"Gấu!" (Hừ!) mặc kệ mi, dứt khoát cuộn người lại, dụi đầu vào trong lòng Tư Nam, mi muốn làm gì thì tùy, ta ngủ trước đã.
"A Kim!" Tư Nam nhìn con chó vàng cuộn mình trong lòng, "Vừa ăn xong liền lăn ra ngủ, cục cưng định làm heo sao!"
"Gấu!" (Đừng có ồn!) rốt cuộc có thể ăn ngủ, không cần phải gồng người lên, làm heo thì làm heo thôi.
Đường Chính Sâm buông đũa: "Tư Viễn, con hai ngày nay đúng là rất thích chọc A Kim nha!"
"Vậy sao?" Đường Tư Viễn nhún nhún vai, "Ai bảo A Kim nhà chúng ta không hề đơn giản chút nào!"
"Đúng vậy! Hóa ra còn được Uông tổng chỉ đích danh kêu đi là, cũng không biết cậu ta có định trả lương cho A Kim nhà chúng ta không nữa!" Đường Chính Sâm cười cười nhìn con chó to đang cuộn người dụi đầu ngủ trong lòng Tư Nam, "Nuôi nhiều năm như vậy, nếu như cũng có thể đi làm kiếm tiền, thật đúng là rất đáng giá nha!"
"Ba à!" Tư Nam xoay người một cái xem thường, "Ba thiếu tiền lắm sao? Còn muốn cục cưng đi làm kiếm tiền nữa."
"Ba chỉ cảm thấy A Kim của chúng ta hai ngày nay tự nhiên thông minh đột xuất!" Đường Chính Sân nhìn về Đường Tư Viễn, "Tư Viễn, con ở công ti có nói về A Kim của chúng ta à?"
Đường Tư Viễn lắc đầu.
"Tư Nam, con không cảm thấy kì cục à? Uông tổng như thế nào lại biết chúng ta có A Kim vậy?" Đường Chính Sâm nhìn về con út.
Tư Nam gật đầu: "Đúng là rất kì lạ! Bất quá, con nghĩ đếu anh ấy đã muốn để ý, người nào trong gia đình mình có việc gì, anh ấy cũng có thể biết mà phải không?"
Ta còn biết Mẹ Đường nấu ăn rất ngon, tầng hầm nhà bọn mi có một cái rương to đùng, ở trong hành lang sân sau thì mọc nấm... Có muốn ta ngày mai đều nói với các người hay không? Cho các người sợ chết luôn! Dụi đầu tìm một vị trí thoải mái trên đùi Tư Nam, trong đầu con chó già lòi ra những suy nghĩ xấu xa.
...
Sau khi ăn xong.
A Kim vừa già vừa to cắn lấy ống quần Tư Nam, định kéo y ra ngoài tản bộ. Thừa dịp trăng sáng tản bộ cùng với người xinh xắn, cái này chẳng phải là chuyện rất thích hay sao?
"Đi thôi, A Kim, đừng chỉ quất quít lấy Tư Nam như vậy, tao mang mày đi tản bộ." Đường Tư Viễn đi tới.
"Gâu!" (Mặc kệ mi!) ném lại cho Đường Tư Viễn hai tiếng sủa hung ác, sau đó lại giả bộ đáng yêu, "Gâu gâu ~" (Tiểu Nam, chúng ta đi tản bộ nha.)
Đường Tư Viễn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói bên tai A Kim "Ta biết mi không phải A Kim! Theo ta ra ngoài đi dạo nào!"
Uông Phong Lân nheo mắt nhìn Đường Tư Viễn bên cạnh, không biết hắn muốn làm cái gì, vì vậy quyết định đi ra ngoài dạo với hắn, tiện thể thăm dò miệng lưỡi hắn một chút cũng tốt.
Nhìn A Kim xoay người đi theo anh Hai ra ngoài, Tư Nam xoay người lên lầu. Không hiểu sao trong lòng có cảm giác không thoải mái, có thể là do ăn cơm không tiêu rồi! Tư Nam trở về phòng, ngồi yên bên bàn, không có A Kim ngồi trên giường, tự nhiên cảm thấy phòng thật trống trải. Về cũng đã được một tuần rồi, online nói chuyện với mấy người bạn ở Mĩ một chút.
"Ta biết, mi không phải là A Kim." Đường Tư Viễn đi bên cạnh A Kim nói, "Nhưng ta không biết mi là ai."
"Gấu gấu!" (Mi đoán được mới là lạ!)
"Mi biết, Tư Nam rất ỷ lại đối với A Kim. Nó trước khi đi du học cứ như vậy, khi trở về vẫn là như thế này." Đường Tư Viễn không có nhìn A Kim, tiếp tục nói chuyện, "Ta nghĩ mi kí sinh trong cơ thể A Kim cũng không quá lâu, cho nên cần bảo trì khoảng cách thích hợp với Tư Nam, ta không muốn nó bị mất mát khi A Kim chết."
Ta sẽ cho y sự ỷ lại mới. Uông Phong Lân nói trong lòng, nhưng không có nói ra khỏi miệng.
"Ta không biết mi với Uông tổng có quan hệ như thế nào," Đường Tư Viễn cũng không có ý định để cho A Kim trả lời, vẫn tiếp tục lẩm bẩm, "Ta nghĩ hẳn là hoàn toàn không có quan hệ gì!"
"Gâu!" (Coi như mi thông minh!)
"Ha ha, ta nói với mi có tác dụng sao?" Đường Tư Viễn nhìn con chó đang trưng ra bộ mặt khinh thường bên cạnh, "Quên đi! Chỉ cần Tư Nam không bị tổn thương là được."
"Gấu gấu!" (Ta sẽ bảo vệ y!) không muốn dài dòng với mi nữa! Uông Phong Lân quay đầu hướng về nhà mà chạy.
Tông cửa một cái, liền bổ nhào lên ghế, thân thể khổng lồ co lại trên chân Tư Nam, sau đó liếm loạn xạ hết lên mặt y.
"A Kim..." Khuôn mặt bị dính đầy nước miếng chó, Tư Nam nhìn chó cưng đang hưng phấn quá độ mà lại còn bày ra biểu tình vô tội, "Bây giờ muốn cái gì?"
"Gấu gấu!" (Thoải mái quá!) Cuộn người lại trên chân y nằm xuống, trong lúc vô ý quay đầu, nhưng lại thoáng nhìn thấy trên cửa sổ MSN trong máy tính hiện lên tên một người. Nhìn cái tên kia, Uông Phong Lân quay đầu lại nhìn người đang ôm mình một chút, như thế nào lại có thể? Bảo bối nhi an toàn vô hại này, tại sao lại có thể quen loại người đó?
Tư Nam không hiểu gì cả cứ thế nhìn A Kim, y thật sự không rõ. Chỉ là, trong phòng có hắn, thật sự là thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù chó cưng có hành vi cổ quái, nhưng mà chỉ cần nghe thấy tiếng hít thở của nó bên cạnh mình, tựa hồ lại cảm thấy rất an tâm, vuốt ve bộ lông dài của A Kim: "A Kim à, cục cưng là phải khỏe nha, phải sống thật lâu nha, có được không?"
"Gâu gâu!" (Không có khả năng!) bất quá, yên tâm đi! Không có A Kim, mi còn có ta!
"Được rồi! Ta tạm biệt bạn một chút, rồi đem cục cưng đi tắm nha!" Tư Nam gõ vài chữ trên MSN, ôm lấy A Kim thả xuống dưới đất.
Mặc dù rất muốn nhìn, nhưng mà lại nghĩ đến bản thân kiểu gì cũng sẽ chảy máu mũi, con chó già rốt cuộc cũng phải vì sức khỏe mà suy nghĩ lại, đi theo Tư Nam vào trong phòng tắm, tự mình nhảy tới vòi hoa sen lấy móng cào cào tẩy tẩy, sau đó cạp lấy khăn tắm thả xuống đất lăn cho khô, xoay người đi ra ngoài.
Tư Nam ngốc lăng nhìn một loạt hành vi này, cằm cơ hồ rớt xuống tới mặt đất. Chẳng lẽ thật đúng là như mẹ nói, A Kim thành tinh rồi? Ha ha, ý nghĩ này cũng đúng là quá đáng thiệt?
Uông Phong Lân buồn chán không hề có bộ dạng chó nằm lăn ra giường, tiếng nước chảy trong phòng tắm tại sao kiểu gì cũng như đang câu dẫn hắn? Ta nhất định phải đem y ra ăn tươi nhanh một chút! Uông Phong Lân nghĩ tới. Hôm nay dùng hết tám tiếng, ngài mai nếu như y mang A Kim tới công ti, nếu không có cái gì ngoài ý muốn, hẳn là không cần tỉnh lại. Vậy thì lúc nào vồ lấy y đây? Để cho mình có thể lấy thân phận một con chó đi vào công ti, đem y đè xuống, thật sự được không? Có khi nào làm cho y bị nguy hiểm không? Còn có cái người trong MSN nữa... Thì ra làm một con chó cũng có nhiều chuyện buồn phiền ghê.
Chương 2.3
Đến giờ đi làm, một chàng trai tuấn mĩ bất phàm mang theo một con chó to lông vàng xuất hiện trước tòa nhà Uông thị, cơ hồ đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tiểu Luyến là người đầu tiên nở nụ cười sáng lạn: "Anh Đường, chào anh!" Nhìn thấy A Kim liền lập tức tán dương, "Chó của anh nhìn thật đáng yêu quá đi!"
"Gấu gấu gấu!" (Ta là ông chủ của mi!)
"Ha ha, nó đang chào hỏi với tôi sao?" Tiểu Luyến chồm cả nửa người ra khỏi bàn làm việc của cô, "Anh Đường, Trợ lí Tu nói nếu như anh cùng A Kim tới, thì trực tiếp lên tầng mười tám là được, nhưng mà, tại sao chỉ có một mình anh?"
"Gấu gấu!" (Ta là A Kim à!) cái này có đáng để đắc ý không ta?
"Ha ha, cảm ơn cô, Tiểu Luyến!" Tư Nam mỉm cười chỉ chỉ con chó to bên người, "Đây chính là A Kim!"
"Oa oa!" Tiểu Luyến cơ mồ mang ánh mắt sùng bái mà nhìn con chó này rồi, có thể để cho trợ lí Tu muôn đời mặt mũi lạnh băng chỉ đích danh, con chó này nhất định không hề đơn giản rồi?"
"Chúng tôi lên trước, hẹn gặp lại!" Tư Nam dắt A Kim đi đến thang máy chuyên dụng.
Tư Nam vừa mới đi vào trong thang máy, lập tức một đám người cũng xông lại bàn, mồm năm miệng mười hỏi Tiểu Luyến.
"Người đẹp trai kia là ai vậy?"
"Tại sao anh ta có thể mang chó đi làm vậy?"
"Anh ta thật sự đẹp trai quá xá!"
"Anh ta làm bộ phận nào?"
Mặt Tiểu Luyến đều đã nhăn lại thành cái bánh bao rồi.
Một âm thanh ôn nhu nhưng tỉnh táo từ đằng sau truyền tới mọi người: "Anh ta là Đường Tư Nam, là trợ lí mới của tổng tài, sau này sẽ hỗ trợ trợ lí Tu xử lí những chuyện trong công ti. Mà con chó kia là A Kim, là tổng tài đặc biệt cầu xin anh Đường mang đến, để làm công tác bảo vệ an toàn ở công ti." Thư kí tổng tài - Thước Nhã đứng ở phía sau mọi người, khóe miệng vẫn như trước câu lên một nụ cười nghề nghiệp đầy bình thản.
"Chị Thước Nhã," mấy người kia mắt lập tức sáng lòe lòa, "Chị thật là có số hưởng nha! Mỗi ngày đều đã được gặp tổng tài đẹp trai siêu cấp rồi không tính, bây giờ lại thêm một người cực kì đẹp trai nữa."
"Đúng vậy nha! Chị Thước Nhã," Thư Kí Moon dựa vào người Thước Nhã, "Đưa vêệc cho em nhiều một chút đi, như vậy em có thể thường xuyên được lên tầng mười tám rồi."
"Vậy thì đi hỏi giám đốc của các người đi!" Thước Nhã cười cấp cho cô gái kia ánh mắt như đúng rồi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ