"Bởi vì nàng rất tốt với ta, nàng chăm sóc ta, quan tâm ta..."
"Đây là đạp lý gì?" Hắn vẫn kiên quyết không cho là đúng, giễu cợt nói: "Làm cho rõ đi, nàng ta là người hầu, chăm sóc ngươi là trách nhiệm của nàng ta, làm tốt là chuyện đương nhiên, đó không phải ân tình".
"Nhưng mà, chỉ có nàng là thật tâm đối xử tốt với ta..."
"Im miệng!" Chỉ có nàng ta là thật tâm? Tề Ngạo Vũ tức đến mức đen sầm mặt lại, "Để ta làm rõ thân phận của ngươi cho ngươi biết. Ngươi, Vân Nhu Y, ngươi là nữ nhân của Tề Ngạo Vũ ta, ngươi chỉ có thể để ý đến một người, đó chính là ta. Trừ ta ra, ta không cho phép ngươi lãng phí tâm tư và dư thừa sức lực để chú ý đến kẻ khác. Hiểu chưa?" 0
"Ngươi..." Nàng mắt trợn tròn, "Tiểu Bình là nữ..."
"Ta bất kể nàng ta là nam hay là nữ! Tóm lại, chuyện này không cho phép nhắc lại".
"Ngươi..." Hắn không cho nàng thời gian để cự tuyệt khiến cho nàng vừa thất vọng lại vừa tức giận, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng.
Đột nhiên, thắt lưng nàng truyền đến một trận tê dại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đã thấy hắn dựa lưng sau bàn, hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn nàng. Con ngươi đen lấp lánh của hắn lóe ra tia lửa hừng hực.
"Ngươi..." Vân Nhu Y không cách nào tiếp tục nhìn hắn nữa, con ngươi đen lóng lánh như bảo thạch của nàng nhanh như chớp chuyển động, nhưng vẫn là không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen bí hiểm của hắn. Thời gian cứ trôi qua, một giây lại một giây trôi qua, trái tim của nàng dần dần trở nên hoảng loạn, đập mạnh liên hồi, hô hấp cũng dồn dập, nàng nuốt nước miếng, "Ách, ngươi đang nhìn cái gì?"
Con ngươi như diều hâu đen sâu khó lường nhìn thẳng nàng, vẻ mặt hắn suy nghĩ sâu xa, không đáp lại.
Từ sau khi đồng ý ở lại, nàng thật sự không hề khóc lóc hay làm những chuyện điên rồ, cũng bắt đầu điều chỉnh tâm tính, cố gắng thử đem Hoài Viên xem như nhà, nơi nàng có thể bình yên mà sống chứ không phải lao tù.
Trải qua mấy ngày quan sát, đối với hành vi nhận và tuân lệnh của nàng, Tề Ngạo Vũ cảm thấy thực sự rất vừa lòng.
Hắn cũng cảm thấy chính mình có ý muốn cố tình giam cầm Vân Nhu Y không có gì là không đúng. Nếu cha nàng không cần nàng, vậy thì hắn cần. Từ nay về sau, Vân Nhu Y chỉ thuộc về một người là hắn – Tề Ngạo Vũ, bất luận hắn muốn làm gì, kẻ khác đều không có quyền chỉ trích hắn là phải hay không phải. Nghĩ đến đây...
"Cởi quần áo ra!"
Tiếng nói trầm thấp như kẻ say rượu tràn ngập xúc động và mị lực của hắn, chỉ cảm nhận được Vân Nhu Y cả người chấn động, cố gắng bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn hắn. Thật không thể tin được, nàng nhìn hắn giống như là trên đầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng. (YuYu: =">">; BB: sắc lang mọc sừng....=">">">">">">">)
"Ngươi có nghe thấy không, đừng để ta nói thêm lần thứ hai!"
"Ngươi..." Nàng hổn hển lo sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt cuồng vọng của hắn.
Trời ạ, ban đêm ở phòng ngủ... Cũng coi như thôi, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, nơi này lại là thư phòng. Hắn... Hắn làm sao có thể... Vân Nhu Y hận không thể ngay lập tực đào một cái hố rồi nhảy xuống, vĩnh viễn không bao giờ chui ra. Nàng phẫn nộ, do dự, đấu tranh...
"Đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta"
"Nhưng..." Nàng muốn phản kháng, nhưng nhớ tới thân phận của chính mình, bất đắc dĩ nàng đành khuất phục.
Động tác của nàng cứng ngắc, vụng về kéo khóa kéo trên âu phục xuống, áo quần xinh đẹp nương theo đường cong mềm mại của nàng nhanh chóng trượt xuống. Một thân da thịt tuyết trắng không tỳ vết trong nháy mắt hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tay nhỏ bé run rẩy của nàng chợt cảm thấy ở sau lưng có chút nhột nhạt. Khẽ vụng về cởi khóa nội y buông lỏng xuống, một bờ ngực tuyết trắng nõn nà theo động tác đó mà bật ra, trên đỉnh "Tuyết sơn" mềm mại trắng muốt đó hiện ra hai trái anh đào mê người đang vươn cao, đứng sừng sững trước mắt hắn khiến hắn bất giác nuốt nước bọt. Lát sau, nàng ngượng ngùng cởi chiếc quần nhỏ bằng chất liệu vải bông mịm màng xuống, ngay lập tức, cả người không hề có bất kì cái gì che đậy.
Hai tay nàng vòng qua ngực, ôm lấy chính mình, cả người giống như một khối lửa nóng bừng. Mang tai nóng như thiêu đốt bất giác đỏ bừng, thân nhiệt lúc nóng, lúc lạnh. Tuy rằng hai người đã có vô số lần thân mật, nhưng nàng vẫn như cũ, không thể ung dung tự tại mà mặt dày khỏa thân trước mặt hắn.
"Y Y, Y Y của ta, nàng rất đẹp!" Ánh mắt của hắn do tràn ngập dục vọng mà lóe sáng. Hai bàn tay to nóng bỏng nhanh chóng giật lấy cánh tay của nàng xuống, sau đó hắn cúi xuống, bàn tay như con rắn quấn quít lấy bộ ngực sữa nõn nà của nàng, sau đó ái mộ cúi đầu xuống liếm mút. "Nó" có mùi vị như món ngon trân quý nhất trên thế giới này, "Đừng... Nơi này là thư phòng..." Nàng không được tự nhiên, khẽ kháng nghị nhưng không dám chống cự.
Kháng nghị không có hiệu quả. 0 Bàn tay to nóng như lửa không kiêng nể gì mà nhào nặn "thân thể" xinh đẹp của nàng, nhanh chóng gây ra một dòng điện chạy khắp cơ thể nàng hết lần này đến lần khác. Hai chân mềm nhũn, nàng kìm lòng không được, gục xuống ngả vào trong lồng ngực rắn chắc đang háo hức chờ đợi của hắn.
"Không sao, không có người vào đâu." Hắn vội vàng cởi quần áo chính mình, kéo tay nàng đặt lên gáy của hắn, làm cho nàng giống như gấu koala đang ôm cây đại thụ. Cặp đùi mềm mại nhanh chóng vòng qua thắt lưng hắn, ngón tay quen thuộc của hắn thăm dò nơi nữ tính ấm áp của nàng. 0
Nàng thở gấp một tiếng, theo bản năng mà kẹp chặt hai chân lại, nhưng động tác này căn bản không thể ngăn cản được những cái khiêu khích vuốt ve tà ác của hắn. (BB: có khi còn làm anh "hăng" hơn....chị thật là....haizzzz)
"A..." Từ trong cổ họng nàng bật ra tiếng nức nở, nhưng cũng không ngăn cản được hắn như cuồng thú tiếp tục di chuyển sâu vào trong. Hắn không ngừng di chuyển ra vào, một lần lại một lần nữa, nhanh chóng cướp đi lý trí của nàng. Bây giờ nàng buông xuôi, mặc cho hắn vội vàng tăng tốc...
Nàng nhắm chặt đôi mắt lóng lánh nước, cắn răng than nhẹ, sau một lúc "cấp bách va chạm", một làn sóng rồi lại thêm một làn sóng khoái cảm khác dâng trào, nó giống như làn sóng cuồng dã không ngừng vỗ về nàng, vừa muốn đem nàng đưa lên mây nhưng cũng lại muốn uy hiếp, muốn bao phủ và nuốt trọn nàng.
Nàng kinh hoàng, toàn thân co thắt, bàn tay nhỏ bé giống như chìm đắm vào dòng nước vô lực, nhanh chóng bò lên bờ vai rắn chắc của hắn.
Hắn tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, xoay người một cái, đặt nàng ngồi trên bàn. Dùng tay đem chân của nàng tách ra, hai tay ôm trọn lấy cái mông tròn trịa của nàng, phần hông nhanh chóng chuyển động, cường hãn tiến vào. (YuYu: Chính thức mất máu mà chết, hức, tự hỏi Tiểu Ngôn là nam hay nữ???? ; BB: không cần biết nam hay nữ nhưng khẳng định đó là siêu cấp đại BT a...)
"Đủ rồi... Ngạo Vũ, van cầu ngươi... Ta chịu không nổi..."
Nàng yếu ớt rên rỉ, nơi nữ tính nhỏ bé ấm áp đó bị tắc nghẽn do sung sướng quá độ mà không ngừng run rẩy co thắt.
"Chưa đủ..." Thứ tráng kiện của hắn đang ở bên trong nơi chặt chẽ của nàng thật sự là gần như làm hắn tê dại, chỉ cần một chuyển động mạnh mẽ cũng có thể làm cho hắn phát ra tiếng rên rỉ nặng nề. Động tác "va chạm" càng thêm thô bạo, hắn cuồng dã tiến vào, một lần lại một lần, không ngừng xâm nhập...
Cuối cùng, nàng hét lên một tiếng, tứ chi co lại, đầu trống rỗng vài giây, bỗng nhiên cảm thấy cả người suy yếu giống như đang bay bổng trên đám mây tuyết trắng.
Hắn kịp thời ôm lấy nàng, điều chỉnh vị trí thích hợp, lại một lần nữa gia tăng lực đạo bên hông, nhanh chóng triển khai một làn sóng công kích khác. Động tác tiến vào càng ngày càng cuồng mãnh, càng ngày càng thâm trầm, mãi cho đến "lần cuối cùng" thì dục vọng nóng bỏng của hắn mới bắn ra nhanh chóng bên trong cơ thể nàng, đầu óc sau đó cũng trống rỗng... (BB chính thức mất máu, bất tỉnh nhân sự.... part này nó...."hút máu" dã man quá... >"<)
Hắn thỏa mãn đem khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mồ hôi nhễ nhại nhẹ nhàng đặt lên vai và áp sát vào cổ nàng thở dốc. Một lúc lâu sau đó mới ôm lấy nàng dịu dàng rồi thả mình lên trên sofa.
Cánh cửa khẽ vang lên vài tiếng động, hắn đem nàng hiện đang choáng váng ôn nhu đặt xuống sofa, sau đó lập tức mặc quần dài và đi về phía cửa, cánh cửa hé mở... Không bao lâu, hắn liền đẩy toa ăn tiến vào trong, dùng một chân đá cánh cửa lại lần nữa khép lại. (BB: toa ăn tức là xe đẩy thức ăn hay dùng trong các khách sạn, nhà hàng cao cấp)
Hắn đem toa ăn đẩy đến phía trước sôfa, trên toa ăn có xếp sẵn bốn năm món điểm tâm tinh xảo cùng một bình cà phê thơm nồng.
Vân Nhu Y đáng thương. . . . . ngón trỏ thô ráp của hắn khẽ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng thật sự mệt muốn chết rồi! Ôn nhu ôm lấy nàng, bàn tay lớn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm.
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ