An Khả Lâm cũng không phải thật sự tự nhận bản thân là vịt con xấu xí, nàng ta hiểu được chính mình mặc dù không phải thiên tiên tuyệt sắc nhưng cũng có chút mị hoặc lòng người, một hàng dài người theo đuổi lúc ở trong trường học chính là bằng chứng. Nhưng sở dĩ lại tự hạ thấp mình như thế mục đích chẳng qua là muốn mọi người chú ý và an ủi.
Nàng ta cũng đương nhiên là không tin Tề Ngạo Vũ có thể không nghe thấy và vẫn đối với nàng ta bằng điệu bộ không để vào mắt!
Quả nhiên, Tề Ngạo Vũ thản nhiên liếc nàng một cái, nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ có một cái, lập tức không có hứng thú mà chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Phản ứng lãnh đạm như thế. Làm cho nàng thất vọng và ảo não nhưng lại không biết làm cách nào.
"À thì..." Đề tài vừa chuyển hướng đến Vân Nhu Y, Viên Trấn Nam đột nhiên không dám nói nữa, hơn nữa nếu không cẩn thận mà nói đến vấn đề không phù hợp, nhất định sẽ làm Ngạo Vũ tâm sinh cảnh giác. Anh biết cô gái nhỏ này 99% là phải lòng Tề thiếu gia, nhưng mà, anh cũng vô cùng hiểu rõ rằng nàng căn bản không hề có chút hy vọng nào để có thể thay thế được YY trong tim Ngạo Vũ, mà dù có muốn cũng không thay thế được.
Cho nên anh vội vàng nói qua loa hai câu sau đó lập tức nói sang chuyện khác. Khuôn mặt Khả Lâm tức giận đến đổi màu liên tục. (BB: giống đèn nhấp nháy đêm noel =">">"> )
"Lại đây. Lúc trước tôi có người bạn đi đại lục về, tặng tôi một cân Hàng Châu – Thiết Quan Âm*. Tôi vẫn không nỡ uống. Hôm nay đặc biệt mang ra cho mọi người thưởng thức, xem có phải thật sự nổi danh như tiếng đồn hay không".
A Uy cũng khéo léo bưng chén trà nóng hầm hập lên nhẹ nhàng, hít một hơi, "Ha ha, trà ngon!"
Tề Ngạo Vũ thoải mái ngồi ở trên ghế gỗ được chạm trổ tinh xảo, mũi hít hít hương trà, hỏi: "Y Y đâu? Cả buổi sáng nay cũng không thấy bóng người, đi đâu mất rồi?"
"Tiểu thư hả? Tôi sáng sớm đã đi ra ngoài, lúc trở về thì chạy ngay vào văn phòng họp... Chị Khả Kì?" A Uy hấp tấp đến độ đưa tay lên gãi đầu, vội vàng hướng ánh mắt đến An Khả Kì cầu cứu.
"Nàng ấy......"
Lại là Vân Nhu Y? Đại mỹ nhân tràn đầy sinh lực, hoạt bát vui tươi đang ở ngay trước mắt, hắn đến nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, vậy mà lại luôn nhớ mong mỹ nhân bệnh tật da dẻ tái nhợt kia. Trong bụng thật sự ngập tràn chua xót, An Khả Lâm ngẩng đầu giễu cợt, "Y Y cũng không phải trẻ con, làm sao cứ phải để ý tỉ mỉ như vậy? Đã đến cái nơi nhỏ bé này còn sợ có người bắt cóc..." (BB: trình tự sướng còn kinh hơn BB ta....đáng nể nha >"<)
"Tiểu Lâm!" Viên Trấn Nam hận không thể bịt ngay cái miệng ăn nói bừa bãi của nàng, anh không biết nàng đang bị chạm dây thần kinh nào, tại sao đột nhiên lại khác thường như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Tề Ngạo Vũ, anh tự nhiên ứa ra mồ hôi lạnh ,"Xin... xin lỗi, Ngạo Vũ, Tiểu Lâm không có ác ý, em ấy... em ấy không biết..."
Ánh mắt lãnh liệt của Tề Ngạo Vũ trừng lên khiến người khác phải run sợ, sự ấm áp bên trong phòng cũng giảm xuống ít nhất mười độ. An Khả Kì cùng An Khả Lâm bị dọa cho tái mặt, cổ họng khô ran, không dám nói lấy một tiếng.
Các nàng biết Tề Ngạo Vũ luôn luôn uy nghiêm khí phái, mỗi khi mở miệng nói đều tỏa ra một khí thế oai nghiêm mãnh liệt mà khiến người nể sợ.
Nhưng cũng không thể tươngẻ tượng ra một khi hắn tức giận, sẽ là dọa người đến như vậy!
"Ngạo Vũ, mọi người đã họp xong!"
Tiếng nói dễ nghe ấy thật đúng lúc giải cứu mọi người, Vân Nhu Y dường như có chút phấn khích từ phòng bếp chạy ra, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn hắn. Tuy rằng trên mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện vài "chòm râu trắng", nhưng lại càng tôn lên hai gò má mềm mại trắng hồng đáng yêu của nàng. (BB: em càng ngày càng ngưỡng mộ chị. Chị cứ như con mèo nhỏ ý. Yêu chết được)
Tề Ngạo Vũ vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt giảm xuống bằng 0, mọi người tim đập liên hồi cuối cùng cũng thoáng bình ổn trở lại.
"Xem nàng nè, biến thành khuôn mặt mèo con rồi. Có phải lại chạy đến phòng bếp phá phách cái gì hay không?" Ngón tay chạm lên chiếc cằm mềm mại, bàn tay ấm áp tinh tế lau đi bột mì trên mặt nàng.
"Không có mà, đừng có dùng một phần nhỏ tấm lòng tiểu nhân của ngươi đi đo với tấm lòng quân tử của ta nha" Nàng trừng lớn đôi mắt to trong suốt, không cam lòng đấm ngực hắn một cái, lại nhịn không được thở phù một cái, khẽ cười, vô cùng đắc ý nói: "Là thím Lưu hảo tâm dạy ta làm bánh ngọt, rất ngon miệng nha, chứ không phải ta đến phòng bếp muốn phá phách cái gì đâu!" 0
"Thật không?" Hắn cố ý kéo dài âm thanh, "Nàng đã không muốn phá phách, vậy hiện tại phòng bếp nhất định là vô cùng chỉnh tề và sạch sẽ nhỉ!"
Xem nàng mặt xám mày tro, đầy người bột mì cùng bọt nước, hắn thật sự có đánh chết cũng không tin phòng bếp có thể may mắn tránh được một tai kiếp...
"Ừ thì..." Nghĩ đến việc phòng bếp chịu khổ như đại chiến thế giới lần thứ ba, nàng chột dạ nói quanh co, sau đó lại hiên ngang hùng dũng nói: "Việc này không thể trách ta, tại phòng bếp không có máy đánh trứng, ta làm bánh ngọt cần phải đánh rất nhiều trứng và rất nhiều bột mì, sau đó... Ta... chỉ là sơ ý.... trượt tay thôi... Đây là ngoài ý muốn... Ta không phải cố ý đánh đổ chậu..."
Nhìn bộ dạng nàng càng ngày càng chột dạ lấm lét và ngữ khí càng ngày càng thấp, mọi người hai mắt nhìn nhau, thật sự không khó để tưởng tượng hiện tại phòng bếp nhất định là vô cùng thê thảm. (BB: =">">"> chị trực tiếp gây hậu quả nghiêm trọng...)
"Nhưng mà.... người ta cũng không phải cố ý. Mọi người làm sao lại nhìn ta như vậy? Cứ ngồi đó chờ bánh ngọt 'Tuyết nương tử' ta làm ra lò, nhất định không khác so với thứ bánh được ăn hàng ngày là mấy đâu." Nàng thẹn quá thành giận hét lớn.
Phì một tiếng, mọi người nhất thời cười ha ha. (BB: ôi, xấu hổ chưa, chị ơi là chị ="=)
Bỗng nhiên nhận được thông báo từ bên ngoài, A Uy ở bên tai hắn thấp giọng vài câu.
"Nàng ta? Hiện tại tới làm gì?" Đôi mày rậm của Tề Ngạo Vũ nhíu lại, hiển nhiên đối với tin tức này thật sự không có hứng thú.
"Sao vậy, Ngạo Vũ, ngươi vì sao lại tức giận?" Vân Nhu Y nghi hoặc nhìn Tề Ngạo Vũ.
Tề Ngạo Vũ nhìn nàng tâm tư hơi thay đổi, không đáp mà hỏi: "Y Y, nàng rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Xem nàng vội vàng mất nguyên một buổi sáng, lại biến chính mình thành mặt xám mày tro. Vậy có muốn đi xem thử xem bánh ngọt của nàng hiện như thế nào hay không? Có phải là sắp ra lò rồi hay không? Nhưng hiện tại đừng có nói trước cho ta biết là nàng đang nướng "tuyết nương tử" nha, ta chờ xem đến khi nàng mang ra nó có biến thành hắc sâm lâm hay không!" (Yu: Rừng rậm đen kịt – cháy đó bà con ^^, xấu hổ quá Y Y ơi; BB: ta cũng thấy xấu hổ nữa nha >"<)
"Nói thế là có ý gì? Tuyết nương tử là tuyết nương tử, hắc sâm lâm là hắc sâm lâm, hai cái khác biệt như vậy, sao..."
"Sao nào? Nàng đem bánh ngọt nướng hỏng, nướng cháy. Thế không gọi là hắc sâm lâm sao?"
Tề Ngạo Vũ trêu chọc như vậy, nhất thời lại khiến một trận cười lớn vang lên, Vân Nhu Y nhất quyết không phục .
"Tề Ngạo Vũ!" Nàng tức đến dậm chân, nói: "Ngươi... Ngươi rất xem thường người ta, thím Lưu khen người ta đầu óc thông minh tay lại khéo léo, ta chắc chắn sẽ không đem bánh ngọt nướng cho cháy đâu".
"Người ta tùy tiện nói thì nàng cũng tin à" Hắn dùng ánh mắt đồng cảm nhìn nàng, thở dài rồi lại lắc đầu, "Nàng là khách đó nha, tay chân nếu không linh hoạt thì thím Lưu cũng không nữ nói nàng vụng về!"
"Tề Ngạo Vũ!" Nàng lần đầu xuống bếp, đã bị ép cho thành như vậy, thật sự rất... đáng giận, mất mặt gấp đôi bị người khác xem thường nha.
Nàng tức giận đến mức hai gò má hồng đỏ ửng lên. Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ, mắt to đáng yêu khí thế mười phần trừng lớn hướng Tề Ngạo Vũ, "Sự thật thắng hùng biện a, ta sẽ đem tuyết nương tử vừa hoàn mỹ lại vừa ngon miệng ra, cho ngươi tâm phục khẩu phục không lời nào để nói!" Nàng đứng thẳng lưng, tư thái cao ngạo lại tao nhã nói với hắn.
"Tốt thôi, ta ở chỗ này chờ!"
Tề Ngạo Vũ cười nhìn theo bóng dáng nàng tiến vào phòng bếp, sau đó sắc mặt lập tức đanh lại, vẫn ngồi nguyên vị trí, nói, "Bảo nàng ta vào đi!"
Hiện tại mới đến xin khoan dung tha thứ ư? Hắn ngược lại còn muốn xem nàng ta dựa vào cái gì để xin tha thứ?
"Vâng!" A Uy lập tức thông báo, cho phép người bên ngoài tiến vào.
Ghi chú:
*Thiết Quan Âm vốn được sản xuất ở trấn Tây Bình huyện An Khê có hơn 200 năm lịch sử. Nguồn gốc của Thiết Quan Âm ở An Khê hãy còn lưu truyền một câu chuyện. Tương truyền vào đời Thanh năm vua Càn Long, trên vườn trà ở trấn Tây Bình, huyện An Khê, Ngụy Ẩm chế được một loại trà ngon, mỗi ngày sáng tối ông đều pha 3 chum trà cúng dường lên Bồ Tát Quan Âm. Cứ như vậy suốt mười năm trời không hề gián đoạn, đủ thấy lòng thành tin Phật của ông. Một đêm, Ngụy Ẩm mộng thấy ở trên vách núi có một cây trà tỏa ra mùi thơm của hoa lan, đang lúc định hái, bị tiếng chó sủa ở đâu làm tỉnh mất cơn mộng. Sang ngày hôm sau, quả nhiên ở trên chởm đá ông tìm thấy một cây trà giống hệt cây trà trong mộng. Do đó Ngụy Ẩm hái một ít lá non mang về nhà chuyên tâm chế biến. Sau khi chế xong, vị trà dịu ngọt thơm ngon, làm tinh thần nhẹ nhàng. Ngụy Ẩm cho rằng đây là vua trong các loại trà, liền bứng cả cây trà mang về nhà làm giống để trồng. Vài năm sau, trà mọc nhiều và tươi tốt, cành lá xum xuê. Do vì lá trà đẹp như Ngài Quan Âm, nặng như sắt, mà lại do Ngài Quan Âm gia hộ báo mộng cho nên ông gọi trà là Thiết Quan Âm. Từ đó Thiết Quan Âm nổi danh thiên hạ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ