Tôi cũng không biết mình lấy đâu lá gan lớn như vậy đem cái ôm người khác phái đầu tiên hiến đi ra ngoài.
"Cô. . . . . . !" Vương bát đản vừa kinh vừa sợ, đương nhiên sao hắn có thể đoán ra được tôi có một chân với đại ca bọn hắn. Vì muốn hắn nhanh chút cút đi, tôi lại tăng thêm uy lực đe dọa. "Tôi cho anh biết, tôi chính là vị hôn thê của đại ca anh!" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây dại, vương bát đản phản ứng lớn nhất, hắn nhảy dựng lên vọt ra ngoài, nhóm lính của hắn cũng ôm dép chạy theo. Tôi đắc ý nhìn bóng bọn họ chạy tán loạn. Ha! Thái giám Vương Đình Uy, ngươi bây giờ biết sợ rồi sao. Tôi đắc ý quá cho nên quên mất, tôi vẫn còn đang ôm một nam sinh, mãi đến khi tôi cảm thấy có một ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm tôi.
"Tễ Huyên, cô ấy thật là vị hôn thê của cậu?" Anh chàng lạnh lùng này cũng không tệ nha, dáng người thật cao, khoảng 1m88 đi, mày kiếm mắt sáng. Ai da, bây giờ không phải là lúc ngắm soái ca, hôm nay là ngày gì vậy, đột nhiên chứng háo sắc của tôi lại tái phát.
"Tránh ra!" Tễ Huyên đẩy tôi ra, tôi không đứng vững liền té lăn trên đất, xong rồi! Ai biểu anh ta là đại ca. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu liếc trộm anh ta một cái. Không tốt, hình như anh ta rất giận.
"Thực xin lỗi, cái kia, cái kia, không đúng, ngại quá. . . . . . ."
"Thì ra cô nói dối à!" Vẫn là 1m88, "Này, lá gan của con nhỏ trường Hoa Tân không nhỏ nha!" Vừa thấy đồng phục Hoa Tân của tôi liền bỉu môi.
"Tôi thật không phải cố ý, tôi chỉ là . . . . . ."
"Đi thôi." Tễ Huyên không hề liếc tôi một cái, ngạo mạn nói một câu rồi rời đi, những người khác cũng theo anh ta rồi đi, chỉ còn tôi và Uyển Nhu ngồi dưới đất. Wow ~~! Không hổ là đại ca, có tấm lòng rộng lượng, quả nhiên cũng không giống tên vương bát đản, sẽ không so đo với tiểu cô nương như chúng tôi.
"Lan Trăn, cậu điên ư!" Uyển Nhu nâng tôi dậy, "Cậu có biết vừa rồi vuốt ve ai không? Anh ta là Thiệu Tễ Huyên, đại ca của học viện Kiếm Lan nha! Tất cả mọi người ở đây đều không dám đắc tội anh ta, cậu cư nhiên dám nói là vị hôn thê của anh ta."
"Tớ là vì ai, còn không phải vì cậu, cậu có lương tâm một chút được không!" Hai người chúng tôi khập khiễng bước ra trung tâm giải trí. Thì ra anh ta lợi hại như vậy a! Tôi đột nhiên có cảm giác mất mác.
*******
"Sao cậu không mang phù hiệu trường!" Ngày hôm sau đến trường tôi phát hiện không thấy phù hiệu đâu, cái này thảm nha, chủ nhiệm giống như chó săn luôn đứng ở cổng trường, mọi lúc mọi nơi kiểm tra đồng phục học sinh.
Nơi này, ngoại trừ học viện Kiếm Lan do học sinh tự quản lý, trường khác đều tìm các bà cô biến thái làm chủ nhiệm, hơn nữa cũng không biết bọn họ ở đâu tìm được nhiều bà cô biến thái như vậy, lại tình cờ tất cả đều làm chủ nhiệm, thật sự là khéo muốn chết.
"Uyển Nhu, cậu vào trước đi, sau đó đưa phù hiệu ra tường rào." May mắn tường xung quanh trường có lỗ trống, lợi nước lợi dân.
"Biết rồi." Chỉ chốc lát sau, Uyển Nhu bước đến chân tường, vụng trộm ――
"Các trò đang làm gì?" Đang lúc tôi và Uyển Nhu trao đổi, chủ nhiệm giống như chó điên lao đến, bắt ngay quả tang, trời ạ! Chẳng lẽ vì ngày hôm qua tôi ôm soái ca nên bây giờ ông trời trừng phạt tôi như vậy sao. Vì thế tôi và Uyển Nhu bị phạt quét hành lang một tuần. Nhưng nỗi khổ của chúng tôi vẫn chưa kết thúc.
"Bà cô thối!" Vừa tan học không lâu lắm, tôi và Uyển Nhu bị tên vương bát đản ngăn trên đường.
"Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra là bọn hèn nhát tụi bây." Uyển Nhu ra vẻ bình tĩnh nói. Nhưng tôi cảm thấy tay cậu ấy đang run rẩy.
"Cô dám gạt tôi!" Vương bát đản hung tợn hét lên, hình như đã biết chân tướng rồi? Không được, tuyệt đối không thể yếu thế, bằng không sẽ bị hắn đánh thảm hại hơn, nói không chừng hắn sẽ đem hai chúng tôi thành bao cát thì mạng nhỏ của tôi còn dư lại cái gì.
"Anh không sợ tôi nói cho Tễ Huyên sao? Đến lúc đó anh đừng tới cầu cứu tôi." Đúng vậy giả bộ thì phải giả tới cùng.
"Thiệu Tễ Huyên sẽ thích đứa ngu ngốc của trường hạng bét này sao? Cô đừng giả bộ."
"Làm sao anh biết anh ta sẽ không thích?"
"Được! Vậy cô đi hôn Thiệu Tễ Huyên coi, nếu cô dám, liền có thể chứng minh thôi."
"Tôi, tôi, tôi. . . . . ."
"Thế nào? cô không dám? bởi vì cô không phải."
"Ai nói tôi không phải, chúng ta đi bây giờ ."
"Lan Trăn, cậu uống nhầm thuốc." Uyển Nhu đi đến bên cạnh tôi, nói nhỏ, "Thiệu Tễ Huyên sẽ giết cậu."
"Đến rồi tính sau. Nếu không tớ còn có thể làm gì, nếu như bị vương bát đản biết, chúng mình còn có thể qua các ngày tháng an lành sao! Ngày hôm qua, tớ nghe Man Trữ nói, trước kia có người đắc tội tên vương bát đản này, mỗi ngày bị đánh cho muốn chết, cuối cùng ngay cả đi học cũng không dám. Nói đi nói lại, đều là cậu không tốt, tự nhiên lại trêu chọc loại người này." Tôi nói xong cũng cảm thấy tay mình đang run. Lại vào trung tâm giải trí, Thiệu Tễ Huyên đứng cách đó không xa.
"Nè, đang ở bên đó, qua chào đi." Vương bát đản tựa hồ đoán được tôi không dám nên hung hăng đạp chân tôi và Uyển Nhu. Hắn giật tóc Uyển Nhu, "Đi đi, gọi ông xã của cô tới cứu bạn đi."
"Anh... anh sẽ phải hối hận, đợi lát nữa anh kêu tôi là bà nội cũng vô dụng." Tôi lập tức đứng dậy, vì cứu Uyển Nhu tôi bất luận giá nào cũng phải làm, không phải chỉ là nụ hôn đầu thôi sao! Sau này tôi không nói, cũng không có ai hỏi tôi việc này. Tôi vọt thẳng tới chỗ Thiệu Tễ Huyên, bọn họ không ngờ tới tôi sẽ đi qua, tôi đứng trước mặt Tế Huyên, hít sâu một hơi, dùng môi ngăn chặn đôi môi duyên dáng của anh ta. Tôi ôm anh ta thật chặt, thân là người bị hại, Tễ Huyên chỉ ngây ngẩn cả người, anh ta hoàn toàn không giãy dụa, tôi liếc nhìn tên vương bát đản, ha! Tên này hoảng sợ không nhẹ a. Chủ yếu vẫn là Tễ Huyên hoàn toàn không giãy dụa, cũng không đẩy tôi ra. Vì thế tên thái giám lại một lần nữa bỏ chạy, lúc này Thiệu Tễ Huyên đẩy mạnh tôi ra. Anh dùng sức chùi môi, giống như có cái gì rất bẩn dính ở đó. Anh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng đầy phẫn nộ. Tôi bị anh nhìn đến giật mình, hình như anh ấy rất chán ghét tôi, tôi lập tức giải thích: "Thực xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi. Tôi thật không phải là cố ý làm như vậy, tôi ... tôi chỉ là muốn cứu bạn mới. . . . . . ."
"Đừng để tôi gặp lại cô!" Đầu cũng không quay lại liền bước đi. Đại ca 1m88 đi ngang qua nhìn tôi cười quỷ dị, rất nhanh anh ta và những người khác cũng theo Tễ Huyên rời đi.
"Cậu không sao chứ." Uyển Nhu đi tới.
"Sao lại không có việc gì, thiếu chút nữa là chết rồi." Tễ Huyên khác tên vương bát đản ở chỗ: cho dù Tế Huyên giận đến như thế nào cũng không đánh con gái.
"Sao cậu lại dám làm."
"Thế nào?"
"Cái gì thế nào? Cảm giác kiss ah!"
"Rất đau a? Răng nanh đẩy răng nanh."
"Cậu đúng là ngu ngốc, trách không được chỉ có thể đứng mãi trong lớp 12 của trường Hoa Tân."
"Cậu được đứa ngu ngốc như tớ đây cứu đó."
"Được được được, nữ anh hùng, tớ mời, cậu muốn ăn gì?"
*******
Tôi cứ như vậy không rõ ràng đánh mất nụ hôn đầu, cho nên tim tôi cảm thấy rất đau đớn, bởi vì thương tâm quá độ nên tôi chỉ muốn ăn không ngừng.
"Tiểu Trăn, con sao vậy, con có phải hay không có...?" Mama lo lắng hỏi.
"Có cái gì?" Tôi lại ăn thêm một chén cơm.
"Có phải hay không có ... có . . . . . . ."
"Mẹ nói cái gì nha, mới không có, tâm tình con không tốt." Mẹ luôn như vậy, cái gì đều có thể liên hệ với việc mang thai, lần trước tôi ăn không vô, bà cũng hoài nghi tôi mang bầu, hiện tại tôi nuốt trôi bà lại hoài nghi tôi có, làm con gái cũng quá khó khăn đi. Ngay lúc ba người chúng tôi ăn cơm vui vẻ, cửa bị đạp mạnh ra, một đám người mặc đồ đen vọt vào, mang một nhà chúng tôi quăng ra ngoài .
"Mấy người làm cái gì vậy!" Mẹ tôi hét lớn, "Ba ba, ông lại đi bài bạc nữa àh."
"Tôi làm sao có thể, bà một tháng mới cho tôi tiền mua thuốc lá, tôi nào có tiền đi cá cược."
"Cứu mạng a ~~!" Tôi không muốn tham dự vào thảo luận của ba mẹ, tôi chỉ muốn thét lên. Tôi cũng không biết vì sao, đám người áo đen kia tự nhiên đưa tôi tới khách sạn Long Cung, nhưng tôi cũng chưa nghĩ tới mình có thể vào khách sạn năm sao này. Sau đó tôi bị nhốt vào một căn phòng, lại có một đám phụ nữ xông tới, "Mấy người muốn giết tôi sao? Tôi. . . tôi muốn chết cùng với ba mẹ."
"Ồn ào muốn chết, mau, mau hóa trang cho cô ấy, thay quần áo, con bé này không có một chút đặc sắc, đại ca làm sao có thể muốn cô này được." Người nói chuyện là một bà thím, tôi cũng sắp chết rồi bà chị nói dễ nghe một chút cũng không được sao! Ba mẹ! Hai người đang ở đâu ah ~~~~.
Nhưng tôi chưa chết, mà bị bắt trang điểm rất đẹp, mặc váy lụa trắng giống như cô dâu vậy, wow ~~! Xãy ra chuyện gì. Bà thím kia đem tôi dẫn tới nhà ăn ở tầng cao nhất trong khách sạn Long Cung, chỗ này tôi nghe nói qua, toàn bộ nhà ăn đều trong suốt, có thể nhìn thấy từng góc gách trong thành phố, tôi cũng không dám nghĩ mình sẽ có ngày được tới chỗ này. Đi vào nhà ăn, ba mẹ sớm ngồi ở đó, ngồi cùng bọn họ là một đôi vợ chồng tôi không quen, ngồi trong phòng ăn mà chú kia còn mang theo kính đen, thoạt nhìn rất giống lão đại xã hội đen nha, vợ ông ấy nhìn rất đẹp, còn đẹp hơn đại minh tinh. Chung quanh có rất nhiều người mặc áo đen, người nào cũng giống hệt xã hội đen....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ