Và rồi cô cúi xuống nhìn lại mình. Không mảnh vải che thân, vậy sao được? Cũng may đây là phòng Lý Ngự, những thứ khác thì không có nhiều, áo đàn bà thì chẳng ít. Cô vơ lấy bộ áo quần lục lọi trong phòng mặc vào.
Giờ làm gì tiếp nhỉ?
Cô vò đầu bứt tai, lần này không được lỗ mãn như lần trước nữa, không thể chạy lấy chạy để ra ngoài nữa. Trước hết phải biết rõ, giờ đang là đêm khuya, bên ngoài tràn đầy nguy hiểm, thêm vào đó nơi này là kỷ viện, chạy ra cánh cửa này giống như bước vào một hang sói, một lũ đàn ông đang chờ ngươi tự sa lưới.
Không được! không được!
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cứ ở trong phòng này trốn một đêm, ngày mai trời vừa sáng sẽ rời khỏi.
Trốn ở đâu nhỉ?
Ôn Tâm liếc qua xung quanh, hy vọng có thể tìm được một chỗ trốn vừa dễ chịu vừa dễ núp ngay, nhưng trước mắt chỉ có tấm giường lớn, tỏa ra một sức hút khiến Ôn Tâm khó lòng kháng cự.
“Lâu rồi không được ngủ giường, nhớ cảm giác vừa mềm vừa dễ chịu đó quá! Nằm một tí thôi! ” Thế là Ôn Tâm leo lên giường, vùi mặt vào trong gối, mềm mại, dễ chịu, có cảm giác rất mãn nguyện.
Ôn Tâm mệt quá ngáp dài. Từ khi đến nơi này cô chưa hề có một giấc ngủ ngon, bây giờ buồn ngủ quá, Ôn Tâm chẳng kịp suy nghĩ vấn đề an toàn nữa, thiếp đi trên giường to của Lý Ngự.
…
Ngày thứ hai khi trời tờ mờ sáng, có tiếng gà gáy o o.
Ôn Tâm mơ màng dịu mắt, ưỡn vai, mở mắt nhìn chiếc mùng, có chút hốt hoảng, ngớ người một lúc mới nhớ ra chuyện tối qua.
Chết rồi!
Cô chợt bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, lo lắng nhìn bốn phía.
Phù, may quá trong phòng chỉ có mỗi mình cô, tên ma đầu giết người chưa về.
Ôn Tâm sửa sang lại áo quần hơi bị rối, khe khẽn nhón chân đi đến ngoài cửa, mở cửa thò đầu ra nhìn, bên ngoài yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Đây là kỷ viện, buổi sáng thanh tĩnh hiu quạnh, tối đến bèn đèn đuốc sáng chói.
Cô men theo bờ tường sau vườn lẻn đến cửa sau, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa, vừa nhón chân lên định bước ra. Đằng sau chợt vang lên một âm thanh yểu điệu và sắc nhọn: “Cô đi đâu đấy? ”
Nghe thấy sau lưng có người gọi, Ôn Tâm giật mình, cô vội cúi thấp đầu.
Một tú bà lả lướt, tay cầm chiếc khăn, lắc lư vòng mông to tướng với những bước đi khoa trương từng bước tiến sát gần Ôn Tâm.
“Ngươi!Ngươi!Ngươi! Tiền ta cho các ngươi còn chưa đủ sao? Chẳng có một người nào chịu ở lại, ta biết các ngươi đều là con nhà đàng hoàng ở gần đây, ta chỉ cần tìm vài a đầu bưng bê, có phải các ngươi đều chê kỷ viện làm bẩn danh tiết các ngươi? ” Vốn dĩ a đầu tạp vụ trong Thúy Hương Lầu đã rất thiếu, ngờ đâu bà vừa thức dậy đi vệ sinh thì thấy ngay con a đầu muốn bỏ trốn, những hậm hực trong bụng tú bà đều tuồn ra hết.
“Ta có bạc đãi các ngươi không? Ta cho các ngươi lương gấp 3 các phủ khác! Ngươi nói, ngươi còn gì bất mãn? ” Tú bà giận dữ đưa tay trỏ vào đầu Ôn Tâm.
Thấy đối phương tưởng nhầm cô là a đầu bỏ trốn, Ôn Tâm khẽ thở phào, trước mắt chỉ còn cách thẳng tiến phía trước. Cô chớp mắt, gượng nở nụ cười ứng phó với tú bà.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, tôi không có ý định bỏ trốn, chỉ là vừa ngang qua đây thì nghe tiếng gõ cửa, định mở ra nhìn xem ai thì bà đã đến.”
“Thật không?” Tú bà nửa tin nửa ngờ.
“Còn có giả sao? Dù tôi không ăn thì cả nhà cũng phải ăn chứ, nhà tôi chỉ cậy mỗi tôi nuôi thôi, công việc này tôi không thể đánh mất được, thử nghĩ xem hoàn cảnh như vậy làm sao tôi lại có thể bỏ đi? ” Ôn Tâm vờ tỏ ra oan ức nhìn tú bà, hệt như diễn viên đang đóng phim truyền hình, câu nào của cô cũng đầy lý lẽ.
Nghe giải thích xong, tú bà chống nạnh quát, “Vậy cô còn đứng đây làm gì? Còn không mai làm việc! Để tôi thấy cô trốn việc thì sẽ trừ tiền ngay! ”
“Tôi đi ngay, đi ngay! ”
Mệt chết đi mất!
Công việc của a đầu quả không phải của người làm!
Suốt cả buổi sáng, bọn a đầu các cô bị ma ma phân phối đến hầu hạ tắm rửa chải chuốt cho những cô nương đang nổi trong kỷ viện, quét nhà, sau đó quét sân. Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến hoàng hôn, Thúy Hương Lầu bắt đầu khách khứa tấm nập, a đầu lăng xăng chạy tới chạy lui, lúc thì rót nước, lúc thì bưng trà, trưng trưng nhìn trời sáng trở nên tối dần, cô vẫn chưa tìm ra cơ hội thoát ra.
Nhưng cũng còn may, qua cuộc trò chuyện với các a đầu khác, cô cũng gọi là biết chút manh mối.
Đây là kỷ viện tốt nhất kinh thành, đi thế nào mà rốt cục cô cũng về đến kinh thành rồi. Còn Nam Cung phủ cách đây vài con đường, đi khoảng vài canh giờ.
Còn nữa, người hâm mộ Nam Cung Cẩm không ít tí nào, cô cũng hỏi thăm được rất nhiều tin tức của Nam Cung Cẩm, nghe nói nhà hắn mất một con mèo trắng cự
c kỳ quý hiếm, nghe nói hắn treo thưởng cho con mèo trắng mất tích đó, nghe nói hắn ngày đêm mất hồn vì con mèo trắng đó….
Thoáng chốc, cô cười rồi.
Thì ra hắn coi trọng cô như vậy!
Cô cảm thấy trong lòng ngọt ngào, như đã ăn mật ong vậy.
Cô không hiểu tại sao có cảm giác này, nhưng rất muốn gặp hắn ngay.
Không, mà khoan đã….
Ôn Tâm đi ngang nhà bếp, bà bếp tinh mắt đã gọi cô ngay: “A đầu, mang rượu này lên phòng thứ hai bên trái trên lầu hai cho khách đi!”
“Vâng.” Ôn Tâm bĩu môi, nhận lấy khay rượu thẳng lên lầu hai.
Đi tới trước cửa phòng thứ hai bên trái. Cửa còn khép hờ. Ôn Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong phòng, cả người cô khựng lại – đó là người cô muốn gặp ngay tức khắc, đang sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
“Nam Cung Cẩm? ” Ôn Tâm kích động đặt khay rượu lên bàn, không nghĩ ngợi gì vội xông đến trước mặt Nam Cung Cẩm, ôm chầm hắn.
Cơ thể mềm mại, ấm áp, khuôn mặt nép chặt ngực hắn, Nam Cung Cẩm mơ màng nhìn cô gái bỗng từ đâu xuất hiện đang ôm lấy mình, đôi mắt to tròn và long lanh, như một suối biếc thăm thẳm phản chiếu trong mắt hắn, ánh mắt chan chứa nụ cười, khiến hắn cảm thấy quen thuộc một cách lạ lùng.
“Nhóc….nhóc con….” Nam Cung Cẩm bỗng ôm chặt thân hình mềm mại trong lòng, cảm giác hệt như nhóc con.
Trước hết, cô có thể khẳng định một điều, chính là cô rất thích hắn, rất thích cảm giác được hắn ôm trong lòng này, trong lòng cô ngập tràn những tia mật ngọt ngào.
Nhưng không ngờ cả người Nam Cung Cẩm đột nhiên ngã xuống người cô, suýt đè cô bẹp dưới đất, may là cô còn đứng vững, loạng choạng đỡ hắn đến bên giường rồi mới “ném” Nam Cung Cẩm xuống chiếc giường mềm mại.
Nặng quá đi! Ôn Tâm thở hổn hển, chau mày nhìn cái tên say xỉn nàu. Sự rời khỏi của cô thật sự khiến hắn chịu đả kích đến như vậy à? Lại còn say đến bất tỉnh nhân sự. Không biết uống thì đừng có mà uống, cái gã mang phiền phức đến cho người khác!
Ôn Tâm đang trách móc, nhìn thấy trên bàn có ly trà sâm, cô đứng lên, sau khi bưng ly trà tới, cẩn thận đút vào miệng hắn.
Nam Cung Cẩm vốn dĩ đang khô miệng, ừng ực uống một hơi, trong lúc mê man, trong khe mắt nhìn thấy dung nhan ngọt ngào đáng yêu của Ôn Tâm, bàn tay to của y khẽ chạm vào má cô, gương mặt rất mãn nguyện. “Nhóc con…ta yêu mi….đừng rời xa ta…xin mi….”
Lời của hắn như một tảng đá ném vào mặt hồ đang gợn sóng li ti, khuấy động khiến cô không thể suy nghĩ gì trong giây lát.
Người ta nói : Khi bạn choáng váng thì mới biết tình yêu là gì. Nói không chừng thực ra cô đã yêu hắn từ lúc nào không biết rồi…..trong lòng chợt cảm động, người đàn ông này, làm cho tim cô rối bời lên rồi, rối cả lên, chỉ biết ngốc ngốc nhìn hắn.
Có lẽ vì trà có chút công hiệu tỉnh rượu, y ngồi dậy, ôm ngay cô vào lòng, sóng mũi thẳng và cao ma sát vào vành tai cô.
“Nam Cung Cẩm, ngươi đừng có xích gần ta như vậy.” Người cô hơi căng thẳng, khẽ đẩy hắn ra, cử chỉ thân mật như vậy khiến cô có chút ngượng.
“Nhóc con.” Hắn thì thầm, bàn tay bắt đầu không an phận mân mê vạt áo trước ngực cô.
“Rất thích mi, rất thích mi….” Miệng hắn không ngừng thốt ra những lời tương tự, sau đó đặt cô xuống giường, ánh mắt rực lửa nhìn cô.
Ánh mắt của hắn như một ngọn đuốc, nhìn chằm chằm khiến người cô như bị lửa đốt, cơ thể dần dần nóng rạn lên, cô quay mặt sang, không dám nhìn mắt hắn.
Chuyện gì thế này? Mặt cô nóng bừng rồi, cảm thấy e thẹn trước ánh mắt của hắn, nhìn đến người ta đỏ mặt tía tai.
Hắn cúi đầu hôn lên cổ của cô, động tác rất khẽ và dịu dàng.
Khi hắn cúi đầu, mang theo mùi rượu, và hơi vị vốn có của nam giới, khiến cô có chút say. Môi hắn chạm vào cổ cô, nhích lên trên, hôn lên đôi môi cô, cô không cự tuyệt nụ hôn của hắn.
Khoảnh khắc bờ môi chạm bờ môi, hắn nheo mắt nhìn người nằm phía dưới, trong ánh mắt mông lung hiện ra khuôn mặt ngượng ngùng e thẹn, càng khiến hắn muốn hôn cô.
Thơm quá! Trong lòng Nam Cung Cẩm nghĩ, có lẽ y vẫn đang nằm mơ! Cũng có thể mình đã quá nhớ nhóc con rồi nên mới ảo tượng ra một cô gái giống nhóc con đó như vậy.
“Ưm…” Cô khẽ thốt, nghe như con mèo con, mềm mại xuyên thấu vào tận tâm khảm.
Bỏ đi, nếu đang nằm mờ thì cứ phóng túng bản thân! Nam Cung Cẩm nghĩ thầm trong lòng.
Thế là, y dùng đầu lưỡi lượn lờ trong miệng cô, và quấn quanh chiếc lưỡi nhỏ đang né tránh y, nụ hôn tràn đầy khiêu khích, đã gợi dậy làn sóng giữa hai người…....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ