Hoặc giả đây đúng thực là một sự phải nhắm mắt bịt tai, nhưng cô đã chấp nhận.
Bởi vì cô nghĩ: người cô yêu là Quản Đồng, mà Quản Đồng thì không có cách nào để lựa chọn được cha mẹ cho mình. Thế thì rõ ràng là cô không thể vì chuyện này mà phủ nhận con người Quản Đồng. Vì thế, có những lúc nên làm người ngốc nghếch, cuộc sống sẽ an nhàn, hạnh phúc hơn…
Với tinh thần tự an ủi mình như vậy, Cố Tiểu Ảnh thả lỏng mình chui vào chăn, ngủ thiếp đi…
nguồn DakMil.WapSite.Me
Mặt trời sau buổi trưa nắng gay gắt, Cố Tiểu Ảnh vừa đi theo Quản Đồng chúc rượu từng bàn, vừa đau khổ nghĩ: tại sao
mình nhớ trang điểm bao nhiêu thứ lên mặt, mà lại quên mỗi thoa kem chống nắng nhỉ?
Đúng là quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu!
Nhưng kinh khủng hơn, ánh nắng mặt trời không chỉ khiến không khí nóng hơn, mà còn mang đến những dòng mồ hôi nhớp nháp. Bạn đã nhìn thấy một cô gái sau khi hóa trang trở thành khủng khiếp thế nào không: ngoài lớp phấn nền bị mồ hôi làm loang lổ, những lỗ chân lông trên mặt dường như to lên gấp mất lần!
Nhưng Cố Tiểu Ảnh không tự nhìn thấy được, nếu không có cô em họ nhắc, chắc cô cũng không bao giờ hình dung ra rằng có lúc mình lại xấu ma chê quỷ hờn như thế này.
Đến nước này thì Cố Tiểu Ảnh không thể chịu nổi nữa, dứt khoát đặt ly xuống đi vào phòng, rửa sạch mặt, chỉ bôi một lớp kem giữ ẩm, thay một chiếc váy đỏ mát hơn áo dài một chút, rồi mới quay trở ra. Cũng lạ lùng thật, ngày hôm đó không những mặt trời nóng như đổ lửa, mà đến một gợn gió cũng không.
Trong cái ngày nóng nực đó, Cố Tiểu Ảnh dường như cảm nhận được làn da không có kem chống nắng của mình đang dần bị cháy xém, cho đến khi cảm thấy bỏng rát.
Đã thế, vùng này lại có một phong tục rất kỳ cục, đó là khách khứa không được nhanh chóng uống cạn rượu cô dâu mời, mà phải dạy dỗ vài câu, nhắc nhở mấy tiếng. Kết quả là thủ tục chúc rượu sáu bàn tiệc mãi mới hoàn thành. Thế là trong lúc những lời nói, đầy thổ âm địa phương, mà cô không hiểu chút nào cứ thao thao rót vào tai, thì cô chỉ biết cố gắng nhếch môi ra bộ một nụ cười, chứ chẳng nghĩ ngợi được gì khác.
Cứ như thế, cuối cùng thì cũng đến chạng vạng tối, hôn lễ kết thúc, mọi người tản về, ông bà Cố cũng quay trở về thành phố F, sau bao nhiêu lời dặn dò. Lúc này Cố Tiểu Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa xoa đôi gò má đã sắp tê cứng, với điệu bộ vừa hối hả vừa đáng thương, chặn ngay Quản Đồng lại: “Ông xã ơi, chúng mình đi ngủ đi!”
Kỳ lạ thật, nếu như bình thường, câu nói đầy ẩn ý này chắc chắn sẽ khiến Quản Đồng đồng tình ngay, cũng sẽ khiến Giang Nhạc Dương đứng phía sau anh cười thích thú, nhưng vào ngày hôm nay, hai người bất giác nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt thông cảm và thở dài.
Quản Đồng nhìn nhìn khuôn mặt Cố Tiểu Ảnh đã bị nắng cháy đỏ ửng, trả lời: “Anh đi lấy nước cho em tắm đã, tắm xong rồi ngủ.”
Giang Nhạc Dương nhìn đôi mắt Cố Tiểu Ảnh sắp sụp xuống, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Cố Tiểu Ảnh, trước đây tôi không nhận ra, cô quả là cừ đấy”.
Cố Tiểu Ảnh nheo mắt nhìn Giang Nhạc Dương, không hiểu: “Tôi á? Anh định nói tôi phải không?” - Giang Nhạc Dương gật gật đầu, nhìn Quản Đồng đang hấp tấp đi vào bếp múc nước nóng, nói với Cố Tiểu Ảnh: “Tôi thành tâm chúc hai vợ chồng bách niên giai lão”.
Cố Tiểu Ảnh cười “khì” một tiếng, rồi vội ngừng lại, nhìn Giang Nhạc Dương, đưa tay ra, nghiêm sắc mặt nói: “Thầy Giang, hôm nay thầy vất vả quá!”
“Vất vả gì đâu, vì dân phục vụ mà” - Giang Nhạc Dương gật đầu, bắt lấy tay Cố Tiểu Ảnh.
Vậy là, khi Quản Đồng bước từ trong bếp ra, anh được chứng kiến một cảnh tượng kỳ cục như thế này: cô vợ mình và anh bạn thân của mình đang bắt tay nhau như hai nguyên thủ quốc gia, đồng thời hàn huyên rôm rả. Lắng tai nghe, bạn thân nói: “Anh bạn tôi là người tốt, cô đừng ngược đãi anh ấy nhé”, vợ nói: “Anh yên tâm, tôi còn có cơm ăn thì anh ấy cũng không bị đói đâu” - bạn thân nói: “Cô kém tôi bốn tuổi, thật không đành lòng gọi cô là chị dâu”, vợ gật đầu lia lịa, bắt chặt tay bạn thân rung rung hai phát, trả lời đầy tình cảm: “Không sao đâu, dù gì thì với tôi, anh mãi mãi là chú trẻ…”
Quản Đồng nghe đến mức bắt đầu thấy không chịu nổi, nghĩ bụng không biết câu chuyện này là giữa ai với ai nữa rồi!
Nước đã đun sôi, Cố Tiểu Ảnh sung sướng đi tắm.
Bên cạnh bếp có một cái lán nhỏ, tường bên trong không quét vôi, vẫn còn trơ gạch vữa. Cố Tiểu Ảnh hiếu kỳ ngắm nghía mãi mà vẫn không hiểu nổi: vậy quần áo treo vào đâu đây? Nếu tắm ở đây vào ngày có tuyết, không biết có biến thành thịt người đông lạnh không nhỉ? Còn tắm vào ngày mưa chắc không cần đến nước lạnh để pha; nóc lều để thông gió thoát khí đã đủ có tác dụng làm vòi hoa sen chưa nhỉ?
Vậy là Cố Tiểu Ảnh được tắm trong tình trạng rất gần với thiên nhiên. Tắm được gần nửa tiếng đồng hồ mới phát hiện ra trong lán có vô số những chú muỗi vô cùng nhanh nhẹn, chỉ cần trên người có chỗ nào không bị nước xả vào là chúng lao vào đốt ngay! Những con muỗi to đen sì! Có thể nhìn thấy rõ những cái vòi dài trên miệng chúng, để châm vào da thịt không một chút tình thương nào! Có lấy tay đuổi, chúng cũng không bay đi, nên chỉ còn cách đập đánh “tạch” một phát cho bẹp dí con muỗi. Nhưng điều đáng sợ nhất là, khi đang đánh muỗi ở cánh tay phải, bọn muỗi chẳng ngại ngần vẫn tiếp tục tấn công vào cánh tay trái đang khua khua của khổ chủ mà hút máu một cách thản nhiên?!
Đến nước đó thì Cố Tiểu Ảnh chẳng còn quan tâm đến chuyện xả nước, cô chỉ hoa chân múa tay đánh muỗi, vừa đánh vừa ức đến suýt
Mãi mới tắm xong, Cố Tiểu Ảnh hối hả túm lấy áo phông và quần thể thao mặc vội lên người. Lúc lao ra khỏi căn lều… trời đất ơi… lần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh cảm thấy thích ánh nắng. So với đoàn quân muỗi đông đảo kia, thì có bị nắng thiêu cháy, cô cũng còn thấy sung sướng hơn!
Lòng đầy chán chường, Cố Tiểu Ảnh đi về phòng Quản Đồng. Trên cửa sổ có dán chữ hỉ màu đỏ, nhìn từ ngoài vào tràn ngập không khí vui tươi. Quản Đồng kéo rèm trong phòng, qua khe cửa, chỉ thấy anh đang ngồi xổm trước cửa, không biết định làm gì.
Cố Tiểu Ảnh rầu rĩ đẩy cửa, nhưng cửa vừa mở, thì suýt nữa bị mùi hương nồng nặc trong phòng đánh gục. Cố Tiểu Ảnh gần ngạt thở hét hỏi Quản Đồng: “Mùi gì mà ghê thế?”
Quản Đồng quay người nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, vội vã đến kéo Cố Tiểu Ảnh vào phòng, rồi đóng chặt cửa phòng, nhìn Cố Tiểu Ảnh đang bịt mũi trố mắt nhìn mình, chỉ vào góc tường nói: “Hương muỗi, anh còn xịt cả thuốc phun nữa. Nhà anh muỗi nhiều, không làm thế này anh sợ vợ anh không ngủ nổi”.
Cố Tiểu Ảnh nhìn bốn vòng hương muỗi đang nghi ngút nhả khói ở bốn góc tường, nói: “Quản Đồng anh điên à? Em chưa chết vì bị muỗi đốt thì đã bị hương muỗi của anh làm chết ngạt”.
Nói xong, cô bị khói hương muỗi xộc vào họng, ho sặc sụa, Quản Đồng vội vã quay người dập tắt hai vòng hương, quay đầu hỏi: “Thế này đỡ hơn chưa?”
Cố Tiểu Ảnh nhăn nhó ngồi lên giường, rã rời xua xua tay: “Tùy anh tùy anh, giờ để em ngủ đã… Sáng tinh mơ đã dậy trang điểm, giờ em đang đau ê ẩm toàn thân đây này”.
Quản Đồng gật gật đầu, lấy cho Cố Tiểu Ảnh cái chăn, nói nhỏ: “Thế em không ăn tối à?”
“Em chẳng muốn ăn gì cả.” - Cố Tiểu Ảnh mệt mỏi nằm ra giường, cảm thấy Quản Đồng đang ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Đúng là mệt thật, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ kéo dài đến tận sáng sớm ngày hôm sau, hay nói cách khác, đây l đêm động phòng hoa chúc không có “động phòng”!
Vì thế, Cố Tiểu Ảnh sẽ không bao giờ quên được, trong đời mình, cô đã viết không biết bao nhiêu câu chuyện hoa mỹ, nhưng đến lượt mình, số phận lại dành cho cô một trò đùa không thể nghiêm túc hơn.
(3)
Vì thế, trong ký ức của Cố Tiểu Ảnh, đám cưới này chỉ có vài từ quan trọng: mồ hôi chảy dọc sống lưng, bị cháy sém da, hương muỗi, đêm động phòng hoa chúc không có “động phòng”.
Đại khái là do những ký ức này quá đáng sợ, quá thảm thương, nên khi Hứa Tân và Đoàn Phỉ lần lượt gọi điện yêu cầu xem video quay đám cưới, Cố Tiểu Ảnh từ chối thẳng thừng!
Thế là, Hứa Tân và Đoàn Phỉ, hai đối tượng chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ, nổi giận!
Hứa Tân thì khỏi phải nói, một cô gái cao to mắt to, “?” của Cố Tiểu Ảnh, tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là đến nhà xuất bản Thiếu nhi tỉnh làm, quyết tâm cống hiến suốt đời cho sự nghiệp biên tập xuất bản mà cô vô cùng yêu thích, cũng là phù dâu trong “bữa tiệc cảm ơn bạn bè đồng nghiệp” tổ chức tại hội trường nhà văn hóa thành phố G của Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, mà trách nhiệm chính là giúp cô dâu ngăn chặn bất cứ yêu cầu chúc rượu nào từ các bạn học trong Học viện nghệ thuật....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ