“Thế chẳng phải là giả tạo bịa đặt sao?” - Hứa Tân không tin nổi mở to mắt: “Thanh tra như thế còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Thế còn chưa là gì đâu nhé”, Đoàn Phỉ cười, “em còn chưa nhìn thấy thư viện trường chị đâu, bắt đầu xây dựng trước khi thanh tra chưa lâu, một thời gian ngắn đã mọc lên rồi! Đáng sợ nhất là, rõ ràng là một đêm trước còn đầy rác xây dựng, thế mà sáng sớm hôm sau, trước khi đoàn thanh tra đến trường ba tiếng đồng hồ, chị đi qua nhìn lại, chẳng còn thấy bóng rác rưởi đâu cả, chỉ thấy cây cối xanh tươi! Chị phục lăn đấy, phục sát đất luôn! Lúc đó chị thấy lãnh đạo trường chị còn giỏi hơn cả người ngoài hành tinh!”
Cố Tiểu Ảnh không nhịn nổi, cười bò trên ghế sôfa, cười xong lại ôm đầu đau khổ: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Học kỳ này mình có một chuyên đề, một cuốn giáo trình, hai cuốn luận văn, còn nhận cả một bộ tiểu thuyết nhiều tập về dịch, nếu không được nghỉ hè, nghỉ đông thì chết là cái chắc rồi?!
Hứa Tân đảo mắt: “Làm gì mà phải lo? Chẳng phải cậu có một thư ký viết luận văn vạn năng sao? Hãy để anh Quản Đồng viết hộ!”
“Anh Quản Đồng á?” - Cố Tiểu Ảnh cười lạnh nhạt, “Anh Quản Đồng của cậu đã từ lâu rồi chẳng còn biết cửa nhà mình quay về hướng nào. Từ sau khi cưới, tớ có gặp được anh ấy đâu”.
“Hả?!” - Hai cô gái trước mặt đồng thanh thốt lên.
Mặt Cố Tiểu Ảnh vẫn lạnh tanh, cứ như thể vừa kể một chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Dù gì thì sau khi kết hôn 3 ngày mình cũng quay trở về thành phố F, anh ấy đi công tác. Mình được nghỉ hè ba tuần ở thành phố F, khoa yêu cầu giáo viên mới quay về trường điểm danh, mình mới quay về. Nhưng từ lúc mình về đến hôm nay đã ba ngày, anh ấy vẫn chưa về nhà. Các cậu nói xem, cứ cho là chúng mình làm gì đó đi, thì cũng chẳng có chủ thể phạm tội!”
“Ối…”, Hứa Tân cứng họng, “ cuộc sống như... như thế là rất mất cân bằng”.
Đoàn Phỉ cũng ngỡ ngàng, mãi mới thốt lên: “Đáng thương quá đi, con ruồi nhỏ chưa kịp nếm mùi đàn ông thì đã bị bỏ rơi rồi…”
“Chú ý dưỡng thai,” Cố Tiểu Ảnh lườm cái bụng bầu của Đoàn Phỉ, “sư tỷ tốt xấu gì thì cũng là nhà giáo nhân dân, đừng có làm gương xấu cho con”.
“Bảo bối nhà tôi ngoan cố lắm”, Đoàn Phỉ cúi đầu vỗ vỗ bụng, cười tươi mãn nguyện, sến đến mức làm Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân suýt ngất.
Cố Tiểu Ảnh nhìn Đoàn Phỉ, không nén nổi thở dài: “Sư tỷ, chị thật là tốt số, muốn gì là được nấy. Anh rể học vấn cao, có tiền đồ, tính cách hiền lành, lại còn biết chăm sóc gia đình nữa. Không biết kiếp trước chị tu thế nào mà lại lấy được người tốt
Đoàn Phỉ trợn tròn mắt: “Em đang nói đến Mạnh Húc đấy à?”
Thấy Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân có vẻ nghĩ rằng mình đang giả bộ, Đoàn Phỉ cười: “Nói thế chứng tỏ các cậu chưa từng được thấy Mạnh Húc năm năm trước rồi? Nhớ lại đi, hồi đó anh ấy thể nào?”
Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân quay sang nhìn nhau, cố gắng lục trí nhớ, sau mười mấy giây, không nhịn được cười phá lên.
Đoàn Phỉ cũng cười: “Có đúng không? Lúc đó chẳng phải Mạnh Húc đã khiến người khác rất sợ sao, lúc đó anh ấy ra sao nào? Thế mà đã được năm năm, tuy không nói là thay đổi hoàn toàn, nhưng tốt xấu gì thì cũng có không ít thay đổi. Câu chuyện này nói cho các cô một điều rằng, đàn ông cũng có thể cải tạo được, một người vợ tốt là một trường học tốt, hiểu chưa?”
Lần này, thật hiếm hoi là cũng có lúc Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân không xung khắc, mà lại cùng gật gật đầu, đồng thanh: “Hiểu rồi”.
Đoàn Phỉ không ngờ hai người này lại giống nhau thế, ngẩn ra một lúc mới cười phá lên. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân cũng cười, là những người bàng quan, họ hiểu quá rõ kiểu cải tạo này thành công đến mức độ nào. Mạnh Húc năm nay 30 tuổi, trẻ trung anh tuấn, nho nhã, sau khi tốt nghiệp tiến sỹ đại học tỉnh đến Học viên nghệ thuật giảng dạy, chỉ trong có hai năm đã có nhiều bài viết giành giải thưởng, nếu không có gì thay đổi, mùa thu năm sau, anh sẽ là giáo viên hướng dẫn thạc sỹ trẻ nhất học viện.
Đúng là: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến”, khi ba cô gái đang tán chuyện, Mạnh Húc quay về nhà. Cố Tiểu Ảnh thính tai, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vui vẻ chào: “Anh rể về ạ!”
Đoàn Phỉ và Hứa Tân quay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Húc vừa tươi cười bước vào phòng vừa nói: “Chưa kịp chúc mừng cô đấy, cô Cố, tân hôn vui vẻ nhé!”
Cố Tiểu Ảnh kêu ca, nhìn Mạnh Húc trách móc: “Anh rể cứ gọi em là sư muội như sư tỷ là được rồi, cô Cố… xưng hô thế nghe già qu
Mạnh Húc nhìn vẻ nhăn nhó đau khổ của Cố Tiểu Ảnh, không nhịn nổi bật cười ha rồi ha ngồi xuống bên cạnh Đoàn Phỉ. Khi cười trông anh rất đẹp trai, Cố Tiểu Ảnh hâm mộ nhìn khuôn mặt anh ở góc nghiêng, lại hâm mộ nhìn vẻ hiền thê lương mẫu của Đoàn Phỉ ngồi bên cạnh anh, nghĩ bụng: đây phải chăng chính là “châu liên bích hợp” theo cách nói truyền thống?
Buổi tối, Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân theo lẽ tự nhiên ở lại nhà Đoàn Phỉ ăn tối. Đoàn Phỉ không chỉ có tay nghề nấu ăn ngon, mà còn có sở thích nấu nướng rất nhiệt tình. Đây là một đức tính hiếm thấy trong thời đại “thục nữ chẳng bao giờ vào bếp” này. Có điều, Mạnh Húc thấy ngứa mắt khi bà xã mình mang bầu đến tháng thứ sáu mà vẫn phải nấu cơm cho hai cô gái thích ăn thích chơi này, liền nói ngay là mình sẽ đích thân vào bếp. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân chưa bao giờ thấy Mạnh Húc vào bếp, nên mỗi người một bên cửa bếp chằm chằm nhìn Mạnh Húc nấu nướng,thỉnh thoảng lại nhắc: “Bếp mở rồi đấy”, “Anh rể cẩn thận”, “Ối ối ối trứng cháy rồi”.
Mạnh Húc phát hoảng vì tiếng hét của hai cô gái, không chịu nổi, phải ngoái cổ ra phía phòng khách gọi: “Bà xã ơi, em nhanh lôi hai cái đồ này ra ngoài đi! Ồn ào quá!”
Đoàn Phỉ vừa cười vừa đi từ phòng khách sang, vỗ vai hai người bạn: “Vào đi vào đi, sao hai người giống mẹ chồng quá vậy?”
Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân nuối tiếc quay người đi vào phòng, trước khi đi còn kịp vớ điện thoại chụp một tấm ảnh Mạnh Húc đang khoác tạp dề nấu nướng, vừa đi và cảm khái: “Mình phải post lên blog của trường mình mới được, tiến sỹ Mạnh vào bếp, chà chà, tình tứ thật!”
Đoàn Phỉ “Xì” một tiếng, rồi thuận tay vỗ vào lưng Cố Tiểu Ảnh: “Đúng là chẳng ra làm sao! Nấu cơm thì có gì mà tình tứ?”
“Sư tỷ chị đừng nói chuyện không đau lưng” - Cố Tiểu Ảnh than thở, “Nếu Quản Đồng nhà em mà cũng nấu được một bữa cơm cho em, thì đừng nói sinh con, mà sinh luôn mười đứa em cũng cam lòng!”
“Mười đứa?”, Hứa Tân cười to, “không phải tớ đùa cậu đâu, con ruồi nhỏ ạ, cậu thì làm gì có khả năng đó?”
Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, thuận tay túm cái gối trên ghế sôfa rồi một lần nữa đuổi đánh. Đoàn Phỉ ngồi ở đó một tay xoa bụng nhìn hai cô gái đang đùa giỡn, cảm thấy rằng: hạnh phúc thực ra chỉ đơn giản là chuyện khiến người ta thấy ấm áp.
Từ ngày Đoàn Phỉ quen Mạnh Húc đến nay đã năm năm. Đoàn Phỉ vẫn còn nhớ Mạnh Húc lúc mới gặp tại quán cà phê, trong tiếng nhạc êm dịu, anh đã kể cho cô nghe lịch sử mỹ thuật Trung Quốc bằng thứ tiếng phổ thông đậm đặc khẩu âm Chiết Giang.
Trước đó, Đoàn Phỉ chưa từng nghĩ đến việc có ngày mình lại phải cần đến việc “giới thiệu”.
Các cô gái tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật không xinh đẹp lắm, mà thường là cũng không biết trang điểm. Có câu “người đẹp vì lụa”, nên cô giáo Đoàn vì biết cách trang điểm mà chỉ trong vòng nửa năm đã được bầu là một trong “bốn cô giáo xinh nhất” trường đại học Công nghệ.
Hồi đó đang có trào lưu blog, các sinh viên lên blog bình luận sôi nổi:
Tầng 1: Cô Đoàn hôm nay quàng một chiếc khăn lụa đẹp quá, chắc là đắt lắm nhỉ?
<
Tầng 2: Mình phát hiện ra cô Đoàn chưa bao giờ mặc trùng quần áo, chắc nhà cô ấy giàu lắm?
Tầng 3: Này người hoa mắt tầng trên, đó là do cô Đoàn là người biết phối đồ, một chiếc áo sơmi trắng mà cô có thể kết hợp rất nhiều kiểu.
Tầng 4: Cô Đoàn chưa có bạn trai hay sao ấy. Các anh em gặp may rồi, tiến lên!
Tầng 5: Chúng ta là đồ sâu bọ, chúng ta là đồ sâu bọ!
Tầng 6: Tầng 4 đúng là cái đồ không ra gì, chẳng biết xấu hổ! Cảnh cáo các cậu không được ngắt đi những bông hoa hiếm hoi trong trường, làm người phải có đức độ, muốn trường thọ phải biết thẩm mỹ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ