Cố Tiểu Ảnh ôm mũi nhìn Quản Đồng: “Sao tự nhiên anh lại ngồi xuống vậy?”
“Anh lấy đồ ngủ cho em” , Quản Đồng không nén nổi thở dài, giơ tay đưa bộ đồ ngủ cho Cố Tiểu Ảnh - “Thưa phu nhân, anh phục vụ em đi tắm cũng không được à? Chẳng lẽ lại để anh phải nói: “đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng” hay sao?”Cố Tiểu Ảnh sững người, rồi bật cười lớn.
Tất nhiên, rốt cuộc thì vẫn cứ phải tự mình tắm, nguyên nhân là nhà tắm của căn hộ quá chật, không đứng nổi hai người. Lúc tắm, Cố Tiểu Ảnh còn mơ tưởng: sau này nhất định phải có một căn nhà thật lớn, nhà tắm phải thật rộng, ít nhất cũng phải đủ để “tắm đôi”.
Tắm xong, Cố Tiểu Ảnh thoa kem dưỡng thể, thư thái đi vào phòng ngủ. Vừa vào đã thấy Quản Đồng đang ngồi tựa vào đầu giường đọc báo. Cố Tiểu Ảnh không nén được hỏi: “Anh đọc báo gì vậy?”
“Nhân dân nhật báo, loại em không thích ấy”. Quản Đồng ngẩng đẩu nhìn Cố Tiểu Ảnh, khẽ cười, thuận tay bỏ tờ báo xuống, tò mò nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồi xuống bên bàn trang điểm dốc các chất đựng trong đủ các loại chai lọ thoa lên mặt.
“Đọc loại báo này trước khi đi ngủ có thể giúp dễ ngủ hơn không?” - Cố Tiểu Ảnh vừa thoa nước hoa hồng vừa hỏi.
“Chủ yếu là do lúc đi làm không có thời gian đọc” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh trong gương trả lời.
“Buồn cười nhỉ, công chức các anh đi làm đến thời gian đọc báo cũng không có, nói ra ai mà tin được?” Cố Tiểu Ảnh tức cười quay đầu nhìn Quản Đồng.
Quản Đồng thở thật dài: “Em đúng là có định kiến với bọn anh”.
“Định kiến à? Ôi… thế anh không có định kiến với bọn em chắc? Lần trước ai nói với em là giảng viên bọn em rỗi rãi, thích đi làm thì đi làm, không thích thì thôi khỏi phải đi làm còn gì?” - Cố Tiểu Ảnh nhớ lại buổi chiều nhận được cuộc điện thoại, tức đến nỗi không nói tiếp được: “Bố anh chiều nay gọi điện cho em, vừa mở miệng đã lên lớp em rằng, rỗi rãi không có việc gì làm không được ra ngoài lang thang, phải về nhà nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh. Em cũng đủ vất vả rồi còn gì. Tuy em không phải lên lớp, nhưng em phải soạn bài, viết luận văn, viết bài nộp đúng hạn, vất vả lắm chứ! Vừa mới ra ngoài ăn bữa cơm cho thư giãn đã bị lên lớp thế rồi, cứ như em là osin của anh không bằng, đấy anh xem bố
“Đó cũng là bố của em!” - Quản Đồng cuối cùng không nén nổi thở dài: “Ông ấy là như vậy, em cố gắng nhịn một chút đi, anh cũng hết cách với ông rồi”.
“Bố em thì chẳng bao giờ như vậy đâu” - Cố Tiểu Ảnh khẽ nói, quay người lau nước mắt.
Mấy phút sau, cuối cùng thì Cố Tiểu Ảnh cũng làm xong các bước dưỡng da. Quản Đồng nhìn dãy lọ đủ các loại mà chóng cả mặt, đang định tắt đèn ngủ thì thấy Cố Tiểu Ảnh không lên giường mà vẫn ngồi trên ghế trang điểm, nhắm mắt xoa xoa mặt mình một lúc lâu, mãi đến khi Quản Đồng thấy lạ, mới hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Cố Tiểu Ảnh không trả lời, hỏi lại: “Quản Đồng, em có đẹp không?”
Quản Đồng ngẩn ra một lúc: “Đẹp lắm, anh thấy rất đẹp”.
Cố Tiểu Ảnh cười khúc khích, vừa nhắm mắt vừa xoa xoa mặt nói: “Vừa rồi tự nhiên em nghĩ, nếu anh không còn nhìn thấy gì nữa, không nhìn thấy em, chỉ có thể sờ bằng tay, có lẽ sẽ thất vọng lắm”.
Suy nghĩ của cô lung tung quá, Quản Đồng không theo kịp, ngẩn ngơ ngồi trên giường nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh vừa xoa vừa than thở: “Anh nhìn xem, da có nhiều mụn, mà hình như mắt có nếp nhăn rồi, môi quá khô, tróc da… Ôi, may thật là may, anh vẫn còn nhìn bằng mắt, chứ nếu nhìn bằng tay, thì chắc thấy em xấu lắm…”
Cô trợn mắt, quay đầu nhìn Quản Đồng: “May quá, anh không bị mù”.
Quản Đồng cuối cùng cũng tỉnh ra, tức cười nhìn Cố Tiểu Ảnh, dài giọng: “May quá, may mà anh chưa mù, chưa mù nên mới tìm được môt người vợ đanh đá như em, nhỡ có mù, thì có lẽ còn tìm được cả sư tử Hà Đông nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh sững người, rồi mắt mũi trợn tròn, đứng phắt dậy đến đứng bên giường, nhìn Quản Đồng chằm chằm nghiến răng: “Quản Đồng, anh nói lại lần nữa em nghe xem nào...”
Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh phùng mang trợn má, không nhịn nổi cười, giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh lên giường, rồi tiện tay tắt đèn đầu giường, vừa cười vừa nói khẽ vào tai Cố Tiểu Ảnh “Sư tử Hà Đông thì sư tử Hà Đông, dù gì thì cũng là vợ mình, có là Bạch Xà anh cũng chịu”.
Nói xong, anh cúi xuống hôn nồng nàn lên môi cô.
Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt trong bóng tối, rồi cũng cười, ôm chặt Quản Đồng, cắn lên vai anh một cái.
Vừa cắn cô vừa nghĩ: Có lẽ, sau đám cưới hai tháng, đêm nay mới đúng là đêm động phòng hoa chúc.
(6)
Điều làm Cố Tiểu Ảnh vui mừng, là sau hôm đó, đúng là ngày nào Quản Đồng cũng về nhà ăn tối!
Hạnh phúc đến bất ngờ quá, Cố Tiểu Ảnh có phần chưa kịp thích ứng. Thói quen làm việc, nghỉ ngơi, ăn uống, thu xếp việc học hành, thời gian soạn bài… đột nhiên bất đắc dĩ phải điều chỉnh theo việc về nhà của Quản Đồng!
Thế là, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng phải rút ra một kết luận: hôn nhân đúng là chuyện phải thu xếp giữa hai người.
Vậy nên, những ngày không có giờ lên lớp, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu có một cuộc sống rất đúng quy luật: hằng ngày cô dậy lúc chín giờ, vệ sinh, đi chợ, xem sách, soạn bài, thỉnh thoảng cũng dẹp cuốn tiểu thuyết dài kỳ sang một bên để ra nhà ăn khu tập thể Tỉnh ủy mua ít mỳ vằn thắn hay bánh hấp, buổi chiều lại đọc sách, soạn bài, viết lách, đến bốn rưỡi bắt đầu rửa rau, thái thịt, vo gạo, cho đến khi các đồ sơ chế đã được chuẩn bị xong hết, cô lại quay vào bàn tĩnh tâm nghiên cứu.
Đến sáu giờ cô sẽ đứng dậy vào bếp, cho gạo đã vo vào nồi cơm điện, rửa mấy thứ hoa quả mang vào phòng thì đã khoảng sáu rưỡi. Lúc ấy sẽ có tiếng bước chân Quản Đồng vang lên trước cửa, Cố Tiểu Ảnh sẽ chạy ào ra mở cửa như một con bướm, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với Quản Đồng, có lúc còn lao vào lòng anh, kèm thêm là câu hỏi han nũng nịu vô cùng, kiểu như “Ông xã ông xã về rồi”. Mỗi lần như vậy, Quản Đồng đều mỉm cười xoa xoa đầu Cố Tiểu Ảnh, còn Cố Tiểu Ảnh thì dụi dụi đầu vào ngực anh mấy lần rồi kêu ca: “Trời lạnh quá, áo khoác của anh cũng lạnh nữa” - rồi ngẩng đầu dặn dò anh: “nhanh cởi áo khoác rửa tay ra ăn cơm nào!”
Quản Đồng sẽ ngoan ngoãn cởi áo khoác, rửa tay, dọn cơm, vừa kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe những chuyện hay ho ở cơ quan vừa nhìn cô nấu nướng rất nhanh, cùng một lúc nấu hai bếp, chỉ mười phút sau là đã xong hai món mặn một món canh. Quản Đồng phục lăn vì tốc độ này, cũng đến lúc này mới hiểu tại sao hôm đi chọn đồ gia dụng, cô lại nhất quyết mua bếp hai ngăn. Anh thường say sưa nhìn Cố Tiểu Ảnh thoăn thoắt chạy qua chạy lại xào thịt, nấu canh, cảm thấy cuộc sống tuy vụn vặt, nhưng lại hạnh phúc ấm áp vô cùng.
Đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn: có một người đợi mình, có một người yêu mình, có người nấu nướng cho anh, có người để đèn chờ anh về trong mùa đông giá rét, để anh mỗi khi tan làm về mới đến dưới nhà đã cảm thấy cái thế giới “gia đình” là nơi yên ổn nhất.
Giờ thì anh đã hiểu: cơm vợ nấu chưa chắc đã là cơm ngon nhất, nhưng là bữa cơm ấm áp nhất trên đời!
Nhưng Cố Tiểu Ảnh lại ngược lại với anh. Cô không ngờ rằng Quản Đồng, một người đàn ông có vẻ ngoài cao ráo, phong cách, có sự nghiệp, có tài cán, có đầu óc, có khí chất, lại thực sự hay gây bực mình đến thế!
Trước bữa tối, khi Cố Tiểu Ảnh nấu cơm trong bếp, Quản Đồng xem báo trong phòng sách, được một lúc thì nghe tiếng hét thất thanh của Cố Tiểu Ảnh: “Quản Đồng! Quản Đồng! Quản Đồng!”
Quản Đồng sững người, hấp tấp đứng lên chạy vào bếp, lo không biết cô bé vụng về này có bị bỏng hay không?
Vào bếp thì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa xào rau vừa ra lệnh: “Hừ, hết tương rồi, anh lấy chai mới cho em, trong kho ấy, nhanh lên nhé!”
Quản Đồng gật gật đầu, quay người vào kho lấy chai tương. Bên này Cố Tiểu Ảnh đã bắt đầu nấu sang món khác: cho dầu lạc vào nồi, nóng đến tám phần thì cho tỏi vào, có mùi thơm, cho thịt vào, đợi thịt chuyển màu thì cho thêm một chút tương cho có màu. Ơ, tương đâu rồi?
Cố Tiểu Ảnh ngỏng cổ bực bội hét: “Quản Đồng, tương đâu rồi? Không có là hỏng cả nồi bây giờ!”
“Đây rồi đây rồi!” - Quản Đồng thất thanh trả lời, tay trái xách chai tương, tay phải cầm cái kéo chạy ra, mồ hôi nhễ nhại hỏi: “Cái chai này lạ thật, em xem trên nắp chai có hai cái lỗ bịt kín, có phải là phải cắt hết cả hai thì mới đổ tương ra được không?”
Cố Tiểu Ảnh nhìn lại chai tương, rồi không tin nổi nhìn Quản Đồng: “Anh chưa nhìn thấy chai tương bao giờ à?”
“Nhìn thấy rồi chứ, nhưng tương quê anh thường có nắp giống như nắp chai bia, cậy vào mép bàn là ra ngay. Nhưng em xem cái nắp này bằng nhựa, bên trên lại có một cái lỗ nhỏ và một cái lỗ to, có vẻ như là hai đường ra? Anh không biết có cần cắt hết ra không…” - Quản Đồng thắc mắc nhìn chai tương trong tay, do dự....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ