Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Tầng 7: Khi chim đã lớn thì rừng nào cũng có…

Tầng 8: Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn!

……
Đúng là rỗi hơi. Những entry này Đoàn Phỉ có thể tự mình xem, thỉnh thoảng còn để lại lời nhắn: “Tôi là Đoàn Phỉ, người nào không tin thì chỉ là con cún”. Đương nhiên chẳng có người nào tin cả, nhưng từ đó có thể thấy cô gái này thực sự cá tính.



Những ngày vô vị đó kéo dài không lâu, bởi rất hay có người nghe ngóng các chủ đề kiểu như “cô Đoàn đã có người yêu chưa”, khi biết là chưa thì liền hớn hở khoe: “tôi quen một anh chàng rất khá, cô Đoàn có muốn gặp mặt không” - làm Đoàn Phỉ tức lộn ruột.

Lúc đầu cô còn từ chối khéo, nhưng từ chối mãi cũng không tiện, cho đến khi chủ nhiệm khoa phải ra tay, ông cười hà hà bảo: “Cô Đoàn này, người bạn học của tôi có một anh con trai, rất khá, cô xem lúc nào có thời gian, đi gặp mặt một chút được không?”



Nhìn chủ nhiệm khoa tóc bạc trắng, tính tình hiền hậu, Đoàn Phỉ đành thở dài, bước chân vào con đường “coi mắt”.

Con đường này cũng không dài lắm, nên đến đối tượng thứ ba thì cô gặp được Mạnh Húc.

Cô còn nhớ, đó là vào mùa đông, Mạnh Húc mặc một chiếc sơ mi trắng, áo gilê màu đỏ hồng, kết hợp vào quần xám nhạt và áo jacket mày xanh lam đậm, ngoài cũng khoác chiếc áo lông dày xụ, mà sau này Đoàn Phỉ gọi đùa là “áo hotdog”, người thì gày gò, nhưng trông phải to ít nhất gấp hai lần. Anh ta ăn mặc lòe loẹt đứng trước mặt Đoàn Phỉ, suýt nữa khiến Đoàn Phỉ, vốn là người cầu kỳ về ăn mặc, ngất xỉu!



Được cái Đoàn Phỉ cũng là người nhân từ, kiên nhẫn nên cô không bỏ đi mà ngồi lại nói chuyện. Lúc đó Mạnh Húc mới học năm thứ nhất tiến sỹ, chuyên ngành lịch sử mỹ thuật đại học tỉnh, có chút kiến thức, nên cứ mở mồm là nói về chuyên môn. Cũng có thể coi là anh chàng may mắn, vì khi còn học đại học, Đoàn Phỉ rất yêu môn lịch sử mỹ thuật, mê mẩn trường phái tranh nhân văn Tống Nguyên và trường phái tiểu họa hoa sen. Càng nói chuyện, cô càng có nhiều ấn tượng tốt với Mạnh Húc học rộng biết nhiều. Thỉnh thoảng anh chàng miền Nam này lại nói ngọng, khiến Đoàn Phỉ phải phì cười, nhưng cô cũng kịp nhận thấy vẻ chân thành và quan tâm trên gương mặt anh, nên thầm có cảm giác gì đó thật an toàn.



Vì thế mới nói, duyên số là một thứ thật kỳ lạ, Đoàn Phỉ hoạt bát bắt đầu tình yêu với Mạnh Húc quê mùa như thế, và tình yêu của hai người kéo dài trong ba năm.



Trong khoảng thời gian không ngắn cũng không dài đó, Đoàn Phỉ đã cải tạo anh chàng của mình một cách rất tinh tế, cô nói cho anh biết người dân ở đây có những quy tắc gì trong bữa ăn, khách chính, khách phụ phải ngồi ở đâu, lúc chúc rượu có điều kiêng kỵ nào; nói cho anh biết lúc mặc đồ, đội mũ cần theo quy luật nào, mỗi màu sắc cần kết hợp thế nào mới được coi là đẹp; lúc nói chuyện với người khác cũng cần biết cách nhìn vào mắt họ; khi ăn cơm nếu có gì cần nói, phải nuốt thức ăn xong mới được mở miệng; khi không tán đồng ý kiến của người thì phải biểu đạt ý kiến của mình một cách khéo léo; lúc xưng hô với bề trên phải dùng từ “ông” chứ không dùng từ “anh”… giống hệt như đang dạy dỗ một đứa trẻ con. Có điều, sau này Đoàn Phỉ cũng phát hiện ra: con gái đi lấy chồng rồi, về danh nghĩa là có thêm một người chồng, nhưng thực tế là thêm một đứa con.



Kể cũng hay, năm Mạnh Húc tốt nghiệp, cũng chính Đoàn Phỉ là người sấp ngửa đi tìm hiểu thông tin tuyển dụng của các trường, rồi tự lựa chọn ba trường trong số đó để anh đến giảng thử. Trước khi giảng thử, Đoàn Phỉ uốn nắn từng ly từng tý cho tiến sỹ Mạnh Húc hay đỏ mặt khi nói chuyện, rằng: lúc giảng bài cần làm gì, làm thế nào để thu hút sự chú ý của học sinh, làm thế nào để vừa hài hước lại vẫn thể hiện được sự học rộng biết nhiều… Cô luôn tham dự vào sự trưởng thành của anh giống như một người mẹ, không vội vàng hấp tấp.



Lúc đầu Mạnh Húc còn cười, nói Đoàn Phỉ thiên vị trường mình, đến đâu cũng thấy trường mình là nhất. Đoàn Phỉ lắc lắc đầu, chậm rãi phân tích: thứ nhất, ở lại đại học tỉnh, người nào cũng từng là thầy cô của anh, đến đời kiếp nào anh mới có một mảnh trời riêng cho mình? Thứ hai, ở lại đại học tỉnh, ai cũng có tấm bằng tiến sỹ của trường nổi tiếng, đều đi học nước ngoài về, liệu mảnh bằng tiến sỹ trong nước quê mùa của anh có đất dụng võ không? Thứ ba, ở lại đại học tỉnh, một nơi đụng đâu cũng thấy các học giả đại học Harvard, đại học Yale, thì anh sẽ bị nấu chín thành một cây thịt, chứ chắc chẳng được trở thành rồng phượng đâu. Tục ngữ có câu: “thằng chột làm vua xứ mù”, làm sao anh biết học viện hạng hai không có đất dụng võ chứ?

Hôm đó, Mạnh Húc nhìn Đoàn Phỉ thản nhiên phân tích rõ ràng rành mạch, mà thấy thực sự ngỡ ngàng.

Một lúc sau anh mới nói nên lời: “Bà xã ơi, em quả là… Gia Cát Lượng phiên bản nữ!”

Đoàn Phỉ cười.

Và sự thực cũng đã cứng minh, cứ coi như Gia Cát Lượng phiên bản nữ đi, thì cũng không phải người tầm thường!

Tháng năm năm đó, Mạnh Húc ký hợp đồng với Học viện nghệ thuật, với chức danh “Phó giáo sư”, lại được thêm một căn hộ mới rộng 130m2 trên tầng 16, trường phân cho giáo viên, cộng thêm 100 nghìn tệ kinh phí nghiên cứu khoa học khởi điểm. Hai năm sau, với thành tích nghiên cứu khoa học xuất sắc, Mạnh Húc trở thành tấm gương điển hình có tiếng nói trong số giáo viên trẻ của học viện Nghệ thuật, và trong danh sách nghiên cứu sinh cao học năm sau của học viện, cột họ tên giáo viên hướng dẫn, đã xuất hiện cái tên Mạnh Húc.

Nói một câu mộc mạc: đến lúc này, mấy người bạn học trước đây của Mạnh Húc ở lại trường vẫn chỉ có cái chức danh “giảng viên”, ở trong mấy căn hộ cho thuê tồi tàn gần trường, ngày ngày bán cháo phổi dùi mài học vấn. Đương nhiên, họ cũng đang miệt mài cho chức danh, cho nhà ở, cho địa vị và những phúc lợi liên quan của mình trong tương lai.

Thực ra Mạnh Húc cũng biết, mặt bằng của đại học tỉnh vẫn tốt hơn, dù gì cũng là trường có bề dày trăm năm tuổi. Buổi ban đầu các bạn anh bước chân vào trường sẽ nhiều gian nan, nhưng sau khi sôi kinh nấu sử nhất định cũng sẽ có thành quả, thậm chí có thể cả đời còn sáng lạn hơn Mạnh Húc. Thế nhưng, cuộc sống của họ quả thật là khổ sở, từ vật chất đến tinh thần đều như đang phải vác trên mình một cái mai quá nặng, không dám thảnh thơi một ly một tý. Nhìn lại mình, anh là tiến sỹ duy nhất của phòng nghiên cứu đào tạo mỹ thuật học của Học viện nghệ thuật nên không chỉ có cơ hội tham gia rất nhiều hoạt động nghiên cứu khoa học cấp cao, mà còn không có áp lực gì, cứ việc yên tâm vô tư vùi đầu nghiên cứu. Có thể coi cuộc sống của anh như thế là quá thoải mái.

Chính vì những lẽ đó, anh không thể không cảm ơn Đoàn Phỉ.

Tuy nhiên, cũng có lúc anh ngấm ngầm ưu tư, nghĩ mình là một trang nam tử, tại sao lại dựa dẫm vào vợ như thế; tại sao anh luôn đưa ra quyết định dựa theo ý kiến của cô? Tại sao vợ mình lại chỉ ra cho mình thấy mình nhiều nhược điểm đến thế? Ngoài học hành ra, tại sao mình chẳng thể làm tốt được một việc nào khác?

Thế nhưng, không đợi cho đến khi nỗi ưu tư của anh được tìm hiểu đầu đuôi, thì có một sự kiện lớn xảy ra trong cuộc sống của anh, vào năm anh tròn 30 tuổi, Đoàn Phỉ mang thai. Niềm vui được làm bố cổ vũ anh rất nhiều, khiến anh lao vào công cuộc phấn đấu cho tương lai của vợ con, tuy mệt mỏi mà vinh quang.

Có câu “tam thập nhi lập”, Mạnh Húc vừa xào rau vừa nghĩ: mình như thế này, đã coi là “lập” được chưa nhỉ?



(5)

Ăn tối xong thì đã hơn tám giờ, Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân hài lòng thả người trên ghế sôfa nhà Đoàn Phỉ nghỉ ngơi, trông điệu bộ giống hệt con mèo say món mỳ Ý.



Mạnh Húc đang rửa bát trong bếp, Đoàn Phỉ tức tối nhìn hai con mèo lười trách móc: “Hai đứa các cô, không có ai chịu đi giúp anh rể rửa bát sao?”
“Em là khách” - Cố Tiểu Ảnh cướp lời nói trước.

“Em không phải là khách”, Hứa Tân bò dậy uống ngụm nước, lười biếng mở miệng, “Nhưng, chị ơi, chị nỡ để em rửa bát thật sao?”

“Đương nhiên là chị sẽ không để em rửa bát, nhưng gì thì gì em cũng phải được câu nói chứ!” - Đoàn Phỉ chống nạnh, đứng trợn mắt nhìn Hứa Tân giữa phòng khách: “Trông ục ịch giống hệt một bình trà, hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao có lớn mà không có khôn vậy hả?”

“Ôi chị, chị nói giống hệt mẹ em”, Hứa Tân ôm đầu than thở, “chị xem chị mất công mất sức như vậy để làm gì chứ? Nếu chắc chắn là chị sẽ không để em rửa bát, em chủ động xin rửa bát làm gì chứ, mất thời gian ra?”

“Ha ha ha ha”, Cố Tiểu Ảnh cười bò ra trên ghế sôfa, vẻ mặt gian ác: “Hứa Tân ơi cậu càng ngày càng thô đấy!”

“Đừng có cười, học cả từ em chứ đâu!” - Đoàn Phỉ phật ý trừng mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Cố Tiểu Ảnh, em không về nhà nấu cơm cho chồng ăn thì thôi, cũng không định về sớm hơn người ta một chút để bật ngon đèn cho ấm áp à?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Tiểu Thuyết Say đắm một nàng mèo
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
» Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Old school Swatch Watches