- Sâu ơi, thơm papa một cái nào, muah! Thơm cái nữa này, muah!
Quản Đồng bị cái gối ôn đầy lông làm tỉnh giấc, vốn định ngủ tiếp nhưng thấy mặt nhột nhột, thế là hắt hơi một tiếng mà cười. Tiểu Ảnh nghe thấy, giật mình, lao lên:
- Anh giả vờ ngủ hả?
Quản Đồng giành lấy cái gối trong tay Tiểu Ảnh:
- Hóa ra tối qua đi ngủ em không ôm anh, mà ôm cái con sâu róm này hả?
- Nó mềm hơn anh! – Tiểu Ảnh cười khì đè lên ngực Quản Đồng, một tay giữ chặt lấy gối ôm mềm mại, một tay nhéo tai anh. – Dậy mau, anh hứa đưa em đi chơi
Quản Đồng nhớ ra lời hứa đành phải bò dậy tắm rửa. Tiểu Ảnh nhanh hơn Quản Đồng, chờ Quản Đồng tắm rửa xong, cô đã xếp gọn chăn gối, mặc xong quần áo rồi phấn khởi chờ đợi. Quản Đồng giật nảy người, từ lúc bắt đầu yêu tới giờ, dường như chưa có lúc nào thấy cô nhanh nhẹn như thế. Anh khẽ than thầm: “Đúng là đối với phụ nữ, sức mạnh của shopping quả là vô cùng tận…”
Vì là chủ nhật nên người ở siêu thị cứ phải gọi là đông nghìn nghịt. Tiểu Ảnh lượn lờ giữa các gian hàng quần áo như một con bướm, mắt dán chặt vào những bộ đẹp. Quản Đồng tay trái xách túi áo cho cô, tay phải cầm cốc cà phê cô đang uống dở, đuổi theo sau lưng cô nhanh hết sức có thể, cứ như một cái giá treo đồ di động.
Một lúc sau, Tiểu Ảnh đi ra từ gian thử đồ, chau mày ngắm nghía bộ quần áo trên người mình: chiếc quần mốt mùa thu màu sắc cũng khá, nhưng kiểu dáng thì lại không hợp với phong cách của cô cho lắm, trông trang trọng quá.
Cô hỏi Quản Đồng:
- Đẹp không anh?
Quản Đồng gật đầu, đáp thật thà:
- Đẹp mà.
Tiểu Ảnh không hài lòng, lẽ nào mắt thẩm mỹ của nam và nữ khác biệt nhau đến thế sao? Thế mà mình càng nhìn càng thấy xấu nhỉ. Cô ngẩng đầu chỉ thấy anh đang mỉm cười với mình, ngoan ngoãn làm chiếc giá treo đồ di động. Cô nghĩ một hồi, quyết tâm phải tin vào trực giác của mình, quay vào mặc bộ đồ khác. Quản Đồng hỏi với theo một câu:
- Em có mua bộ này không?
- Thôi! – Tiểu Ảnh bực mình đáp từ phòng thay đồ.
Quản Đồng không nói, bắt đầu ngoảnh đầu ngắm nghía bốn phía chung quanh, chợt trông thấy một chậu bonsai cây gỗ vang, anh hồ hởi đi tới ngắm nhìn. Lúc Tiểu Ảnh bước ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Quản Đồng đang đăm chiêu trước cái cây vang. Tiểu Ảnh hiếu kỳ đi tới, vỗ vào vai anh:
- Anh nhìn cái gì đấy?
- Xem cây cối. – Quản Đồng đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa tiếc nuối quay lại nhìn cái cây. – Lạ thế, sao cây vang người ta trồng ở đây lại mọc khỏe hơn của nhà trồng nhỉ?
Tiểu Ảnh chẳng biết nói sao, nên trả lời:
- Cưng của em ơi, đây là siêu thị chứ đâu phải vườn ươm cây, anh xem cái gì hay ho một tí có được không?
Quản Đồng cười:
- Ừ.
Vừa nói xong, anh nhìn thấy bộ quần áo trên người ma nơ canh bên cạnh, mừng rỡ reo:
- Em ơi, lại mà xem này!
Tiểu Ảnh tò mò quay lại, thấy Quản Đồng đang chỉ trỏ một bộ tây phục là lượt phẳng lì. – Em xem bộ này có đẹp không?
Tiểu Ảnh ngắm nghía kỹ lưỡng: kiểu dáng cũng bình thường, có mỗi khuy áo làm bằng thủy tinh làm điểm nhấn, tông màu xanh xa phia khiến người ta trông già đi cả thập kỷ. Cô chau mày:
- Anh thấy đẹp à?
- Ừ! – Quản Đồng mừng rỡ. – Đẹp thế còn gì? Anh thấy đẹp mà!
- Em thấy chả đẹp tẹo nào! – Tiểu Ảnh dứt lời rồi quay lưng đi. Quản Đồng lại luyến tiếc nhìn chiếc áo, nhưng cũng đành lẽo đẽo theo sau. Hai phút sau, Tiểu Ảnh lại nghe thấy tiếng reo của chồng
- Em ơi xem bộ này đẹp không!
Tiểu Ảng ngoái lại nhìn, tầm mắt va ngay vào một bộ đồ tây màu nâu đậm cổ lỗ sĩ. Tiểu Ảnh nhếch mép cười… Hai phút sau, anh chàng lại nắm tay Tiểu Ảnh lôi đến bộ quần áo bên cạnh:
- Đây này, bộ này đẹp này!
Tiểu Ảnh ngoái lại nhìn, không ngoài dự đoán – vẫn là bộ đồ tây, nhưng mà màu đen, cổ áo có hoa, ngực có đính bông hoa đỏ, thôi cũng coi như bước tiến mới của thứ thời trang cổ lỗ. Cuối cùng, Tiểu Ảnh cũng đành dừng bước mà cười:
- Anh thích mấy đồ này lắm à.
Quản Đồng gật đầu, chủ nhật anh không hay đeo kính, nên thấy khuôn mặt búp bê của cô trẻ đi không dưới ba tuổi. Anh cười và nói:
- Có một cô ở đơn vị anh… à không phải, thật ra hầu hết phụ nữ trong ban tỉnh ủy đều mặc đồ công sở tây mà, trông rất phong độ mà chững chạc. Hay hôm nào em cũng mặc đi, giống như ngày hội trường lần trước ấy, em mặc trông đẹp lắm, trông ra dáng lắm!
Thôi thì nịnh nọt cũng khéo, Tiểu Ảnh nheo mắt cười, hắng giọng:
- Trưởng phòng Quản, anh thấy một nữ giáo viên học viện nghệ thuật trẻ trung mà mặc một bộ quần áo đặc chất cơ quan chính phủ đi dạy thì trông thế nào?
Quản Đồng nghĩ ngợi rồi ân hận tự nói một mình:
- Nhưng mà phụ nữ chững chạc mặc đồ này trông đẹp mà…
Tiểu Ảnh vênh mặt, đi tiếp. Vừa đi được hai bước thì bị gọi lại. Tiểu Ảnh ngoái lại nhìn, thấy Quản Đồng đang chỉ một chiếc váy quê không thể quê hơn, mặt mũi sáng ngời
- Em thấy bộ này đẹp không?
Tiểu Ảnh tí thì hộc máu tại chỗ… Cuối cùng, cả một ngày, lần đầu tiên Tiểu Ảnh tay không trở về từ siêu thị. Trên đường về, Tiểu Ảnh chán nản hỏi:
- Trưởng phòng Quản, có đúng là anh học ngành mỹ thuật học không đấy?
- Đúng chứ! – Quản Đồng nghiêm nghị gật đầu.
- Thế học mỹ học kiểu gì mà chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả? – Tiểu Ảnh nhăn nhó. – Em phát hiện ra gu chọn quần áo của anh thật là đáng tuyệt vọng! – Cô không khỏi than thở. – Lần sau không thèm rủ anh đi shopping cùng nữa, em đi cùng với Hứa Tân còn hơn!
- Anh học mỹ học chứ không học thiết kế thời trang. – Quản Đồng cười hề hề. – Em không hiểu rồi, chuyên ngành mỹ học mục đích chính là nghiên cứu mọi ngọn nguồn của cái đẹp…
- Em thèm vào… - Tiểu Ảnh vênh mặt. – Trưởng phòng Quản, cho dù anh có tìm được ngọn nguồn của cái đẹp, thì mớ lý thuyết của anh cũng chẳng có tác dụng dẫn dắt được thế giới này đâu, anh nghiên cứu mỹ học làm quái gì?
- Cô giáo Cố ơi, lịch sự chút đi! – Quản Đồng xoa đầu cô. – Hình như giáo viên hướng dẫn của em cũng học ngành mỹ học còn gì? Em có gan thì nói lại câu này với ông ấy đi.
- Oái! – Tiểu Ảnh thốt lên, nghĩ một hồi rồi cãi lại – Giống đâu mà giống, thầy của em ăn mặc còn đẹp chán!
- Thế chứng tỏ trong số những người học mỹ học còn khối người tài còn gì! – Trưởng phòng Quản làm công tác thư ký, tuy trong cuộc sống có hơi khờ một tí, nhưng suy nghĩ logic thì sắc bén vô cùng. Hơn nữa, nếu mắt anh mà tinh tường quá thì lúc nào cô giáo Cố cũng thua à!
“Cô giáo Cố” cứng đờ như khúc gỗ khoảng hai giây rồi nhận thua chạy biến mất
(8)
Về nhà, Tiểu Ảnh gọi điện cho Hứa Tân kể lể:
- Tớ chẳng hiểu sao mắt chồng tớ quê thế không biết! Vào siêu thị chỉ nhìn duy nhất hai thứ, thứ nhất là cây cảnh, thứ hai là đồ công sở.
Hứa Tân cười:
- Con ruồi này, thật ra tớ cũng thấy ông xã cậu quê chết đi được, thế nên mới đi chọn cái đứa như cậu!
Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, giật mình phát hiện hình như mình đã vơ luôn cả mình vào trong câu nói, mới cười hề hề:
- Quần áo cơ mà, đừng có nói xa như thế!
- À ừ đúng rồi, hôm nay tớ đưa chị vào bệnh viện. – Hứa Tân mừng rơn – Baby khỏe mạnh lắm nhé!
- Tốt quá! – Tiểu Ảnh cũng mừng lây. – Thật ra trai hay gái không quan trọng, khỏe là tốt rồi.
- Chuẩn đấy! – Hứa Tân gật gù rồi than vãn. – Chỉ khổ cái thân tớ, mẹ tớ suốt ngày cứ lôi chị tớ ra mà nói, chê tớ ế. Bây giờ thiên hạ có con ầm ầm rồi, mẹ tớ suốt ngày thay tớ đi xem mặt. Ôi… cậu có thấy các phụ huynh bây giờ già rồi thì rảnh rỗi quá không? Cả ngày cứ cầm bằng tốt nghiệp với ảnh của con cái mình đi lẩn thẩn trong công viên, cứ như đi buôn người ấy.
- Không phải buôn người! – Tiểu Ảnh phì cười. – Phải nói là đi săn người thì đúng hơn. Cậu nghĩ mà xem, mẹ cậu đặt ra tiêu chuẩn cho người ta, phải cao trên mét tám, học đại học chính quy trở lên, làm việc ở cơ quan này đơn vị nọ, cơ quan nhà nước hay doanh nghiệp tư nhân hay top 500 thế giới… Giời ơi… cứ tiêu chuẩn như thế thì Quản Đồng nhà tớ trượt quách từ lâu rồi, anh ấy mới được có 1 mét
Vừa nói vừa trộm nhìn Quản Đồng, nhưng nhìn một vòng không thấy ai bèn rướn cổ nhìn ngoài phòng khách, lần này thì phát hiện thấy. Quản Đồng đang ngồi trên sôfa phòng khách vừa xem thời sự quốc tế vừa đơm cúc cho chiếc áo ngủ của Tiểu Ảnh?!
Bùm – Trong đầu Tiểu Ảnh như vừa bùng lên một vụ nổ nguyên tử. Hứa Tân đang lách chách qua ống nghe, bỗng thấy lặng ngắt, tò mò gào lên:
- Alo, Muỗi gọi, Ruồi nghe rõ trả lời… A lô…
- Nghe thấy rồi! – Tiểu Ảnh ngắt lời, hạ giọng. – Báo cáo tin mật, ông xã tớ đang đơm cúc áo cho áo tớ!...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ