Snack's 1967
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


- Ặc! – Không hiểu là Hứa Tân đang uống cái gì mà phì cả ra ngoài. – Con ruồi này, cậu còn tính người không thế? Người ta thì phải nâng khăn sửa túi cho chàng, sao cậu lại để ông xã làm cái việc đó?

- Tớ có đòi hỏi gì đâu! – Tiểu Ảnh kêu ca. – Tớ chỉ lười không tự đơm cho mình thôi. Mà là áo ngủ thôi mà, tắm xong mặc có vài ba phút là chui vào chăn, cúc có khâu hay không thì cũng có để làm gì?

- Á… áo ngủ…? – Hứa Tân gào lên. – Con ruồi này, khi nào anh Quản không cần cậu thì bảo anh ta cân nhắc tớ nhé! Quả là một người chồng hiền thục! Á á á!

- Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. – Tiểu Ảnh trừng mắt.

- Ruồi này, tớ thấy đúng là cậu phải cảm ơn Trần Diệp đấy. – Hứa Tân mơ mộng. – Nếu không phải anh ta quẳng gánh giữa đường thì làm gì có cơ hội gặp gỡ anh Quản? Cậu đúng là ăn mày vớ chiếu manh!

- Hôm thứ Sáu, Trần Diệp đến lớp tớ đấy! – Tiểu Ảnh bỗng nhớ đến vụ này. – Làm tớ hết hồn!

- Hả? – Hứa Tân tò mò. – Thế thì sao? Tình cũ khó quên à? Hay là thông báo mất đồ?

- Thôi đi! – Tiểu Ảnh quát. – Cho dù anh ta đến tìm lại đồ mất thì tớ cũng không thèm thấy vàng mà nhặt đâu!

- Thế hai người nói những gì?

- Thì nói anh ở nước ngoài thế nào, tớ sống ở đây rất tốt. – Tiểu Ảnh nhún vai. À đúng rồi, còn dặn dò anh ta mai sau nổi danh thì đừng đổi quốc tịch nước ngoài, vì có một phần năm dân số thế giới làm hậu thuẫn cho anh ta, ghê chưa!

- Chắc chắn một phần năm này không gồm cậu rồi! – Hứa Tân cười phá lên. – Con ruồi này ghê gớm quá, sao cậu có thể bình tĩnh thế?

Hứa Tân lại thốt lên:

- Ruồi à, tớ khâm phục cậu ở chỗ: cậu luôn biết bản thân mình muốn gì, rồi từ từ khám phá con đường dẫn đến những ước muốn đó. Tuy cả ngày cậu cứ vùi đầu viết ba cái tiểu thuyết sến, nhưng mà bên trong vẫn là một người cực kì lý trí.

Tiểu Ảnh khẽ cười:

- Cũng có thể. Cậu còn nhớ Tang Lý không, con nhỏ mà sống cùng phòng tớ hồi đại học ấy. Trong mắt rất nhiều người, nó luôn là một người lý trí, cho dù yêu ai, cho dù tiến xa với bất cứ người nào, cũng phải có một tiêu chuẩn đo đạc, chính là việc: có thể giúp đỡ cho con đường ca hát của nó không? Nhưng mà tớ nghĩ, thật ra nó là một đứa sống quá cảm tính, từ đầu đến cuối chỉ đắm đuối chạy theo âm nhạc, chứ chưa bao giờ chịu suy nghĩ xem bản thân mình muốn cái gì.

Cô khẽ thở dài:

- Huống hồ từ trước tới giờ tớ luôn cảm thấy: Sở dĩ hai người không thể đi bên nhau thì vẫn do hai người không hợp. Đối với những việc, những con người không hợp với mình, nếu cứ mãi nhung nhớ thì có phải là phiền lòng không? Thế nên chả cần cậu chê cười, bản thân tớ cũng thấy mình rõ là máu lạnh, bởi vì mỗi lần nhớ đến Trần Diệp, tớ chỉ toàn nhớ đến những cái xấu của anh ta. Tớ biết sau khi chia t phải khoan dung, nhớ đến những cái tốt đẹp của người kia. Nhưng tớ chịu, chỉ cần nhớ đến anh ta thì chẳng có một tí thiện cảm nào. Bây giờ tớ khách sáo với anh ta như thế chẳng qua là những sự xã giao cơ bản nhất, hoặc là sự kính phục với tài năng của anh ta, còn những cái khác thì chẳng có gì.



- Tớ chỉ nói một câu thôi. – Hứa Tân trầm ngâm một hồi rồi gắng nhịn cười. – Ruồi nhép này, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ việc quay trở về hành tinh của mình đi. Bái bai.

- Thèm vào! – Tiểu Ảnh cao giọng, cúp máy.

Đặt ống nghe xuống, Tiểu Ảnh bước vào phòng khách, Quản Đồng ngẩng đầu lên rồi đưa cho cô chiếc áo đã đơm cúc:

- Cầm lấy này.

Tiểu Ảnh ngồi xuống bên Quản Đồng, vui mừng ôm chiếc áo rồi thơm vào má anh một cái rõ kêu:

- Cảm ơn ông xã!

Quản Đồng vừa đứng dậy vừa cười:

- Tối mai anh đi ăn với mấy đứa bạn, em cũng đi nhé.

- Có những ai? – Tiểu Ảnh ngẩng đầu hỏi.

- Mấy người bên phòng nhân sự và ủy ban tỉnh, có cả bộ xây dựng nữa thì phải. – Quản Đồng nhìn Tiểu Ảnh. – nhanh thôi mà.

- Em không đi đâu! –Tiểu Ảnh bĩu môi. – Các anh nói chuyện em chả hiểu gì.

- Cô giáo Cố tinh thông hiểu biết thế mà nghe không hiểu à! – Quản Đồng trêu chọc.

- Hứ, anh xem mấy chủ đề các anh hay nói ấy, lợi và hại i lãnh đạo là sinh viên, rồi là cải cách phương thức tuyển dụng bổ nhiệm cán bộ, phạm vi quyền lực của phó bí thư chuyên chức tỉnh ủy… Ồi… người ta quyền lực to đến mấy thì ảnh hưởng gì đến các anh? – Tiểu Ảnh bấm ngón tay. – Lần trước các anh ngồi buôn về tiểu sử chính trị của ít nhất năm ông bí thư tỉnh ủy, em đã ngạc nhiên rồi, đến sinh nhật vợ cũng chả thèm nhớ, thế mà lại nhớ rành mạch năm sinh tháng đẻ của mấy người tận đẩu tận đâu. Sao mấy anh chỉ thích quan tâm đến chuyện đời người khác thế nhỉ?

Quản Đồng nghe thế cười, đáp:

- Thế thì em có thể trao đổi sở thích shopping với mấy bà vợ của các ông ấy!

- Thế thì em thà đi shopping với Hứa Tân còn hơn! – Tiểu Ảnh bĩu môi. –Thật chả hiểu cái kiểu giao lưu trao đổi này của các anh có ý nghĩa gì.

Câu nói đùa không được hưởng ứng, Quản Đồng không mời mọc gì nữa, đành gật đầu:

- Thế thì thôi vậy.

Nói rồi Quản Đồng vào nhà tắm, Tiểu Ảnh cũng về phòng ngủ, bỗng dưng cô dừng bước ngay cạnh chiếc bàn gần hành lang. Trong nhà tắm, tiếng nước rào rào chảy, Tiểu Ảnh chau mày, qua hành lang tìm kiếm một hồi, rồi lại đứng ngoài nhà tắm vọng hỏi:

- Quản Đồng, hai quyển tạp chí em để ở hành lang đâu?

Quản Đồng không nghe rõ cô hỏi gì, đành vặn vòi hoa sen hỏi lại:

- Em nói gì cơ?

- Hai quyển tạp chí em để ở hành lang ấy, anh vứt đâu rồi? – Tiểu Ảnh có vẻ muốn nổi cáu.

- À, anh để lên giá sách rồi! –Quản Đồng sự nhớ. –Tưởng em tiện tay vứt đấy chứ.

- Ngày mai em lên lớp cần dùng. –Tiểu Ảnh muốn nhịn lắm nhưng nhớ lại hai lần trước vì quên mang theo tài liệu mà xảy ra một chuỗi phiền hà, thế là cô lại sửng cồ lên mà quát: Anh đừng có xen vào chuyện người khác được không? Tại em sợ mai lên lớp quên nên mới để ở hành lang. Nhoắng cái anh đã cất của em đi, nhỡ vừa nãy em không phát hiện ra thì mai tính sao? –Tiểu Ảnh càng lúc càng lớn tiếng. Quản Đồng im lặng, mở cửa nhà tắm, thò ra nửa cái đầu mà nhìn Tiểu Ảnh đang bốc hỏa, đành ngượng nghịu an ủi:

- Em đừng giận mà, lần sau anh không cất đồ của em đi nữa là được chứ gì. Với lại em có thể bỏ luôn đồ và trong túi mà…

Túi em bé lắm bỏ không vừa! – Tiểu Ảnh cảm thấy hơi nóng bốc ra ngoài hừng hực, không quát lên thì không chịu được, cô thử kiềm chế nhưng không kìm nổi, thế là lại làu nhàu: Lần này là lần thứ sáu rồi! Liên tiếp sáu lần anh tự tiện cất đồ của em mà em không biết, để đến lúc em cần lại tìm không thấy.



Quản Đồng vội giải thích:

- Nhưng anh chỉ cảm thấy đồ lấy ở đâu thì cất vào chỗ đó thôi, em vứt lung tung như thế thiếu ngăn nắp lắm…

- Vớ vẩn. – Tiểu Ảnh cáu thực sự. – Em dùng xong thì tự cất vào chỗ cũ! Nhưng bị anh nhúng mũi vào thì bao nhiêu ngăn nắp của em bị phá sạch rồi còn gì! Anh làm ơn đừng có đem cái ngăn nắp của anh chụp lên ngăn nắp của người khác có được không? Anh có biết ai cũng có thói quen và ngăn nắp của riêng mình không?

Quản Đồng chớp mắt, nhìn cô vợ đang phát hỏa với con mắt oan ức mà nghĩ ngợi, rồi quyết định cứ tắm rửa xong rồi nói tiếp. Nhưng cái suy nghĩ đóng cửa phòng tắm vừa nhen nhóm thì Tiểu Ảnh đã lao tới, mở toang cửa!

Quản Đồng giật mình…Trong gian nhà chật hẹp, trưởng phòng Quản đường đường nghiêm nghị mà toàn thân trong trạng thái “khỏa thân”, tay chân luống cuống đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị cơn thịnh nộ của Tiểu Ảnh chặn lại, đành nhìn Tiểu Ảnh giận dữ tay giữ chặt nắm đấm cửa, quá

- Quản Đồng anh muốn làm bí thư hả, đây không phải là cái ủy ban tỉnh thành phố của anh. Tôi không cần một ông bí thư theo đuôi tôi dọn đồ! Nếu cần người dọn đồ thì tôi thuê lao công theo giờ! Tôi nói cho anh biết, nếu mà còn lần sau thì… tôi… tôi…

Cứ “tôi… tôi…” mãi, Tiểu Ảnh không biết phải nói tiếp gì, chỉ biết tức tối thở hồng hộc trước cửa nhà tắm. Quản Đồng vội vã với lấy nắm đấm cửa, van xin:

- Em ơi, em đi ra hay là đi vào đây? Ít ra cũng phải để anh đóng cửa vào chứ, mùa thu rồi trời thì có ấm áp gì, lạnh chứ chả đùa, em xem anh mới tắm xong có một nửa…

- Xì! – Dứt lời, cánh cửa sập lại. Vì là nhà cũ nên cứ đóng cửa mạnh tay đã khiến cho bụi bay phất phơ quanh bản lề…

Trong nhà tắm, Quản Đồng thở phào lau mồ hôi lạnh, thấy mình nổi cả da gà, liền vặn nước nóng xả ngay tắp lự. Bên ngoài, Tiểu Ảnh đang ôm đầu quay vào phòng ngủ, ngồi trên giường, cô nghĩ: “Tại sao trước khi lấy nhau thì thấy con người này đứng đắn trưởng thành, lấy nhau rồi mới thấy sao mà hay rỗi hơi hóng truyện thế? Nhưng mà những người quen hóng chuyện thì chả lẽ lại không có tí kiến thức nào về cuộc sống à. Vậy cái người nằm cạnh cô mỗi tối chẳng nhẽ lại là kẻ đần trong quá nhiều chuyện hay sao?...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Ông chủ kiêu ngạo
» Ân Oan Giang Hồ
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt