Quản Đồng lại cười khà khà, Cố Thiệu Quân cũng cười theo. Hai người tiếp tục chạm chén liền tù tì.
Một lúc sau, Quản Đồng lắng tai nghe ngóng, quả nhiên y hệt như lời Cố Thiệu Quân đã nói: trong phòng ngủ, giọng nói của La Tâm Bình đã nhỏ dần lại, còn Cố Tiểu Ảnh thì đã tiếp tục rù rì tâm sự.
Quản Đồng thấy vậy tự dưng nảy sinh sự ngưỡng mộ vô cùng đối với bố vợ mình.
Tuy nhiên, những ngày tươi đẹp của Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng kéo dài được lâu.
Không lâu sau, Cố Tiểu Ảnh đang say sưa hát karaoke với vài người bạn ở thành phố G thì nhận được điện thoại của Quản Lợi Minh gọi đến: “Tiểu Ảnh à, con nói với Quản Đồng, bố và mẹ chuẩn bị đến chỗ các con ở một thời gian. Mẹ con dạo này toàn nằm mơ thấy các con, sợ rằng có điềm xấu cho nên muốn lên chỗ các con trông nom chăm sóc thì mới yên tâm.”
Cố Tiểu Ảnh lúc đó đang ở trong phòng cách âm, nghe xong những lời nói như vậy của bố chồng, mà hàm dưới như sắp rớt xuống chân đến nơi: “Trông nom chúng con thì bố mẹ mới an tâm ư? Nhưng bố à, bố mẹ đến thì chúng con mới không yên ổn đấy!”
Đấy là còn chưa nói đến những thói quen sinh hoạt đều căn bản khác nhau, những trận chiến cảm xúc mãnh liệt lúc nửa đêm giờ biết giải quyết thế nào đây?
Khỏi phải nói, lời của Hứa Tân quả là đúng: Cố Tiểu Ảnh đích thị là một nữ lưu manh đầu óc chứa đầy cặn bã.
Và là thế cuộc sống hợp cư của cô giáo Cố chính thức bắt đầu!
Sáng thứ bảy, Cố Tiểu Ảnh bị Quản Đồng kéo tới bến xe chuyển tiếp đường dài. Đêm hôm trước Cố Tiểu Ảnh thức khuya viết tiểu thuyết , không được ngủ đủ giấc, mở miệng ra là ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở đi theo Quản Đồng, vừa đi vừa ngủ chập chà chập chờn.
Chờ chuyến xe của bố mẹ chồng đến dài cả cổ, Cố Tiểu Ảnh chẳng phải mất nhiều công nhìn ngóng, lập tức đã trông thấy chiếc áo bông đỏ mà mình mua cho Tạ Gia Dung. Ngó nghiêng sang bên cạnh tiếp tục thấy ngay chiếc áo vest chuyêndùng đểtiếp khách của Quản Lợi Minh. Cố Tiểu Ảnhcòn chưa kịp mở miệng thì Quản Đổng đã rảo bước luồn lách qua đám đông. CốTiểu Ảnh thấy vậy c>ống quýt chạy theo, trên đường còn bị người ta va hành lý vào người mà vẫn phải nghiến răng chịu đựng không thèm chấp, chỉ cố lách được ra phía trước.
Cuối cùng thì cũng đến được chỗ vợ chồng Quản Lợi Minh đứng, Cố Tiểu Ảnh tay quệt mồ hôi, miệng cất tiếng chào: “Con chào bố mẹ, bố mẹ đến rồi ạ!”
QuảCố Tiểu Ảnh thì vui mừng cười đáp: “Tiểu Ảnh, con cũng đến đón chúng ta à?”
Trong lúc nói chuyện thì đã tìm thấy được hành lý, Quản Đồng liền xách ra ngoài. Tạ Gia Dung tay lau mồ hôi đi theo phía sau. Cố Tiểu Ảnh vẫn muốn ngáp mà phải cố nhịn, kết quả là nước mắt trào hết cả ra.
Quản Lợi Minh đi phía trước Cố Tiểu Ảnh than vãn: “Sao mà đông thế, biết thế này để vài hôm nữa mới tới.”
“Để sau rằm tháng giêng thì tất cả mọi người đều phải quay trở lại thành phố để đi làm ạ.” – Cố Tiểu Ảnh vừa đi đằng sau vừa đáp.
“Đâu phải thế. Bố vừa nói chuyện với một người đứng bên cạnh. Anh ta nói đi làm cho một công trình ở phía bên này, mỗi tháng kiếm được hơn 2000 tệ. Vợ anh ta thì đi giúp việc cho mấy người đang ở cữ, mỗi tháng cũng được hơn 2000 tệ.” - Quản Lợi Minh thở dài, “Thật là, anh ta nói 18 tuổiđã ra đây đi làm rồi, bây giờ cứ mỗ>i tháng gửi về nhà mấy nghìn tệ, năm ngoái vợ anh ta còn sinh được một đứa con trai nữa.”
Nói đến đây, không chỉ Quản Lợi Minh mà cả Tạ Gia Dung đều lộ rõ vẻ mặt thèm muốn. Cố Tiểu Ảnh thì cứ mải miết đi, đến mí mắt cũng chẳng dám ngẩng lên. Quản Đồng cũng có chút khó chịu, nhưng cố nhịn, không nói g.
Thế nhưng Quản Lợi Minh vẫn chẳng bỏ qua cái chủ đềnày, quay lại tiếp tục hỏi Quản Đồng:
“Quản Đồng, một tháng con kiếm được bao nhiêu?” Quản Đồngcau mày đáp: “Hơn 4000 tệ ạ.”
“Cuối năm có tiền thưởng chứ?" – Quản Lợi Minh tiếp tục.
“Công chức thì lấy đâu ra tiền thưởng cơ chứ!> - Quản Đồng đặt hành lý bên đường, vừa giơ tay vẫy taxi vừa hơi bực bội trả lời: “Những người qua được kỳ sát hạch cuối năm thì sẽ có tiền lương tháng 13, coi như là tiền thưởng”.
Quản Lợi Minh nhẩm tính rất nhanh, rồi lộ rõ vẻ có đôi chút thất vọng: “Con đọc biết bao nhiêu sách như thế, mà một năm kiếm được có năm vạn tệ!”
Rồi lại lẩm bẩm một mình: “Thế mới bảo đọc sách nhiều có ích lợi gì đâu.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn Quản Đồũi bíxị, không nhịn được ngáp một cái.
Tạ Gia Dung vẫn thế, chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ đi cạnh Cố Tiểu Ảnh, mỉmcười nhìn con trai mình, rồi lại quay sang nhìn con dâu.
Đúng là một gia đình chẳng có hứng thú nói chuyện với nhau gì cả!
Bữa trưa đã được sắp xếp ổn thỏa: Cố Tiểu Ảnh làm bốn món ăn với một bát canh, lần này coi như là lần u tiên Cố TiểuẢnh đích thân xuống bếp trổ tài phục vụ bố mẹ chồng. Kết quả nhận được rất đáng khích lệ, tất cả các món kể cả canh đều hết sạch, nhưng Cố Tiểu Ảnh cứ cảm thấy dường như có cái gì đó bất thường.
Đến khi quan sát mọi người trong bữa tối thì Cố Tiểu Ảnh mới tỉnh ngộ ra: bất kể cô,>Cố Tiểu Ảnh, có làm món ăn gì đi chăng nữa, ngon hay không thì đối với bố mẹ chồng rốt cục cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Dù cho có hỏi ý kiến đi chăng nữa thì bọn họ sẽ vẫn chỉ trả lời: “ngon, rất ngon”, nhưngnếu hỏi ngon thế nào thì lại không thể nào chỉ rađược.
Ngược lại, những món cá chua ngọt, hoa bầu dục xào mà CốThiệu Tuyền nấu, hay món cà bung, sơn dược quế hoa, thịt viênrượu nếp của La Tâm Bình làm thì đều rất được hai người chú
Hóa ra là như vậy, đối với những người thạo nghề thì thức ăn ngon phải hơn hẳn, còn với những người không thạo nghề mà nói thì ngon hay không ngon cũng chẳng khác gì nhau là mấy.
Đây quả là một triết lý – Cố Tiểu Ảnh chợt thốt lên trong lòng.
Nhưng chung quy lại thì đây vẫn là một chuyện tốt đẹp, vì kinh nghiệm đã mách bảo cho Cố Tiểu Ảnh biết: một nhà mà có tới hai người đầu bếp giỏi như Cố Thiệu Tuy với La Tâm Bình,thì thế nào cũng có phát sinh sai sót hay rắc rối phiền hà này nọ, rồi dẫn tới là chẳng ai chịu nhường nhịn ai; còn nếu như nhà mà chỉ có một người giỏi nấu ăn thôi thì gia đình chắc chắn sẽ êm đềm hòa thuận cơm lành canh ngọt hơn nhiều.
Buổi tối, bắt đầu nảy sinh vấn đề.
Sau khi kết hôn, Cố TiểuẢnhQuản Đồng thỏa thuận duy trì một nếp sống sinh hoạt có quy luật: cứ bảy giờ tối là bắt đầu ăn cơm, chăm chú xem “Bản tin thời sự”, bảy rưỡi là ăn xong, Quản Đồng có nhiệm vụ rửa bát còn Cố Tiểu Ảnh thì cứ ôm cái điều khiển mà chuyển kênh từ kênh 1 đến kênh 50 rồi lại từ kênh 50 vềkênh 1, thỉnh thoảng mà có chương trình nào hay hay thì sẽ xem thêm vài phút; đúng tám giờ Quản Đồng rửa xong bát, CốTiểu Ảnh tắt ti vi, cả hai cùng bậtính lên, một người thì đọc báo mạng trong phòng đọc, một người thì viết tiểu thuyết trong phòng ngủ; chín rưỡi thì ra bên ngoài đi dạo, đi nửa vòng xung quanh khu nhà, khoảng 1500 m (tất nhiên, cô giáo Cố lười biếng của chúng ta chuyên tìm lí do để trốn đi bộ); mười giờvề nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi tại tiếp tục ai bận việc của người đấy; đúng mười một giờ thu dọn mọi thứ chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu như một trong hai người cần phải làm thêm thì sẽ ngủ riêng… Đây quả là một cuộc sống cực kỳ điều độ, mà vẫn thường bị Hứa Tân gọi trêu là: “cuộc sống c>a những con người nghỉ hưu trước tuổi”.
Thế nhưng cuộc sống như hưu trí có giờ giấc điều độ này cuối cùng cũng đã bị thế giới thực tại náo động ầm ĩ làm cho bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhà bây giờ do có thêm hai người, cho nên không thểtắt tivi được rồi, vì đối với Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung thì đây là kênh thông tin duy nhất kết nối họ với thế giới bên ngoài. Huống hồ Tạ Gia Dung còn không biết chữ, thì làm sao mà đọc báo được, cho nên tivi trở thành cách giải trí tiêu khn duy nhất của bà. Thế nhưng Cố Tiểu Ảnh lại là người màchỉ cần có một chút tiếng động quấy nhiễu là đã không thể nào làm việc được, thế nên cả một buổi tối trôi qua, Cố Tiểu Ảnh cứ ngồi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ viết được tổng cộng có 185 chữ tấtcả…
Ban đêm, sau khi tắt đèn bàn thì Cố Tiểu Ảnh bỗng nghe loáng thoáng thấy tiếng ca nhạc từ phòng ngoài vọng vào, trong lòng tức phát điên.
Hơn mười giờ, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung tắt tivi chuẩn bị đi ngủ, Quản Đồng rời khỏi phòng đọc kiêm phòng dành cho khách, tay cầm theo tờ báo sang phòng khách đọc, nhường chỗ cho bố mẹ ngủ.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng cảm thấy được thoải mái.
...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ