XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Nghĩ đến việc phải hai ngày liên tục đi mấy chục ki lô mét tới trường là Cố Tiểu Ảnh đã thấy đau cả đầu, nhưng việc phải ngày nào cũng chạm mặt bố chồng còn khiến đau đầu hơn.

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ảnh chân đã chuẩn bị bước ra ngoài rồi thì lập tức quyết định quay lại đi vào tủ quần áo lấy vali, nhét vào một đống thứ: quần áo thay đổi, mỹ phẩm chăm sóc da, nước hoa, điện thoại di động, máy MP4, máy ảnh kỹ thuật số... Nghĩ thêm một lát cô lại quyết định lấy túi đựng máy tính xách tay đem theo, rồi ổ cứng di động... tóm lại là cả một lô một lốc, nhét chật cả hai cái vali lớn.

Cố Tiểu Ảnh tay thì vội vàng nhét đồ, đầu óc thì nghĩ – nếu như Quản Đồng có thắc mắc thì mình sẽ bảo là đến trường ở để tiện cho việc đi lại – dù sao thì Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung vẫn còn đang ở đây, nên Cố Tiểu Ảnh không thể nói là vì muốn rời khỏi nhà nên mới tới trường ở được.

Luẩn quẩn một hồi, tận tám giờ 50 phút Cố Tiểu Ảnh hai tay hai túi đồ, mới ngồi lên được taxi. Sau khi lên xe, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào mà người ta nói ly hôn sẽ vô cùng vất vả tốn sức, mình đây mới chỉ là một chuyến ra ngoài ở mà đồ đạc đã lích k khủng khiếp thế này rồi, ngộ nhỡ ly hôn, lại còn phải phân chia tài sản, phải thu dọn đồ đạc, thì chẳng phải là còn mệt hơn cả một lần chuyển nhà sao? Thật đúng là đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần!

Nghĩ tới mức độ nghiêm trọng của hai chữ “ly hôn”, bỗng nhiên tất cả uất ức đêm hôm qua lại ồ ạt trỗi dậy, khiến cho Cố Tiểu Ảnh muốn kiềm chế cũng chẳng thể nào kiềm chế được.

Lại nhớ tới câu hỏi Cố Tiểu Ảnh đã nói với Quản Đồng trước khi kết hôn: “Anh sẽ tốt với em cả đời này chứ?”

Quản Đồng có vẻ rất thành thật đáp: “Tất nhiên rồi.”

Cố Tiểu Ảnh vẫn chưa bằng lòng hỏi tiếp: “Có thật là cả đời này anh vẫn sẽ mãi mãi tốt với em như thế này không?”

Quản Đồng chẳng biết làm thế nào nhưng vẫn khẳng định chắc chắn: “Thật.”

Nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu: “Em không việc gì phải bi quan như thế. Chúng ta đều là những người có học, tất nhiên đã nói là phải giữ lời.”

Nhưng thực tế đã rõ ràng là: “Sau khi kết hôn được hơn nửa năm, anh ta bắt đầu thường xuyên cãi nhau với cô, thậm chí lại còn chỉ trích đạo đức nghề nghiệp của cô... Liệu anh ta có nhớ mình đã từng hứa như thế nào không? Anh ta rõ ràng đã hứa dù thế nào thì vẫn trước sau như một, thế là rốt cục là do tai của Cố Tiểu Ảnh bị điếc, hay là căn bản ngay từ đầu đã không nên tin tưởng vào những lời hứa hẹn thề thốt của con người giả dối kia!”

Có thể, Cố Tiểu Ảnh sớm đã biết, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà điểm khác biệt cơ bản là tình yêu thì phóng đại những ưu điểm, còn kết hôn thì lại phóng đại những nhược điểm.

Mà một số vấn đề chỉ dần dần bộc lộ sau khi đã kết hôn theo danh nghĩa, vào lúc xác lập những trách nhiệm nghĩa vụ và cùng nhau chung sống mà thôi...

Thế là Cố Tiểu Ảnh ngồi trên taxi rời khỏi nhà, mà cô lại không hề phát hiện ra rằng, chính trong lúc taxi lăn bánh khỏi khu tập thể Tỉnh ủy thì Quản Đồng lại từ cổng đi vào trong sân của khu tập thể .

Lúc ấy, quả thực Cố Tiểu Ảnh không hề biết rằng: “giai đoạn vận hành” của một cặp vợ chồng mới kết hôn là phải như vậy, có thể ngắn dài khác nhau, nhưng nhất định là sẽ trải qua – chẳng khác nào màn kịch dạo đầu, mặc dù không thực sự cần thiết, nhưng lại có thể mang lại nhiều cảm giác mới mẻ.



(6)

Trong lúc đó, Quản Đồng hộc tốc bước vào nhà, dáo dác ngó khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng một ai trong nhà.

Bố mẹ thì sáng ra đã bảo là sẽ cùng nhau đi chợ rồi? Nhưng còn Tiểu Ảnh đâu?

Nghĩ kỹ lại thì chợt nhớ ra: Hôm nay là ngày Học viện nghệ thuật khai giảng! Tiểu Ảnh nhất định là đã tới trường rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại thật là đau đầu, Quản Đồng đã cố sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, định tranh thủ lúc bố mẹ đi chợ mà quay về nói chuyện nghiêm túc với Tiểu Ảnh, chẳng ngờ lại vô ích!

Quản Đồng đành đứng trong phòng khách mà thở dài thườn thượt.

Một lúc sau mới đi rót một cốc nước khoáng, vừa uống vừa nghĩ: thật là hết cách, Cố Tiểu Ảnh, 26 tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu. Nhưng trước giờ chỉ biết tới trường học, tốt nghiệp xong thì ở lại trường công tác, thỉnh thoảng cũng gặp phải vài kẻ bạc bẽo, nhưng so với cái xã hội rối ren phức tạp này thì chẳng thấm tháp vào đâu. Hoặc giả cũng có thể hiểu là, suốt 20 năm gần đây, cô ấy chưa hề biết thế nào là thói đời nóng lạnh, chưa từng gặp những kẻ tiểu nhân vô đạo, cũng chưa từng nếm trải mùi oan ức. Từng đấy tuổi, bản tính lương thiện, tinh thần lạc quan, tích cực, cứ nghĩ là bản thân đã trưởng thành, nhưng thực ra thì nhiều khi vẫn còn quá thiếu thực tế, quá thẳng thắn, quá

Anh yêu Cố Tiểu Ảnh, muốn chung sống cùng cô, là bởi vì yêu sự hiểu biết, trí thông minh và trái tim trong sáng của cô. Từ những trang văn Cố Tiểu Ảnh viết, anh có thể nhận ra cô mang trong mình một trái tim thuần khiết, lấp lánh như pha lê.

Một tâm hồn như thế, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh dễ vỡ.

Quan Đồng luôn nuôi niềm tin rằng, con cái của hai người sau này, được Cố Tiểu Ảnh dạy dỗ chắc chắn sẽ cũng thông minh, lương thiện, rạng rỡ, lạc quan, tích cực y hệt như cô. Nhưng anh lại nghĩ, nhất định sau này anh sẽ phải căn dặn con mình, trong suốt chặng đường sau này con đi sẽ khó tránh khỏi những nỗi niềm oan ức, nhưng con phải biết cách chấp nhận và vượt qua nó, thì mới có thể tiếp tục sống vui vẻ được.

Nhưng, thực ra, chính anh cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân tối hôm qua đã quá nóng giận mà mất bình tĩnh.

Anh rất muốn xin lỗi cô, nhưng cô lại đã đến trường mất rồi, đành để buổi tối vậy.

Nghĩ như vậy, Quản Đồng đặt cốc nước xuống, quay trở lại chỗ làm. Bỗng nhiên điện thoại rung bần bật, anh lôi ra xem thì thấy là tin nhắn của Cố Tiểu Ảnh.

Mở ra đọc thì là một mẩu tin nhắn không dài, nội dung viết: “Buổi tối không về nhà, ở lại trường. Mai cũng tạm thời không về nhà, dạo này rất bận.”

Quản Đồng ngẩn ra, cười đau khổ, anh tất nhiên không cho là Tiểu Ảnh bận tới mức đến về nhà cũng không có thời gian, mà chỉ không ngờ là lần này một người con gái chẳng mấy khi lên cơn tức giận như cô, lại hành động dứt khoát như vậy!

Quản Đồng trong lòng lo lắng không yên: phen này, nếu anh thực sự không đi tìm cô ngay, thì cô sẽ không thèm về nhà thật mất.

Lúc ấy, Tiểu Ảnh vừa kịp tới được khu trường mới, sớm hơn thời gian họp 10 phút, đang dốc sức bình sinh kéo cái đống hành lý nặng trình trịch vào khu căn hộ của giáo viên – điều kiện tt hơn nhiều so với khu nhà của nghiên cứu sinh ngày xưa, một phòng hai người ở, có giường, có bàn học, có tủ quần áo; cũng bởi vì khu trường mới quá xa trung tâm thành phố nên những khu căn hộ như thế là để cho giáo viên có nơi để tạm thời nghỉ lại.

Cuộc họp kết thúc, Cố Tiểu Ảnh quay lại căn hộ sắp xếp đồ đạc, rồi lăn ra giường nằm, và bỗng có cảm giác như đang quay về thời sinh viên. Thế rồi cô nhận ra thời gian trôi đi quả thực quá nhanh, cứ như mới hôm qua Cố Tiểu Ảnh vẫn còn đang hùng hục sứt đầu mẻ trán ngồi làm khóa luận tốt nghiệp, nhưng sự thật là đã bảy tháng trôi qua rồi. Chỉ trong chớp mắt, từ một sinh viên cô đã biến thành một Cố Tiểu Ảnh giáo viên. Giường đối diện với cô cũng không còn là giường của Hứa Tân nữa rồi, mà của Lưu Định, người làm nghiên cứu sinh cùng năm với Cố Tiểu Ảnh, cũng được giữ lại trường làm giáo viên.

Quả thực là tất cả đều đã thay đổi hết rồi.

Dù cho có một số chuyện cứ ngỡ là sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh sau khi giảng bài xong cho sinh viên, từ giảng đường đi ra thì gặp Trần Diệp đang đi về phía này, vừa đi vừa cười cười nói nói rất vui vẻ với mấy cô gái nhìn có vẻ giống sinh viên.

Cố Tiểu Ảnh cúi thấp đầu, định trốn vào đám người xung quanh, chưa kịp đi ra thì đã nghe thấy từ phía sau có người cất tiếng gọi: “Cố Tiểu Ảnh!”

Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại thì thấy Trần Diệp, anh mặc kệ đám sinh viên xung quanh, tươi cười bước tới. Chỉ có khoảng cách mười mấy bước chân mà đã thu hút biết bao ánh nhìn của các nữ sinh dõi theo.

Cố Tiểu Ảnh thầm than vãn, trong lòng nghĩ: “Ôi chao đàn ông, quả nhiên luôn là mầm mống tai họa.”

Trần Diệp bước tới trước mặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, cười hỏi: “Em dạy xong rồi à?”

“Vâng” – Tiểu Ảnh mỉm cười, gật đầu: “Em đang định đến nhà ăn ăn tối.”

“Em không về nhà?” – Trần Diệp thắc mắc – “Mười mấy phút nữa là xe đưa đón đã chạy rồi, em còn ăn cơm nữa thì sẽ không kịp đấy!”

“Em không về, em ở lại khu căn hộ giáo viên.” – Cố Tiểu Ảnh nhìn Trần Diệp, trách móc vẻ ấm ức: “Thật là không công bằng! Đều là giáo viên cả, thế mà bọn em hai người một phòng, còn anh thì được một mình một phòng! Đúng là người ngoài thì được ưu tiên!”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Tiểu Thuyết Say đắm một nàng mèo
» Tiểu Thuyết: Ông Xã Tôi Là Xã Hội Đen.!
» Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
» Ông chủ kiêu ngạo
» Nhà Có Chó Dữ
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt