“Rẻ thì tốt” – Quản Lợi Minh vui ra mặt: “Thế là bao nhiêu tiền?”
“Giảm giá 40% thì còn hơn 600 tệ” rồi Cố Tiểu Ảnh mau chóng giải thích thêm: “Đây là túi da thật, bình thường phải được bán với giá hơn 1000 tệ”
“Cái gì, những 600 tệ?” – Nghe thấy thế con ngươi của Quản Lợi Minh trợn hết cả lên như sắp rớt cả ra ngoài, suýt chút nữa thì nghẹn: “hơn 600 tệ một chiếc túi bé xíu thế này?”
Nhìn bộ dạng tỏ vẻ kinh ngạc khó tin đó của Quản Lợi Minh, Cố Tiểu Ảnh lúc này mới ý thức được độ nghiêm trọng của những lời nói của mình, trong lòng thầm kêu khổ: “Sớm biết thế này đã bảo là chỉ có 60 tệ, trời ạ, trong “Băng dính hai mặt” chẳng phải cũng đã nói rồi sao, tuyệt đối không được nói giá tiền thật cho bố mẹ chồng biết, sao mình lại có thể ngu ngốc phạm phải sai lầm thế này cơ chứ!”
Nhưng Cố Tiểu Ảnh không hề ngờ tới, Quản Lợi Minh so với người đàn ông trong “Băng dính hai mặt” kia còn hiểu biết gấp bội, bởi vì ông ta không đơn thuần chỉ nghĩ tới chuyện giá cả hàng hóa thị trường, mà thậm chí đã tỏ ý muốn điều tra việc phân chia thu nhập trong gia đình rồi.
Quản Lợi Minh nghiêm khắc gọi Quản Đồng đang ở trong phòng đọc: “Quản Đồng, con mau ra đây!”
Quản Đồng ra khỏi phòng đọc, đứng nhìn hai người mặt mày ủ rũ: “Sao thế ạ, mẹ làm xong cơm rồi ạ?”
“Quản Đồng à, các con còn trẻ nên còn chưa tiền khó như thế nào, thế mà đã dám phung phí như vậy, đợi đến khi về già, những lúc bệnh tật ốm đau hay gặp phải tai họa gì thì biết làm thế nào?” – Quản Lợi Minh buồn rầu căn vặn – “Một chiếc túi thôi mà hơn 600 tệ, sao các con chẳng biết tiết kiệm gì thế hả?”
Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh đang đứng ngây như phỗng, lại thấy chiếc túi trong tay cô, thì lập tức hiểu ra sự tình, bèn cất tiếng nói với Cố Tiểu Ảnh: “Em về phòng thay quần áo đi, mẹ nói sẽ làm món thịt bò xào sả ớt cho chúng ta, chuẩn bị ăn ngay thôi.”
“Vâng!” – Cố Tiểu Ảnh ngoan ngoãn đáp lời, nhìn lại Quản Đồng đầy cảm kích, chẳng đợi Quản Lợi Minh kịp phản ứng đã tót người về phòng, tránh xa vùng tâm bão đáng sợ kia.
Quản Lợi Minh nhìn bóng dáng Tiểu Ảnh khuất sau cánh cửa phòng ngủ khép chặt thì tức giận: “Quản Đồng, con lại còn bênh vợ, nó...”
Chẳng đợi Quản Lợi Minh nói hết câu, Quản Đồng đã ngắt lời: “Bố à, Tiểu Ảnh đâu phải quá phung phí đâu, cô ấy đều đã cố mua hàng giảm giá rồi mà...”
Nhưng không ngờ cũng chưa nói xong thì đã bị Quản Lợi Minh chặn lại: “Giảm giá rồi mà vẫn 600 tệ! Cái thể loại túi gì mà những 600 tệ chứ!”
“Bố à, tiền cô ấy tự kiếm, thì cô ấy tiêu, có gì sai đâu cơ chứ!” – Quản Đồng lập luận.
“Tiền nó kiếm thì cũng là tiền của cái nhà này! Nào có thể tiêu như thế mà sống chứ!” – Rồi bỗng nhiên ông sực giật mình: “Quản Đồng à, trong các con ai là người quản giữ tiền trong nhà đấy? Có phải là con đưa tất cả lương cho vợ con không, nên nó mới ăn tiêu hoang phí như thế?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này cũng thay xong đồ mặc ở nhà, ngồi trong phòng ngủ đã nghe thấy hết mẩu đối thoại vừa rồi giữa hai cha con thì phát cáu, không hiểu nổi đây là lý lẽ gì nữa. Chưa nói đến chuyện Quản Đồng đâu có kiếm nhiều tiền hơn mình, mà kể cả anh ấy có kiếm nhiều hơn đi chăng nữa thì bản thân mình cũng chắc chắn sẽ không bao giờ lợi dụng điều đó
May mà Quản Đồng vẫn tiếp tục nhẫn nại giải thích với bố: “Bố à, tiền ai kiếm thì người đấy tiêu, những chuyện lớn trong nhà thì mới phải bàn bạc xem xét. Chúng con đều cảm thấy như thế là rất phù hợp rồi, bởi vì việc tiêu pha là rất cần thiết. Bố không biết, chứ đồ dùng ở thành phố đều rất đắt, một chiếc túi mà năm, sáu trăm tệ đã là rất rẻ rồi. Hơn nữa cô ấy là một giáo viên đại học, lại càng phải chú trọng giữ gìn hình tượng.”
Quản Lợi Minh vẫn chẳng thể nào hiểu được, lại càng bực tức: “Hình tượng cái gì mà hình tượng, đến lúc cấp kíp cần tiền mà lại không có tiền thì các con sẽ biết được lời của bố mẹ chẳng bao giờ sai!”
“Bố, bố yên tâm, chúng con có tiết kiệm mà” – Quản Đồng thấy rất đau đầu – “Phần lớn thu nhập của chúng con đều được gửi tiết kiệm định kỳ ở ngân hàng, hơn nữa Tiểu Ảnh còn có tiền nhuận bút viết tiểu thuyết , cô ấy còn kiếm được nhiều hơn cả con cho nên tiêu tiền cũng chẳng có gì đáng trách.”
“Quản Đồng con thật là...” - Quản Lợi Minh tức tới mức chẳng còn biết nói gì nữa.
Vừa đúng lúc Tạ Gia Dung từ trong bàn ăn gọi lớn: “Ăn cơm!”
Tạ ơn trời đất, Cố Tiểu Ảnh vốn dĩ rất sợ thanh âm nặng tiếng địa phương của Tạ Gia Dung, nhưng lần này thì không những cô nghe hiểu mà còn cảm thấy thanh âm đó quả thực là rất kỳ diệu nữa. Mặc dù Cố Tiểu Ảnh rất tức giận những lời lẽ của Quản Lợi Minh, nhưng cũng cảm thấy là thuyết phục được ông không dễ, vì vậy muốn giải thích để cho ông có thể hiểu được thì không phải là chuyện của ngày một ngày hai, nên là trước mắt cứ nín nhịn trong lòng, ăn cơm trước rồi tính sau.
Thế là Cố Tiểu Ảnh cố tỏ vẻ bình tĩnh từ trong phòng ngủ bước ra. Quản Lợi Minh cũng chẳng biết phải răn dạy quở mắng Cố Tiểu Ảnh như thế nào nữa, khi không có ai trong nhà lên tiếng ủng hộ, nên đành “hừ” một tiếng rồi quay lưng người bước vào phòng ăn.
Quản Đồng đi phía sau, thấy Cố Tiểu Ảnh mặt mũi không biểu lộ gì, đang lẳng lặng đi rửa tay, bèn cũng theo vào phòng vệ sinh, rồiCố Tiểu Ảnh đang khom lưng rửa tay mà đặt tay mình lên vai cô. Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bối rối của Quản Đồng trong gương, cuối cùng cũng nén hết bực tức trong lòng mà thở dài một tiếng.
(5)
Trong bữa cơm, Tạ Gia Dung cố tình đặt đĩa bò xào sả ớt ngay trước mặt Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh cảm động nhìn bóng dáng của Tạ Gia Dung, trong lòng tự thấy may mắn cho mình vì có được một bà mẹ chồng vừa tốt bụng lại thương con dâu như thế này, nên bèn chạy theo giúp Tạ Gia Dung bê cơm bê canh.
Đang ăn cơm thì thấy Quản Lợi Minh than ngắn thở dài: “Đúng là bây giờ đời sống ở đâu cũng tốt thật, lúc nào cũng có thịt để ăn, có cả nhà xây để ở, rồi con trai cũng đã lấy vợ... Đúng là mọi chuyện thật tốt đẹp quá rồi, chỉ thiếu một đứa cháu mà thôi.”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấy câu nói này lập tức cúi gằm, cắm mặt vào bát ăn cơm, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.
Quản Đồng chau mày: “Bố à, chuyện này thì đâu cần gấp, Tiểu Ảnh mới bắt đầu công tác, thời gian thử việc còn chưa hết, bây giờ mà có con thì chưa phù hợp lắm.”
Cố Tiểu Ảnh lại cảm kích nhìn Quản Đồng, rồi ngay lập tức lại cúi đầu, khổ sở ăn cơm.
Quản Lợi Minh mất hết cả hứng: “Quản Đồng con nói cái gì? Cái gì mà thời kỳ thử việc, bố không biết, cũng chẳng muốn biết. Bố nói cho con biết, sinh con là chuyện lớn, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng bằng. Các con kết hôn đã sắp một năm rồi, sao vẫn chưa thấy chút động tĩnh gì thế? Sao không đi bệnh viện kiểm tra thử xem thế nào?”
Câu nói cuối cùng này thật chẳng khác nào một trái bom, trong chốc lát khiến cho Cố Tiểu Ảnh nổ bùm một cái.
Tiểu Ảnh tức giận ngẩng mặt lên,Quản Đồng vẫn nhẫn nại tiếp tục: “Bố mẹ không phải quá lo lắng, chúng con đều không làm sao, kiểm tra cái gì cơ chứ!”
“Làm sao mà con biết các con không sao?” – Quản Lợi Minh sốt ruột – “Con gà mái mà không đẻ trứng thì lại chẳng phải lôi ra xem hay sao!”
“Rầm!” – Cố Tiểu Ảnh đặt bát cơm của mình xuống bàn, rời khỏi bữa, quay mạnh tới mức mà sinh ra cả gió. Quản Đồng vươn tay ra nắm lấy cô nhưng không nắm lại kịp.
Ngay sau đó lại nghe thêm một tiếng “rầm”, Cố Tiểu Ảnh giận dữ dập mạnh cửa phòng ngủ.
Quản Đồng lo lắng, quay lại trách Quản Lợi Minh: “Bố đừng nói linh tinh nữa có được không! Tiểu Ảnh nhỏ hơn con sáu tuổi, trong lớp của cô ấy, cô ấy là người đầu tiên lấy chồng. Bố bắt cô ấy sinh con bây giờ làm sao mà cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý kịp đây?”
“Chuẩn bị cái gì?” – Quản Lợi Minh cũng hét lớn “Đẻ con thì cần quái gì chuẩn bị! Mẹ con ngày xưa làm gì phải chuẩn bị cái gì, ngay đêm tân hôn là đã có con rồi, thế các con rốt cục cần chuẩn bị cái gì đây? Bố nói cho con biết – Quản Đồng, đừng có coi thường chuyện này, không nghe lời người lớn, rồi sẽ có ngày các con phải hối hận. Con thì có thể không cần gì, nhưng con không thể để cho gia đình ta ở quê không có người nối dõi được!”
“Bố thật quá vô lý!” – Quản Đồng hét lớn một tiếng rồi quay người bước đi. Một giây sau, cánh cửa phòng ngủ lại vang lên một tiếng “rầm” nữa.
“Thằng bất hiếu, láo toét!” – Chỉ còn lại mình Quản Lợi Minh ngồi đó gào rống.
Trong phòng ngủ, lúc Quản Đồng mở cửa bước vào thì thấy Cố Tiểu Ảnh, mặt mày cau có bí xị, đang ngồi nhấp nhấp con chuột, xem ra cũng chẳng thể tập trung được gì....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ