Khi nói câu này, trong lòng anh thực sự cảm thấy tức giận, anh nhớ lại, Cố Tiểu Ảnh sao chẳng bao giờ kiềm chế cái tính ham ăn uống của mình lại? Từ khi hai người quen nhau tới giờ, Quản Đồng đếm không nổi số lần Cố Tiểu Ảnh vì cái tật phàm ăn của mình mà để viêm dạ dày tái phát?
“Có lẽ vì tối qua uống nhiều rượu Hồng quá”, Cố Tiểu Ảnh kiệt sức nhắm chặt đôi mắt, một lát sau mới thấp giọng nói. – “Còn nữa, nói với bố anh, sau này khi đi tiểu tiện, phải nâng cái bệ toilet lên… nếu muốn khạc đờm, ở dưới bàn ăn có khăn giấy.”
Quản Đồng ngây người ra.
Buổi sáng, tia nắng mặt trời chói lóa len lỏi theo khe hở của phần cánh cửa sổ đang hé mở, sưởi ấm cả căn phòng, tĩnh lặng yên bình.
Quản Đồng ngồi bên cạnh giường, trông coi Cố Tiểu Ảnh, anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết nên nói gì.
Cố Tiểu Ảnh đang nhắm mắt nằm trên giường, tinh thần mệt mỏi, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Cô nghĩ, cô đã quá mệt rồi, cô thực sự chẳng muốn nói gì cả.
Tin tức này không chỉ khiến trời đất bình yên dậy sấm, mà còn ngay lập tức dội gáo nước lạnh vào niềm vui của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung.
Ngay khi vừa nghe xong thông tin này, Quản Lợi Minh liền không tin vào tai mình, cứ tóm lấy tay Quản Đồng mà hỏi: “Hả? Không mang thai sao? Vậy sao lại bị nôn tới mức ấy?”
Tạ Gia Dung thì không thể tin được rằng phán đoán theo kinh nghiệm của mình lại sai sót, bà hỏi lại Quản Đồng: “Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra xem?”
“Không cần đâu, cơ thể cô ấy, tự cô ấy sẽ biết!” – Quản Đồng chau mày lại: “Để năm sau đi, năm sau chúng con sẽ sinh con.”
“Năm sau?” – Quản Lợi Minh thể hiện rõ sự tức giận, “Năm sau con 35 tuổi rồi đấy! Con không vội nhưng chúng ta vội!”
“Con mới có 33, bố à, bố đừng thêm cho con những hai tuổi vào thế” – Quản Đồng mệt mỏi xua tay - “Chúng con có dự định của mình cả rồi, bố mẹ đừng tham gia vào.”
“Các con đã có dự định của mình rồi? Dự định của các con là trì hoãn!” – Quản Lợi Minh tức giận xây xẩm mặt mày, “Ta coi như đã nhìn ra rồi, Quản Đồng, con chịu nổi sao, lời của người lớn con không thèm nghe phải không? Vậy thì được thôi,chúng ta đi, chúng ta không ở đây làm phiền con thêm nữa!”
“Bố, bố nói gì vậy?” – Quản Đồng cảm thấy đầu óc mình cũng đang căng như dây đàn, không biết lúc nào sợi dây này sẽ đứt. – “Bố không phiền bọn con, bố nói xem bố phải hiểu cho bọn con chứ, bọn con đều có dự định của mình cả rồi, bố không hiểu tình hình sinh hoạt của bọn con hiện nay, đừng giao thêm cho bọn con những nhiệm vụ vào lúc không thích hợp thế này nữa.
Ánh mắt nhìn Quản Lợi Minh như muốn trợn trừng lên, Tạ Gia Dung vội vàng thêm lời: “Năm mới cũng qua rồi, chúng ta cũng muốn về nhà chuẩn bị cho vụ xuân này. Vốn dĩ tối qua ta cũng định nói với bố con chuyện chúng ta sẽ đi, không hề liên quan tới chuyện này, con để Tiểu Ảnh yên tâm. Chúng ta thu dọn một chút, vài ngày nữa sẽ đi. Khi nào con có thời gian mua cho chúng ta hai chiếc vé xe, nghe thấy chưa?”
Khó khăn lắm Tạ Gia Dung mới có thể nói nhiều tới như vậy một mạch, Quản Đồng nhìn bà, “Vâng” một tiếng thể hiện sự đồng ý. Quản Lợi Minh chỉ khịt mũi, không thèm nhìn lại Quản Đồng.
Cách một cánh cửa, Cố Tiểu Ảnh trong phòng ngủ nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy mọi người cãi nhau, không nhịn được đành thở dài một tiếng.
Điều đó có nghĩa là Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung sắp đi rồi, đáng lẽ cô nên vui mới phải.
Nhưng kỳ lạ thật, cô chẳng thấy vui vẻ lên chút nào.
Cô không biết, rốt cuộc vấn đề đã nảy sinh ở đâu, mới khiến cuộc hôn nhân của mình còn hỗn loạn hơn cả món canh nấu hải sản?
Cứ như vậy, hai ngày sau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung lên xe khách trở về quê. Lúc đi, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng tới bến xe khách đường dài tiễn bố mẹ. Tạ Gia Dung kéo tay Cố Tiểu Ảnh lại muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng. Cố Tiểu Ảnh hiểu những lời bà muốn nói, nhưng không dám nói ra, qua ánh mắt ấy, trong lòng cảm thấy chua xót.
Mãi sau cùng, cuối cùng cô cũng nói một câu: “Mẹ, mẹ yên tâm.”
Ánh mắt Tạ Gia Dung thoáng chốc sáng lên, nắm chặt lấy bàn tay Cố Tiểu Ảnh, rồi yên tâm bước lên xe.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, Cố Tiểu Ảnh trong lòng vô cùng phức tạp.
Có lẽ là có chút vui mừng, có chút hân hoan, lại thêm chút trĩu nặng, có chút tiếc nuối… có một nỗi buồn khó diễn tả được bằng lời.
Kỳ thực, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của mình dành cho Quản Đồng. Nhưng tình trạng bình thường của cuộc hôn nhân “mua một tặng hai” cuối cùng cũng khiến cô biết được rằng “lấy gùi bỏ ngọc”, câu thành ngữ này nếu đặt vào tình huống ngày hôm nay, không chỉ đơn thuần để nói về câu chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà vứt đi viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta rằng, chiếc hộp quyết định cả giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà nhìn kỹ chiếc hộp.
Đồng chí Cố nói thật không sai, cưới chồng là cưới cả một gia đình.
Cô cuối cùng cũng thừa nhận sự hèn nhát của bản thân, trước khi lấy chồng, cô hình như chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, bản thân mình lại cảm thấy bất lực như vậy với mọi thứ mà mình đang có
Cố Tiểu Ảnh viết trong blog của mình: Những người thuộc thế hệ chúng ta, nhìn thì có vẻ là những cô gái con một quen được chiều chuộng, thực ra ngay từ nhỏ đã chịu áp lực cha mẹ kỳ vọng và sự cạnh tranh giữa những người cùng độ tuổi. Chúng ta sẽ phân thành hai thái cực: người yếu đuối sẽ càng yếu đuối, người mạnh mẹ sẽ càng thêm mạnh mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai, không bao giờ khuất phục!
Nói một cách dân dã: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy, nếu đã không tránh được, thì lo lắng quá làm gì?
(1)
Nhưng nói gì thì nói, từ khi Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về, cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh thoải mái hơn nhiều, công việc cũng quay về với sự nề nếp không thể nề nếp hơn: sau nhiều ngày liên tục chiến đấu, luận văn đã hoàn thành suôn sẻ, tài liệu nộp đúng hạn, tiểu thuyết bắt đầu viết đến hồi kết... Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ giấy A4 in dày đặc những con chữ vuông, thấy bồi hồi khôn xiết.
Cũng thật hiếm hoi Quản Đồng lại có một kỳ nghỉ toàn thời gian ngắn ngủi, tối nào cũng về nhà đúng giờ, có hai lần còn lên kịp chuyến xe đưa đón nhân viên lúc 5 giờ 30. Nhưng do làm thêm giờ nhiều quá, nên hậu quả trực tiếp là lúc lên xe, do mặt mũi trông lạ quá nên bị lái xe tra hỏi tổ tông 18 đời. Cuối cùng may nhờ có người bạn thân thiết đứng ra đảm bảo mới được giải vây. Lái xe nghe đến công việc của Quản Đồng, chỉ cười: “Người của phòng thư ký à? Thảo nào”.
Cố Tiểu Ảnh nghe xong câu chuyện cười này cũng thấy đôi phần chua xót. Giờ thì dường như cô đã ít nhiều hiểu ra, tuy luôn có những người đường công danh nhẹ nhàng đến lạ lùng, thì đa phần những người còn lại đều phải lặn lội vất vả. Giống như văn phòng Tỉnh ủy của Quản Đồng, hầu hết mọi người đều có con đường công danh sau này khá rực rỡ, nhưng con đường đó, chẳng phải đều đánh đổi bằng thời gian riêng tư sao?
Người ở cửa quan, lẽ dĩ nhiên có nỗi khổ của cửa quan.
Lúc ăn cơm tối, như thường lệ Quản Đồng vẫn vừa ăn vừa xem chương trình thời sự trên truyền hình. Xem được một nửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà xã ơi, tháng sau có một cuộc thi, anh muốn bàn với em có nên đăng ký không”.
“Thi?” - Cố Tiểu Ảnh ăn xong trước, đang gọt hoa quả, thờ ơ hỏi, “Thi gì cơ?”.
“Phòng tổ chức Tỉnh ủy đang tuyển công khai các cán bộ từ cấp phó phòng trở l dưới 35 tuổi để vào một loạt các thường ủy huyện ủy, phó bí thư huyện. Anh cũng vừa đạt chuẩn, phòng cũng cho phép anh đi thi”, Quản Đồng ngập ngừng nói.
Cố Tiểu Ảnh sững người, ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, rồi mới hỏi: “Xem ra có vẻ là việc tốt thì phải”.
“Nhưng, nếu thi đỗ, thì phải xuống dưới huyện làm việc” - Quản Đồng ngừng một chút: “Có thể phải ở mỗi người một nơi hơn hai năm”.
“Mỗi người một nơi?” - Cố Tiểu Ảnh quá ngạc nhiên, và cũng hoang mang: “Tỉnh ủy không ổn sao? Tại sao phải xuống cấp thấp hơn?”.
Quản Đồng thở dài, bỏ đũa xuống chậm rãi nói: “Tiều Ảnh, anh tốt nghiệp xong là về ngay văn phòng tỉnh ủy, chưa hề có kinh nghiệm làm việc ở cấp cơ sở, đây là một hạn chế rất lớn của anh. Hơn nữa, nếu lần này thi đỗ, sẽ có cơ hội được phân một công việc cụ thể, đây cũng là một cơ hội làm việc rất quan trọng...”.
“Anh rất muốn thi phải không?” - Cố Tiểu Ảnh bình thản nhìn Quản Đồng: “Đối với anh, cơ hội này rất quý giá, đúng không?”.
“Đúng vậy!” - Quản Đồng gật gật đầu.
“Vậy thì anh cứ thi đi”, Cố Tiểu Ảnh đứng lên vặn lưng, “Dù gì kể cả anh không ra tỉnh ngoài, thì ngày nào cũng làm thêm giờ, em cũng chẳng khác gì ở một mình, quen rồi cũng tốt, không có chồng ở bên vẫn có thể sống rất tốt”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ