Rốt cuộc, hứng thú là hứng thú, cuộc sống là cuộc sống, cuộc sống không thể không có hứng thú, nhưng nếu toàn hứng thú thì chưa làm nên cuộc sống, cuộc sống có nghĩa là tìm được hứng thú khi sống những ngày thực tế.
Vì thế, giá trị cao nhất là anh chàng bánh mỳ hấp, cũng có giá hai hào rưỡi, nhưng hình thức đẹp hơn bánh bao chay, mà lại rẻ hơn bánh muss.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Ngày 13 tháng 9
Tôi có từng muốn chết không?
Hôm nay có học sinh nói: thưa cô, cô từng muốn chết bao giờ chưa?
Tôi gật đầu, tôi thừa nhận, tôi từng muốn chết.
Lúc tuyệt vọng nhất, lúc côđơn nhất, lúc con đường trước mặt tối tăm nhất, tôi mười bốn tuổi, thành tích học trung bình, hơi tự ti, không có nhiều lựa chọn, bố mẹ rất thất vọng về tôi, tôi còn thất vọng hơn về chính mình.
Lúc đó tôi nghĩ, nếu nhắm mắt lại, không cần nghĩ gì hết, không cần phải có trách nhiệm gì cả, như thế sẽ sung sướng biết bao?
Thậm chí, tôi còn lén nhìn từ trên ban công tầng bốn xuống dưới. Bên dưới có cây ô-rô, còn có sàn bê tông cứng ngắc. Tôi đoán rằng, nếu ngã vào cây ô-rô, khả năng lớn là mặt mũi bị hủy hoại, nếu ngã vào sàn bê tông, chết thì đã đành, nhưng nếu thành người thực vật thì sao?
Tôi không sợ chết, mà chỉ sợ sống không ra sống.
Vì thế, tôi, lúc đó 14 tuổi, vào lúc tuyệt vọng nhất, thường đứng một mình trên nóc nhà cao tầng, nhìn x dưới. Ban đầu còn sợ độ cao, nhìn một lúc là thấy chóng mặt, chân mềm nhũn, vô ý thức lùi lại một bước, chính giây phút đó, tôi biết, mình không muốn chết.
Nếu đã không muốn chết, thì phải sống thật tốt. Con đường quan trọng để kiên cường sống tiếp là: dán mặt trái vào mặt phải, mặt trái không cần giữ thể diện, mặt phải thì da mặt dày gấp đôi.
Vì thế, với những người không thích tôi, tôi coi họ như không khí. Với những người yêu quý tôi, tôi dành cho họ nhiều sự yêu quý hơn nữa, và phấn đấu nhiều hơn nữa.
Dần dần, thời gian trôi đi, chúng ta đều đã trưởng thành.Cuộc sống cũng tốt dần lên, mọi người không còn nhắc nhở chuyện năm đó tôi thi điểm thấp nữa. Bố mẹ đã từng thất vọng vì tôi cũng bắt đầu tự hào vì tôi… Sự kỳ lạ của số phận thường đến vào lúc chúng ta không ngờ đến.
Năm ngoái họp lớp cũ, các bạn học đều kinh ngạc: bạn học nghiên cứu sinh rồi? Chẳng phải hồi đầu điểm thi của bạn cũng lẹt đẹt như bọn mình sao?
Tôi cười- đến lúc này, tất cả những gì đã qua chỉ như chuyện cười chuyện tếu.
Thực ra, khi tôi bước ra từ những ngày không vui nhất, từng chút từng chút một cắn kén chui ra khỏi cái vỏ của chính mình, chính tôi cũng rất ngạc nhiên: tại sao từng có lúc, tôi lại muốn chết nhỉ?
Tôi thật may mắn, cuối cùng tôi đã không tìm đến cái chết, tôi đã không chết thật.
Nhớ lại hồi nhỏ xem một bộ phim tên là: “Một gia đình Thượng Hải”, bài hát trong phim có một câu: “Hãy cứ bước tiếp, phía trước là bầu trời”.
Hóa ra là như vậy.
Vì thế, các em biết không, các học sinh thân yêu của cô, các em hỏi cô câu này, là vì các em chưa trưởng thành. Vì vẫn còn trẻ, con đường đi qua chưa đủ dài, tương lai tươi đẹp vẫn còn mơ hồ quá, nên các em cho rằng sự khốn tạm thời sẽ là mãi mãi. Bởi vậy, sự tuyệt vọng này càng khiến các em nghĩ đến cái chết.
Vì các em đã quên mất rằng, ý nghĩa lớn nhất của sống, thực ra nằm ở chỗ mình không chết đi. Các em còn nhiều thời gian thế kia mà, hãy dùng niềm tin vững vàng, trái tim lương thiện, ý chí phấn đấu không mệt mỏi để có một tương lai khiến người khác phải kinh ngạc.
Bởi vì vẫn còn đang sống, tất cả mọi việc muốn làm đều vẫn còn kịp.
Ngày 29 tháng 8
Ba năm một chủ đề
Đột nhiên phát hiện ra: ưu điểm lớn nhất của việc học nghiên cứu sinh là tôi có thể dùng ba năm, bằng cách học hành, để nhận ra mình chẳng biết gì cả.
Kết quả nghiên cứu khoa học tương ứng là: sơ bộ nắm bắt được hướng hành động “nghiêm túc”, cơ bản trang bị tố chất nghiệp vụ “nghiên cứu khoa học”, đại khái hiểu được con đường nghiên cứu là rất “gian nan”.
Nhớ lại thời đại học, tôi là một nữ sinh ngây thơ lãng mạn, được thầy cô yêu mến, bạn bè cùng trường ngưỡng mộ, tham gia nhiều cuộc thi, giành được nhiều giải thưởng, đăng nhiều bài viết, rất nhiều người khen ngợi, nên thấy có được danh tiếng không quá khó, mà việc học hành cũng thật thuận lợi.
Đương nhiên phải cảm ơn sự thuận lợi của những năm đó, sau khi khiến tôi có được biết bao niềm vui bất ngờ, đã giúp tôi học được sự thản nhiên nhờ sự đầy đủ mà mình có. Tôi biết mình may mắn- giống như Newton ngồi dưới gốc cây táo, dù thực sự có suy nghĩ, thì vẫn còn cần quả táo từ cây rơi xuống nữa.
Tuy nhiên, tốt nghiệp xong thi đỗ nghiên cứu sinh thuận chèo mát mái, lại phát hiện kể từ đó, con đường phía trước sao mà lầy lội. Giờ là nghiên cứu sinh rồi, tiêu chuẩn đánh giá giáo viên đối với mình tự nhiên cũng khắt khe hơ
Rõ ràng hồi đại học luôn được các thầy cô mang ra biểu dương là sinh viên tích cực nghiên cứu khoa học, thế mà bây giờ luôn bị tra hỏi: Em trích dẫn câu này từ đâu vậy? Nguyên tác đã đọc chưa? Ý nghĩa của nguyên văn là gì? Trích từ sách nào, trang bao nhiêu…
Chẳng dám khôn lỏi nữa, bắt đầu nghiêm chỉnh đọc sách, luận cứ trích dẫn nào cũng đọc nguyên tác trước, không hiểu thấu đáo thì có mà chết với giáo viên hướng dẫn!
Nếu giáo viên hướng dẫn là Lệnh Hồ Xung, thì tôi chính là tiểu ni cô phái Nga My- dưới tay giáo viên hướng dẫn là bao nhiêu nữ tướng, cùng một quyết tâm không đỗ tiến sỹ thì không lấy chồng.
Muốn không nghiêm chỉnh cũng không được.
Cứ như thế, tôi rất vui mừng rằng mình có thể dùng ba năm để học hành cẩn thận những chủ đề liên quan đến “vô tri” và “khiêm tốn”, dùng tất cả thời gian sau đó để học bộ sách lớncủa đời người, xin người yêu tôi hãy tin rằng, tôi là một học sinh giỏi.
Ba năm để chỉ học một bài học; tôi biết tốt nghiệp xong, kiến thức sách vở rồi cũng trả lại thầy cô, nhưng những logic trong tâm hồn thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, những phương pháp tư duy và quan điểm sống học được trên ghế nhà trường, là tài sản mà cả đời tôi dùng không cạn.
……
Đêm đã khuya, từng ngọn đèn trong khu văn phòng tỉnh ủy đang tắt dần. Nhưng Quản Đồng vẫn đang ngồi ngay ngắn trước màn hình máy vi tính, dường như đang suy tư gì đó trong khi đọc những dòng chữ lúc nghịch ngợm, lúc thâm trầm này, và không thể không thừa nhận: văn của Cố Tiểu Ảnh, cùng với thế giới nội tâm phong phú tỏa ra từ đó đã khiến anh ngỡ ngàng!
Anh đọc dần từng trang một, càng đọc, càng cảm thấy cô gái này là một bảo bối không thể để tuột mất. Anh thích nụ cười của cô, lại càng thích sự lương thiện và tài năng trong sâu thẳm trái tim
Lúc mới gặp cô, Quản Đồng thấy cô chỉ là một cô gái vui tươi, hoạt bát, nhưng giờ đây, anh nhìn thấy ở người con gái này ánh sáng trí tuệ không giống như nhiều người. Anh biết, trái tim anh đang rung động.
(5)
Khi tim đã rung động, thì các sự việc sau đó bắt đầu cứ thế tiếp diễn.
Một tuần sau, Cố Tiểu Ảnh đang khốn đốn ở nhà giáo viên hướng dẫn, do luận văn không đạt, thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang Nhạc Dương: Nhanh đến văn phòng cấp cứu!
Cấp cứu? Cố Tiểu Ảnh thắc mắc: bị cháy hay bị ăn cắp nhỉ, mình thì cứu được việc gì chứ?
Nhưng vào lúc này, tin nhắn đó chẳng khác nào thần dược cứu mệnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn máy di động rồi vội vàng nói với giáo viên hướng dẫn: “Thưa thầy, trong khoa có chuyện gấp, bảo em về ngay”.
Người thầy tóc đã hoa râm, ngẩng đầu nhìn cô học trò cùng trường, khua khua cuốn luận văn trong tay mà thấy đau cả đầu, nói: “Cố Tiểu Ảnh, em phải chăm chỉ lên, nếu không thì làm sao mà thi tiến sỹ được!”
Cố Tiểu Ảnh vừa thu dọn đồ đạc vừa dõng dạc trả lời: “Em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ ạ!”
Giáo viên hướng dẫn đã quá quen với sự lười biếng của học trò, chỉ chán nản xua xua tay: “Sửa luận văn cho cẩn thận, tranh thủ đúng thời gian mà bảo vệ”.
“Em biết rồi ạ.” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, cúi chào ra chiều lễ phép lắm: “Em chào thầy ạ.”
Quay người đi ra cửa, cô cười thầm: Thầy Giang ơi, thầy đúng là ân nhân cứu mạng em
Cố Tiểu Ảnh phóng như bay về văn phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy cảnh tượng bừa bộn: Giang Nhạc Dương ngồi trước máy tính, đang hối hả gõ bàn phím, Quản Đồng đứng cạnh cầm máy ghi âm, lúc phát lúc dừng, lại phải nhìn màn hình để chỉ cho Giang Nhạc Dương những chữ gõ sai… Nghe tiếng mở cửa, hai người cùng quay đầu lại, thấy Cố Tiểu Ảnh Giang Nhạc Dương mừng như bắt được vàng.
“Cố Tiểu Ảnh cứu tôi với!”- Giọng Giang Nhạc Dương nghe thảm hại quá thể, “chủ nhiệm bảo tôi chỉnh sửa phần ghi âm của hội nghị, tôi đánh máy chậm quá không theo kịp gọi bạn tới đây nhưng phát hiện ra anh ấy cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu… Ai trong khoa mình cũng bảo cô đánh máy nhanh, cô giúp tôi với”....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ