Dưới lớp im phăng phắc, không ai nói gì đều đang im lặng nhìn lên cô chủ nhiệm lớp, chỉ lớn hơn mình ba bốn tuổi, đang đứng trước mặt. Phòng học lúc trước còn ồn ào, trong phút chốc im lặng như tờ.
“Vì thế, trong buổi họp động viên ngày hôm nay, cô biết là cô không cần phải nói” - cô lại nhón chân ngồi lên một chiếc bàn trống, tay đút trong túi áo, miệng mỉm cười, “bởi vì mọi người đều thừa hiểu, sinh viên chính quy chưa chắc đã giỏi hơn sinh viên cao đẳng, nhưng hai năm học đại học thừa ra, lại có thể giúp các em hoàn thành thêm nhiều mong muốn mà bây giờ có lẽ không kịp thực hiện, ví dụ như, có một cuộc “tình già” trong sáng chẳng hạn”.
……
Nghe đến đây, Quản Đồng và Giang Nhạc Dương quaysang nhìn nhau, không thể hiểu nổi:đây vốn là một cuộc họp động viên tinh thần trước kỳ thi chuyển tiếp của các sinh viên cao đẳng năm thứ hai. Là giáo viên chủ nhiệm, cô Cố đã thực hiện đúng nhiệm vụ của mình. Nhưng các học sinh cao đẳng năm thứ hai không còn mới nữa, lại rất thân thiết vớiCốTiểu Ảnh, nên chỉ ngồi dưới cười hì hì buôn chuyện.
Dần dần, người này một câu người kia một câu làm khung cảnh bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng thì thành một người ngồi bên trên cười, đám người ngồi dưới cũng cười, một cuộc họp lớp nghiêm túc bỗng biến thành cuộc tán gẫu của cô và trò, ồn ào khủng khiếp. Rồi bắt đầu có nữ sinh mang quà ra ăn, vỏ hoa quả bừa bãi khắp phòng, sau đó lại chuyển thành hội trà. Từ chủ đề tình yêu của thời đại học đến tiếng Anh trình độ 4, rồi đến chuyện ăn mặc của một giáo viên nào đó, và cuối cùng là Cố Tiểu Ảnh vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện.
Giang Nhạc Dương quay đầu nhìn Quản Đồng, định nói gì, nhưng vừa há miệng ra rồi lại thôi.
Quản Đồng thấy Giang Nhạc Dương muốn nói gì đó liền hỏi thẳng: “Anh định nói gì?”
Giang Nhạc Dương liếc một cái vào phòng, rồi nhìn nhìn Quản Đồng, nghi ngờ nói: “Không có gì, tôi chỉ nghĩ đến Tưởng Mạn Ngọc.”
Quản Đồng nhíu mày, cười nhẹ: “Anh nghĩ côấy giống Tưởng Mạn Ngọc?
“Anh thấy có giống không?” - Giang Nhạc Dương thở dài: “Rất thông minh, rất có tài ăn nói, xem ra cũng mạnh mẽ không kém”.
“Thực ra là không giống”, Quản Đồng nhìn nhìn đám học sinh đang cười nghiêng ngả trong phòng, suy tư: “so với Tưởng Mạn Ngọc, cô ấy biết cách thể hiện sự yếu đuối hơn, tâm hồn cũng trong sáng hơn. Trên đời này có quá nhiều người tự cho là mình thông minh, thực ra người thực sự thông minh lại là những người biết mình không thông minh, và sống thật với mình”.
Giang Nhạc Dương nghi ngờ nhìn Quản Đồng: “Người anh em, ý anh là gì?”
Quản Đồng không nói gì, chỉ nhìn nụ cười của cô gái trong lớp.
Giang Nhạc Dương chăm chú nhìn Quản Đồng, ướm thử: “Nếu lấy cô gái này về nhà làm vợ, e rằng anh chịu đựng không nổi mất.”
“Cần gì phải chịu đựng nhỉ?” - Quản Đồng nhìn Giang Nhạc Dương một cái, mỉm cười: “Tìm vợ chứ có phải tìm người hầu đâu”.
Giang Nhạc Dương nói to: “Người anh em, anh không điên đấy chứ? Sao người ta lại có thể trượt ngã hai lần ở cùng một chỗ nhỉ?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Nhạc Dương, Quản Đồng cười, không nói gì. Anh biết, dù có nói gì lúc này, Giang Nhạc Dương cũng không thể hiểu nổi. Người anh em nhỏ tuổi hơn anh này, theo nguyên tắc yêu thương bạn, vẫn còn đầy bụng căm ghét con người tham vàng bỏ ngãi Tưởng Mạn Ngọc. Thực ra Quản Đồng cũng chưa nói cho Giang Nhạc Dương biết, cho đến lúc này, anh vẫn chưa bị “tiếng sét ái tình”. Một con người lý trí như anh, chẳng qua chỉ thấy cái cô gái Cố Tiểu Ảnh hôm ở hội trường rất thú vị, còn Cố Tiểu Ảnh hôm nay khiến anh cảm thấy hơi rung động.
Lần gặp thứ ba, Quản Đồng thừa nhận, hành động nghe trộm không đàng hoàng của anh lại khiến anh nhận ra được một Cố Tiểu Ảnh hoàn toàn khác trước, thay vào sự sắc sảo hôm trước, hóa ra ở con người này còn có cả sự thánh thiện
Hơn nữa, trong mắt cô gái này, anh đã nhìn thấy một nụ cười thuần khiết nhất trên đời.
Bởi thế, anh không phủ nhận, anh có cảm tình với cái cô Cố Tiểu Ảnh bỗng dưng đâm sầm vào cuộc đời anh.
Nhưng “cảm tình”, với một người đã thành đạt như Quản Đồng, cũng là tiền đề của tình yêu.
(4)
Nhờ sự giúp đỡ của “sợi dây nối” Giang Nhạc Dương, Quản Đồng đã tìm thấy blog của Cố Tiểu Ảnh trên internet.
Vào một buổi tối không phải làm thêm giờ, anh ngồi trước màn hình vitính văn phòng, hiếu kỳ lật từng trang từng trang, thăm dò cuộc sống của cô gái này. Đây là một trải nghiệm thú vị, hoặc là cho đến lúc này anh mới phát hiện ra, mỗi con người đều tồn tại sự tò mò về đời tư người khác ở mức độ khác nhau.
Rồi, anh cũng phát hiện ra, Cố Tiểu Ảnh còn có tài văn chương hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Ngày 18 tháng 10
Không bao giờ thay đổi
Hôm nay đọc được câu này của một nữ tác gia: tình yêu giống như một con dao, đâm sâu vào tim tôi trong nhiều năm, sau đó, khiến tôi chìm đắm, không thoát ra được.
Không bao giờ thay đổi - đây quả là một cụm từ hoa mỹ, khi nữ tác gia này già đi, nhớ lại cuộc tình này, chắc cô cũng cảm động.
Cô yêu anh, nhưng lại không có cách nào để được sống bên anh.
Tình yêu của cô không có lối thoát, vì thế cả đời cô không lấy ai. Tôi nghĩ lại, trong đám cưới, mọi người thường thích nói: tôi xin thề: dù bệnh tật, nghèo khó, tai nạn cũng không gì có thể chia tách chúng tôi; tôi sẽ mãi mãi yêu vợ/chồng tôi, không bao giờ thay đổi.
Biết bao nhiêu người mới bước vào hôn nhân, đều đã thề bằng tuổi xuân của mình. Nhưng, nhiều năm trôi qua, cũng đã có bao nhiêu người chia tay.
Khi họ chia tay nhau, “không bao giờ thay đổi”giống như ngọn lửa đang dần tàn, vẻ đẹp của nó, chỉ có thể dùng dể châm biếm sự ngắn ngủi của bản thân sự “vĩnh viễn”.
Vì thế, tôi nghĩ, “không bao giờ thay đổi” vốn là một trải nghiệm luân hồi của tuổi tác - từ này, câu nói này, vốn không thể do một người 20 tuổi nói ra, mà lại nói một cách có trải nghiệm thực sự.
Cũng giống như nữ tác gia kia, khi còn trẻ, không có người nào tin vào sự “vĩnh viễn” mà bà nói. Mãi cho đến khi già đi, những người năm xưa cười nhạo bà, chếgiễu bà mới tin vào sự tồn tại của “vĩnh viễn”.
Hóa ra, ý nghĩa của “không bao giờ thay đổi”, phải được chứng thực bằng thời gian.
Hóa ra, người nói “không bao giờ thay đổi” kia, nhất định đã phải tóc trắng như vôi.
Hóa ra, không bao giờ thay đổi, không phải chỉ là một lời hứa yêu đương, mà là một lời hứa cả cuộc đời.
Ngày 2 tháng 10
Anh chàng bánh Muss và anh chàng bánh mỳ hấp
Thành phố này đã có nhà hàng “Bánh muss gia truyền” thứ ba được
Ba giờ chiều, chân tôi như bị chôn trong cửa hàng, muốn quay người đi ra, nhưng không thể chiến thắng nổi mùi thơm nhức mũi tràn ngập khắp mọi nơi.
Cuối cùng thì cũng bấm bụng, mua hai miếng, nhỏ xíu thôi mà cũng mất 25 đồng.
Nhấm nháp từng miếng một, vị ngọt mát lạnh chua chua ngọt ngọt, đem đến một niềm vui khoan khoái.
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi đi ra khỏi cửa hàng, nhìn từng đám người qua lại đầy trên đường, tôi đột nhiên nghĩ: phải chăng có một loại đàn ông, rất giống bánh muss?
Loại đàn ông bánh muss này, nhất định phải có các điều kiện bên ngoài rất cuốn hút, ví dụ như nhà, xe, ngoại hình đẹp, nghề nghiệp sáng giá… Để khi bạn đứng trước họ, giống như tôi vừa nãy, là không thể bước đi nổi. Vì thế cuối cùng là sa chân vào, đến lúc không thể cứu vãn được, vẫn nức nở về vị ngon của bánh muss. Đàn ông bánh muss có bản lĩnh đến mức: khi bạn bị họ bán đi, bạn vẫn còn đếm tiền hộ anh ta.
Cho đến khi bạn hiểu ra loại đàn ông này không xứng đáng với tình yêu của mình, nhưng quay đầu nhìn lại, anh ta cũng từng mang đến cho bạn những khoảnh khắc ấm áp, những khung cảnh lãng mạn, dường như lúc ăn bánh muss, răng tôi cắn ngập trong hương thơm, vì thế hương thơm này trở thành một thứ thần dược tinh thần khó giữ lâu nhất, nhưng lại có khả năng vỗ về mình cao nhất. Lúc nuốt vào, ít nhất có thể giảm đau tạm thời.
Nhưng lúc cần giảm đau, nghĩa là lúc yêu, nó đã kịp để lại cho chúng ta vết thương lòng.
Nói một cách đơn giản, có một loại đàn ông chỉ hợp để nhìn mà không hợp để dùng, họ có thể quyến rũ chúng ta trả tiền hóa đơn, mua xong rồi mới thấy hối hận xót hết ruột gan.
Hiện tại còn tốt hơn, khi tôi ăn hết miếng bánh muss ngon tuyệt rồi, tôi hiểu rõ hơn ai hết, cảm giác và hương vị này chỉ có thể thỉnh thoảng thoáng qua thôi, chỉ là cái cảm giác phù phiếm để thỏa mãn khẩu vị, một thứ gia vị thêm thắt cho cuộc sống; còn trong thực tế, loại tốt nhất là bánh bao chay loại hai lạng một chiếc, hai hào rưỡi, có thể giúp ta vượt qua cơn đói....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ