Nhưng Giang Nhạc Dương nghe nói thế lại càng thấy buồn, anh rất ít khi thấy bộ dạng nghiêm túc thế này của Cố Tiểu Ảnh khi nói chuyện với mình, nên biết ngay là có vấn đề lớn. Anh vặn vặn tay, cũng không biết nên nói gì, kết quả là ngắc ngứ một lúc, rồi cũng phải phun ra cái câu không nên nói: “Sư huynh tôi, anh ấy rất lo lắng”.
Nói xong liền lập tức hối hận: có phải mình không hiểu tính cách Cố Tiểu Ảnh đâu, lúc này mà nhắc đến Quản Đồng, thì đúng là thêm dầu vào lửa?
Nhưng thái độ của Cố Tiểu Ảnh lại rất thoải mái, cô chỉ cười cười: “Tôi phải lên lớp đây, hết giờ lại tìm thầy nói chuyện nhé, chào thầy Giang”.
Nói xong, cô cũng không vào phòng nghỉ mà ra luôn thang máy, đi lên giảng đường phía trên.
Giang Nhạc Dương rủa thầm Quản Đồng đã giao cho mình việc khó, vừa móc điện thoại ra báo cáo tình hình: “Sư huynh, bà xã anh xuất hiện rồi, hôm nay có bốn tiết, đúng rồi, 11 rưỡi hết giờ, anh đến sớm một chút mà đón đường nhé, việc còn lại là tự anh lo đấy... liên quan gì đến tôi? Tôi làm hết nhiệm vụ rồi, anh từ tìm cách đi... đừng có nói mấy chuyện ấy với tôi. Việc này rõ ràng là anh sai. Bà xã anh giúp chúng tôi tìm học sinh mất tích, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn, thì đã bị anh tát cho một cái rồi. Tôi mà là bà xã anh, thì tôi đã lấy dao mổ lợn phanh thây anh ra thành tám mảnh rồi...”
Quản Đồng bị Giang Nhạc Dương mắng nhiếc một thôi một hồi trong điện thoại, đến Học viện nghệ thuật cũng lại bị mắng một chặp nữa.
Giang Nhạc Dương xỉ vả Quản Đồng: “Sư huynh à, tôi quen biết anh bao nhiêu năm nay, đến nữ sinh hư hơn nữa còn không thấy anh động thủ, lần đầu ra tay lại đánh ngay bà xã mình, sư huynh ơi tôi phục anh sát đất đấy!”
Quản Đồng cười đau khổ: “Cậu cũng trách móc mình sao, phải lúc đó mình mất hết lý trí rồi sao?”
“Anh mất hết lý trí thì đáng sợ lắm, bà xã thì quá lý trí, nên càng đáng sợ!” - Giang Nhạc Dương nói xong rồi thì thở dài, “Nếu cô ấy không chịu về nhà với anh thì làm thế nào?”
“Thì chắc là phải để cô ấy xả hết trong lòng ra!” - Quản Đồng bóp bóp trán, “Tôi còn làm thế nào được nữa?”
“Liệu cô ấy có đòi ly hôn không nhỉ?” - Giang Nhạc Dương vừa nói vừa thở hắt ra, “Trong phim đều như thế đấy?”
“Tôi không biết là cậu cũng có thói quen xem phim sến đấy!” - Quản Đồng lườm Giang Nhạc Dương một cái, “Mà cậu đừng có mắng nhiếc mình nữa được không?”
“Không phải là tôi mắng nhiếc anh!” - Giang Nhạc Dương vò đầu bứt tai, “Tôi chẳng đã nói với anh trong điện thoại rồi còn gì, bà xã anh ngày hôm đó giúp chúng tôi tìm học sinh, buổi tối thì làm công tác tư tưởng cho học sinh đó... mấy việc đó hoàn toàn không phải là phận sự của cô ấy. Cô ấy nhận hết trách nhiệm, sáng ngày hôm sau còn phải dậy lo liên hệ chỗ thực tập cho sinh viên. Cô ấy là phụ nữ. Anh thấy một người phụ nữ thì đảm đương được bao nhiêu việc chứ? Đây là việc liên quan đến tính mạng, nên cô ấy không để ảnh hưởng đến công việc đã là một chuyện lạ rồi đấy. Thời buổi này, có mấy ai quan tâm đến người khác như vậy? Một cô gái tốt như thế, sao anh lại nỡ ra tay chứ?”
Quản Đồng há mồm, chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy Giang Nhạc Dương đứng trước mặt mình đang trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng anh, Quản Đồng lập tức ý thức được điều gì đó, quay phắt lại, chạm ngay phải ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh!
Buổi trưa, sinh viên vừa cười đùa vừa đi xuống, hành lang bắt đầu ồn ào. Cố Tiểu Ảnh đứng cách Quản Đồng không xa, cách nhau bởi những sinh viên đi đi lại lại, thản nhiên ôm giáo án và sách tham khảo, không một chút biểu cảm. Nhưng chính bộ dạng này, trong mắt Quản Đồng, lại là một sự đau đớn chua xót. Dường như đến lúc này, Quản Đồng mới nhận ra, từ trước đến nay, dù là cười ngoác miệng, hay bực tức xù lông nhím, hoặc nũng nịu nhõng nhẽo, thì thái độ của Cố Tiểu Ảnh vẫn rất sinh động! Cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt thản nhiên như một bức tượng thế nà
Trong hành lang ồn ào, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh cứ đứng nhìn nhau như thế, trong mấy giây mà không biết nên nói gì. Cho đến khi Cố Tiểu Ảnh cúi đầu, quay người đi đến thang máy, Quản Đồng mới như tỉnh mộng gọi to: “Tiểu Ảnh!”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấy, nhưng không trả lời, vẫn đi nhanh về phía trước. Giang Nhạc Dương đẩy mạnh Quản Đồng một phát, Quản Đồng mới hối hả chạy đến, kéo tay Cố Tiểu Ảnh.
Không đợi đứng hẳn lại, Quản Đồng nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, anh sai rồi, em về nhà với anh nhé, được không?”
Cố Tiểu Ảnh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thật kỹ khuôn mặt Quản Đồng: mắt có những tia máu, mặt mũi xanh xao, mấy ngày nay, chắc chắn anh ngủ không ngon giấc.
Quản Đồng thấy Cố Tiểu Ảnh không nói gì, đau lòng cúi xuống, giơ tay xoa xoa má Cố Tiểu Ảnh, khẽ nói: “Xin lỗi, bà xã, còn đau không? Anh xin hứa lần sau anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, thật đấy...”
“Em không sao!” - Cố Tiểu Ảnh cụp mắt xuống không nhìn anh, tay cố gắng giằng ra, “Mấy ngày hôm nay em khá bận, ở lại trường tiện hơn, hết bận rồi nói sau”.
Quản Đồng nghe ra ẩn ý, tay lại càng nắm chặt không buông ra, nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, về nhà đi, ở đây lạnh thế này, lần trước em chỉ ở có một buổi tối mà đã bị sốt em còn nhớ không?”
“Lần trước thời tiết lạnh, giờ đã là tháng ba. Hôm nọ ra ngoài tìm học sinh, trời nóng đến nỗi em suýt nữa bị cảm nắng đấy!” - Giọng Cố Tiểu Ảnh thản nhiên như nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, “Em đi ăn cơm đây, anh về đi”.
“Tiểu Ảnh, anh...” - Quản Đồng vẫn vật nài, cuống quýt đến nỗi mồ hôi sắp vã ra.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không chịu nổi, quay đầu nói với giọng nghiêm nghị: “Quản Đồng, việc này em cũng có chỗ sai, thế nên em đã nói xin lỗi. Em rất tiếc, nếu làm tổn thương tình cảm người nhà anh, thì em xin nhận lỗi, xin anh tha thứ. Nhưng việc đã đến nước này, em cần thời gian bình tĩnh lại, bao giờ thấy dễ chịu hơn một chút, em sẽ về”.
Một tay cô ôm giáo án, tay còn lại túm chặt lấy tay Quản Đồng, dùng hết sức giằng tay anh ra, cúi đầu đi nhanh.
Quản Đồng thẫn thờ nhìn theo cô, không động đậy.
Cố Tiểu Ảnh bắt đầu những ngày ở trong trường như thế. Nói khách quan một chút, những ngày này cũng không đến nỗi thê lương như tưởng tượng. Đầu tiên là vì không cần phải dậy sớm đón xe vào trường những hôm có giờ lên lớp, nên Cố Tiểu Ảnh có thể ngủ đến tám giờ sáng mới dậy; thứ hai là thỉnh thoảng lại có thể ra nhà ăn ăn cơm cùng các nam sinh đẹp trai, điều này mang đến niềm vui: “cái đẹp có thể ăn” cho cô; thêm nữa là cô không bị thời gian làm việc nhà chiếm mất quá nhiều thời gian, vì vậy Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng có hàng đống thời gian để đi thuê tiểu thuyết tình yêu về xem...
Trong đó việc sung sướng nhất là cô bắt đầu kết đôi trong trường, mỗi người thuê một cuốn tiểu thuyết , tập hợp lại, rồi lần lượt đọc xong trong nửa ngày, xem xong đổi cho nhau, thế là trong một ngày chỉ tốn tiền cho một cuốn, nhưng lại được đọc hai cuốn, tổng cộng thế là cô đã đọc được tám đến mười bộ!
Không biết nên miêu tả cuộc sống này thế nào? Thanh sắc khuyển mã, tửu trì nhục lầm, phủ hóa trụy lạc... xem ra đều không đủ miêu tả chính xác cái tâm trạng cao hứng đến cực điểm của Cố Tiểu Ảnh lúc đó.
Mặc dù, vào lúc đêm hôm thanh vắng, Cố Tiểu Ảnh vẫn không thể nào nguôi nhớ đến Quản Đồng - tuy vẫn bừng bừng tức giận, nhưng cô đã quen với vòng tay anh, hơi ấm của anh, không thể rời xa.
Cố Tiểu Ảnh rất khinh bỉ con người thứ hai không có chính khí này
Thế nên, trước những tin nhắn và điện thoại, Cố Tiểu Ảnh dường như chẳng thèm động lòng. Trong những ngày Cố Tiểu Ảnh ở trong trường, Quản Đồng dường như đã trở nên văn hoa hơn cả lúc đang yêu! Những tin nhắn muôn hình muôn vẻ, hối hận có, tự trách có, nói lý có ào ạt gửi vào máy Cố Tiểu Ảnh, khiến máy cô suýt nữa thì nghẹn mạch!
Lòng tự tôn bị lung lay rồi!!!
Mọi người hãy thử nhận xét xem, cái kiểu danh nghĩa là xin lỗi, nhưng thực tế lại là hành vi quấy rầy người khác, thì làm sao mà nhận được sự tha thứ chứ?!
Cố Tiểu Ảnh vẫn không quay về nhà! Hừm!
Chỉ có điều, không về nhà, có nghĩa là sẽ thường xuyên chạm trán Trần Diệp.
Đây quả là một việc không dễ chịu.
Hơn tám giờ tối, Cố Tiểu Ảnh mượn sợi dây của học sinh, mang ra sân vận động nhảy bình bịch. Trần Diệp đang định đến ngọn núi sau trường để leo núi, lúc đi ngang qua sân vận động thì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa thở hồng hộc vừa nhảy dây như con gấu mèo. Trần Diệp dừng lại ngắm nghía một lúc, cuối cùng thấy không chấp nhận nổi, đành mở miệng gọi Cố Tiểu Ảnh: “Cô Cố! Cô Cố!”
Cố Tiểu Ảnh dừng lại, quay theo hướng âm thanh phát ra, thấy Trần Diệp đang đứng cách đó không xa, hai tay đút túi, cười híp mắt nhìn cô, vừa mở mồm nói đã suýt khiến cô nghẹn họng: “Em đầm đất đấy à?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ