Màn đêm buông xuống, Cố Tiểu Ảnh ôm cô bé trong lòng mình, trái tim se lại.
Đêm hôm đó, Cố Tiểu Ảnh không về nhà.
Cô đưa Tống Cẩm Tây về căn hộ dành cho giáo viên, tạm thời cho cô nằm ở giường của Lưu Địch. Hai người nằm nói chuyện trong bóng tối, không có chủ đề cố định, chỉ là cứ thế nói chuyện thâu đêm, cho đến khi bên ngoài bắt đầu có ánh sáng mới lơ mơ ngủ. Mới ngủ được chưa đến hai tiếng, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên bài: “Hành khúc vận động viên”, các sinh viên cả khoa hí kịch bắt đầu luyện cười: “ha ha ha ha”, sinh viên khoa âm nhạc bắt đầu tập hát: “a a a a”... sân vận động bắt đầu ồn ã tiếng người.
Cố Tiểu Ảnh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ chập chờn, đầu đau dữ dội. Vừa mở mắt cô đã hốt hoảng thót tim, choàng ngồi dậy nhìn sang giường bên, thấy Tống Cẩm Tây thì mới thở phào.
Rồi sau đó cô không thể ngủ lại được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Tiểu Ảnh nhỏm dậy, lấy điện thoại di động, khẽ đi ra ngoài, đứng ngoài hành lang
Giang Nhạc Dương mới sáu giờ hơn đã đứng giữa sân vận động, tổ chức sinh viên tập thể dục buổi sáng, thấy số của Cố Tiểu Ảnh vội vàng nghe điện: “Tình hình thế nào?”
“Ngủ rồi”, Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Tạm thời nó đã bình tĩnh lại, tôi sắp phát điên rồi. Thầy Giang, nếu tôi đi bệnh viện gặp bác sỹ tâm lý, khoa có thanh toán viện phí không?”
“Cô đi gặp bác sỹ tâm lý?” - Giang Nhạc Dương thở phào nhẹ nhõm rồi mới có dũng khí để đùa: “Cố Tiểu Ảnh cô đùa đấy phải không? Nếu cô đi gặp bác sỹ tâm lý, thì chỉ cần cô ngồi kể lể hai tiếng, là bác sỹ khoa tâm lý cũng mắc bệnh tâm lý luôn”.
“Thầy đúng là độc ác!” - Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Thôi nói chuyện nghiêm túc, vừa rồi em đã nghĩ đến một việc rất nghiêm túc. Thầy nói xem, chúng ta là giáo viên, liệu có thể tận dụng quan hệ của mình để giúp học sinh tìm việc được không? Nói thế nào nhỉ, chúng ta quen biết nhiều hơn các em ấy”.
“Cô tưởng là tôi chưa từng nghĩ đến à?” - Giang Nhạc Dương than thở, “Nhưng mỗi năm riêng khoa mình đã có mấy trăm sinh viên tốt nghiệp, giúp được một người chứ làm sao mà giúp được tất cả, cô giúp ai không giúp ai?”
“Nhưng vẫn còn tốt hơn là không giúp ai cả!” - Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Em còn nhớ trước đây chúng ta thường đùa rằng: học viện nghệ thuật tuyệt đối sẽ không có sinh viên nào tự sát, bởi vì sinh viên học viện nghệ thuật đều: “To gan, cẩn thận, mặt dày”. Xem ra bây giờ câu nói đó hết thời rồi, cứ như thế này, dễ chừng năm nào cũng có một, thậm chí nhiều Tống Cẩm Tây”.
“Cô định làm thế nào?” - Giang Nhạc Dương trầm tư một lúc, hỏi lại.
“Lớp chúng ta có người làm ở đài truyền hình và đài phát thanh, chúng ta thử liên hệ với họ, xem có chỗ thực tập không, dù sao thì các đơn vị văn hóa bây giờ cũng không có biên chế, ký được hợp đồng vài năm cũng coi là giỏi rồi”.
“Được”, Giang Nhạc Dương gật đầu, “Tôi cùng bàn bạc với các giáo viên khác, xem c giúp được gì không”.
“Thầy Giang, cách này chỉ giải quyết phần gốc, không giải quyết được phần ngọn”, Cố Tiểu Ảnh buồn bã.
“Vấn đề này e rằng tôi và cô không thể giải quyết nổi đâu”, Giang Nhạc Dương thở dài - “Cứ giải quyết xong việc trước mắt đã rồi nói sau”.
Cố Tiểu Ảnh cũng thở dài, không nói thêm nữa.
Có lẽ Cố Tiểu Ảnh cũng may mắn, vừa gọi điện đến chỗ Hứa Tân cô đã nhận được tin lành.
“Tòa soạn của mình đang tìm một trợ lý tuyên truyền, một trợ lý biên tập”, Hứa Tân cười hí hửng “Cần người viết lách giỏi một chút, cẩn thận một chút, thù lao không cao lắm, tính theo khối lượng công việc, nhưng nếu làm tốt, thì có hi vọng được ký hợp đồng ba năm. Trong thời hạn hợp đồng, nếu biểu hiện tốt, còn có thể ký tiếp hợp đồng hoặc chuyển lên biên tập chính thức. Nhưng cậu cũng biết đấy, bây giờ các tòa soạn cũng chuyển sang cơ chế doanh nghiệp, cạnh tranh cũng lớn lắm”.
“Mình yêu cậu chết đi được, cưng ạ!” - Cố Tiểu Ảnh nước mắt lưng tròng, “Mình mời cậu ăn cơm”.
“Không cần đâu, có làm được hay không thì còn phải xem các em ấy thế nào đã. Mà cậu nhanh về nhà đi, đêm không về nhà, rồi lại còn không nghe điện thoại, không biết anh Quản Đồng sẽ trừng trị cậu thế nào đây?” - Hứa Tân đắc ý.
Lời nói của Hứa Tân làm Cố Tiểu Ảnh như tỉnh mộng, nhớ lại chuyện này, bất giác thở dài.
Quay trở về tập thể giáo viên, Cố Tiểu Ảnh liền nói tin tốt về chuyện có thể đến tòa soạn thực tập cho Tống Cẩm Tây, rồi trong lúc Tống Cẩm Tây cảm động đến trào nước mắt, cô giúp cô bé thay đồ, quần áo là của Cố Tiểu Ảnh, nhưng hai người vóc dáng gần giống nhau, Tống Cẩm Tây mặc vào lại có phần khá hơn.
Sau đó, hai người đi xe bus vào trung tâm thành phố. Trên đường đi, cô đưa Tống Cẩm Tây đến chỗ làm việc. Cho đến khi thấy Tống Cẩm Tây tràn đầy cảm kích và vui sướng theo Hứa Tân vào thang máy. Cố Tiểu Ảnh cuối cùng mới thở phào rồi quay lưng về nhà mình.
Cũng đến lúc đó, do cả ngày hôm qua mệt, căng thẳng, cùng với buồn ngủ cộng lại, Cố Tiểu Ảnh gần như vừa đi vừa ngủ.
Khó khăn lắm cô mới quay về được tập thể Tỉnh ủy thì đã tám rưỡi sáng. Mắt Cố Tiểu Ảnh như sắp sụp xuống, nhưng khi cô chưa kịp giơ tay gõ cửa, cửa đã tự động mở từ bên trong.
Cố Tiểu Ảnh vừa ngẩng đầu đã nhìn ngay thấy Quản Đồng, thì nhào ngay vào người anh, nũng nịu: “Em buồn ngủ quá, ông xã, cho em dựa chút nào...”
Quản Đồng nhíu mày: “Cố Tiểu Ảnh, cả buổi tối em không về nhà, em có biết anh lo lắng thế nào không? Anh gọi điện thoại thì em không nhận điện, rốt cuộc là em có chút trách nhiệm làm vợ không đấy?”
“Chẳng phải em đã về rồi đó sao?” - Cố Tiểu Ảnh nhíu mày, ném chiếc túi xách sang một bên, mắt nhắm mắt mở lảo đảo đi vào phòng ngủ, “Sao anh vẫn chưa đi làm?”
“Cố Tiểu Ảnh, em đứng lại cho anh!” - Quản Đồng hơi bực mình, “Em có biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì không?”
“Hôm qua?” - Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình bắt đầu tư duy hỗn loạn do thiếu ngủ, “Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi, em buồn ngủ quá, không thể trụ nổi nữa!”
“Em đi tìm người, thế em có biết người nhà mình cũng suýt lạc không?” - Quản Đồng cuối cùng không nén nổi bực tức “Sao em lại có thể bỏ Diễm Diễm lại cửa hội chợ việc làm? Em có biết đến đông tay nam bắc là hướng nào nó còn không biết không?”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnh chợt tỉnh, cứng họng, “Đúng rồi, Diễm Diễm, Diễm Diễm sao rồi? Nó tìm được nhà không?”
“Nó không tìm thấy!” - Quản Đồng thực sự cáu, “Nó lên xe taxi, nhưng lại nhầm tập thể Tỉnh ủy với tập thể chính quyền tỉnh, nên bị đưa đến tập thể chính quyền tỉnh. Nó lòng vòng ở đó một lúc mới phát hiện ra không phải nhà mình, định đi ra gọi taxi, nhưng chưa đi được bao xa đã có người phóng xe máy đến giật mất túi xách. Con bé sợ đến nỗi ngồi khóc bên đường, may mà có cảnh sát đi tuần đưa nó về trạm cảnh sát, nhưng nó không nhớ số điện thoại của anh, gọi điện về nhà nó cũng không có ai nhấc máy. Anh đợi cho đến tỗi cũng không thấy nó về nhà, gọi điện cho em thì chưa nói hết câu em đã ngắt máy. Anh gọi ba lần em ngắt ba lần. Em có biết anh lo lắng thế nào không? Nếu không phải cảnh sát người ta gọi điện đến Tỉnh ủy, lòng vòng mãi mới tìm được anh, thì em chắc không biết còn chỗ nào mà khóc nữa!”
Cố Tiểu Ảnh đờ người.
Cố Tiểu Ảnh chưa bao giờ thấy Quản Đồng nổi giận. Từ xưa đến nay, anh luôn ôn tồn nhẹ nhàng. Trong mắt tất cả mọi người, chỉ có Cố Tiểu Ảnh “bắt nạt” Quản Đồng, đến bà Cố còn nói: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, con thỏ khi cấp quá cũng cắn người”, vậy thì bây giờ Quản Đồng có cắn người không nhỉ?
Đang lúc sáng sớm, ngoài cửa bắt đầu có người xuống nhà đi làm, Cố Tiểu Ảnh đờ đẫn đứng giữa phòng khách, nhìn Quản Đồng mặt mũi giận dữ, đầu óc cô bấn loạn, cô dường như mất đi năng lực biện giải, nên cứ thế đứng nhìn miệng Quản Đồng mở ra rồi khép vào, giọng càng lúc càng to!
Cũng không biết bao nhiêu lâu sau, cửa phòng đọc mở “cạch” một tiếng, Cố Tiểu Ảnh giật mình quay đầu, thấy Ngụy Diễm Diễm đứng cạnh cửa, run rẩy nhìn hai người. Lúc thấy Cố Tiểu Ảnh, ánh mắt Ngụy Diễm Diễm cụp ngay xuống.
Đúng lúc đó, Quản Đồng bắt gặp ánh mắt sợ sệt kia, cơn thịnh nộ của anh phút chốc nhân lên gấp đôi. Anh muốn kìm chế, mà không được, cuối cùng vẫn phải quát lên với Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, Diễm Diễm cũng chỉ là một đứa trẻ, em xem em làm nó sợ đến mức nào? Anh nghe nó nói hôm qua em còn đả kích nó? Tốt xấu gì thì em cũng là giáo viên, tại sao em lại coi thường lòng tự trọng của một đứa trẻ như vậy? Đúng, anh biết, ngày nào em cũng lên bục giảng, nên thành thói quen, nói chuyện với ai cũng như đang lên lớp, luôn thấy là mình nói đúng; em không cảm thấy cái kiểu đó làm trẻ con sợ à...”
Cố Tiểu Ảnh tưởng tai mình có...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ