Thì ra, theo như lời Tô Phi, cách thức thu dọn tàn cuộc, chính là…..….không ngại giải thích.
Tuy rằng nghe qua quả thật đúng là một biện pháp không có tí gì là có tính xây dựng, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào khác, Tiểu Lộc đành phải hao hơi tốn sức dùng lời lẽ cố gắng khiến dì tin rằng cô và Tô Phi chỉ là bạn bè. Đáng mừng một chỗ là, dìPariscũng không phải là người không có năng lực phân tích.
“Thật ra, con không nói dì cũng nhìn ra được, theo tính cách của con, thế nào cũng không chịu người là bạn trai cũ của bạn mình đâu. Huống hồ, hai đứa chả giống tình nhân gì cả, lúc con yêu đương thì không như thế. Nhớ khi con còn bên cạnh Thẩm Thần Xuyên, vừa thấy nó đến liền cười y chang sắc nữ, cả thế giới như chỉ quây quanh nó, đúng là không có tiền đồ.”
“Dì cũng như con thôi, hứ, còn đi nói con.” Tiểu Lộc chun mũi, khi dễ liếc dì.
Cô cũng thấy rằng, phụ nữ nhà cô, ai cũng xem tình yêu là quan trọng nhất, đó là bản sắc. Người duy nhất bị đột biến chính là mẹ cô. Cho nên, có nhiều chuyện không thể trách cô được, di truyền quả là một chuyện đáng sợ.
“Dì khác với con, dì cầm lên được thì buông xuống được. Trình Tiểu Lộc, dì nói con nghe, tuy rằng cậu bác sĩ đó nhìn cũng không tồi, nhưng mà tốt nhất cùng đừng quá thân thiết. Mặc kệ cậu ta có thái độ gì với con, cũng không tính chuyện vì sao cậu ta chia tay với Nguyễn Linh, hẹn hò với bồ bạn mình, con gái như thế là không tốt.”Gấp rút tống Tiểu Lộc đi là một chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là cùng đường thì cái gì cũng chơi, dì vẫn rất rõ ràng, giáo dục là không thể lơi lỏng được.
“………..Con sẽ không thế đâu.”Lời này đã chạm đến chổ mẫn cảm của Tiểu Lộc, khiến cô lập tức xụ mặt.
“Làm gì tự nhiên khi không mà bày cái bản mặt người chết đó ra vậy?” Dì không hiểu ý, trừng mắt với Tiểu Lộc, chắc lưỡi, lại nhìn đồng hồ, kêu lên, “Oái, cái bà cụ kia rốt cuộc có đến không đây, trễ nữa tiếng rồi còn gì!”
Tiểu Lộc lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn ra cửa nhà hàng, “Dì, dì đừng có gọi người ta là cụ bà bà cụ nữa, dì ấy cũng đáng thương lắm, con của dì ấy……”
“Rồi, biết rồi, con nói hơn mười lần rồi, con mẹ nó không phải con nói con trai bà ta không nhớ đến bà ta; chồng bà ta lại bỏ bà ta đi nuôi vợ bé, nhà thì đông lạnh hè nóng…… Dì mày đối xử thế nào với bà ta chứ, đưa di động cũ cho xài, thỉnh thoảng mời đi ăn, lát nữa còn dẫn đi dạo phố mua ít bộ quần áo tặng. Dì mày rất là có tinh thần vì lợi ích chung nha, yên tâm đi.” Cho nên người ta thường nói mà, nuôi con làm gì, cứ như dì cứ tới lui một mình cũng không phải không tốt. Không hi vọng sẽ không thất vọng.
Vừa nói xong, một bóng người bay là đà đến trước mặt Tiểu Lộc, mở miệng thốt một câu: “Ta đến đây, đói bụng rồi, tôi không thích nhà hàng này, đổi chổ thôi.”
Dì Paris cong môi, nhìn cụ bà thần bí đã đi trễ lại còn không chút áy náy, nhưng nhìn thấy cái trừng mắt của Tiểu Lộc đành nuốt xuống mấy lời mắng chửi dự định phun ra, “Tôi gọi món hết rồi, ăn luôn đi.”
“Đi đi mà, đổi chổ đi, Tiểu Lộc thích ăn món cay Tứ Xuyên.” Cụ bà thần bí rất kiên trì.
“Con?” Không ngờ mình lại bị lôi vào, Tiểu Lộc nói vẻ vô tội: “Con không sao cả, gì cũng ăn được.”
“Vậy đi nha, đổi chổ đi, dù gì cái nào con cũng ăn được mà.”
“……….” Tiểu Lộc thấy khó hiểu, vì sao cụ bà lại nhất quyết đòi như vậy, nhưng khi cô ngước mắt nhìn lên, lướt nhìn ra ngoài cửa nhà ăn, mới bắt đầu hối hận vì sao mình lại không nghe theo lời cụ bà thần bí.
Người ta thường nói chuyện thần kỳ, người thần kỳ thì luôn làm chuyện thần kỳ, tỷ như …….. có thể đoán được ăn ở nhà ăn này sẽ không thể cảm nhận được mùi vị. Tiểu Lộc mím môi, kinh ngạc nhìn hai dáng người sáng lạng chói mắt bước từ cửa vào. Không phải vì trái đất này quá nhỏ, mà là vì họ sống gần nhau, mãi cho đến khi họ đến càng lúc càng gần, Tiểu Lộc mới lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là ngàn vạn lần không thể để dì nhìn thấy họ.
Vì thế, cô bắt đầu nói bô lô ba la không ngừng nghỉ, ý đồ muốn phân tán sự chú ý của dì. Một bên lại vội chuẩn bị, chờ chỉ thị của cụ bà thần bí, đổi chổ khác.
Nhưng, dù thế nào cô cũng không đoán được chính là, ánh mắt của dì mình lại không phải như người thường, lớn tiếng gọi:“Thẩm Thần Xuyên!”
Mặt Tiểu Lộc cứng đờ, nhìn theo tầm mắt của dì, anh hẳn là đã ngồi vào bàn rồi lại đi WC một mình. Cô không ngừng hướng anh nháy mắt, thiếu điều muốn hét lên “Cút mau”, nhưng Thẩm Thần Xuyên như bị đóng đinh dưới chân, bất động đứng chết một chỗ.
“Chà! Cuối cùng hôm nay cũng bị tôi nhìn thấy, cái tên bạc tình lang, Trần Thế Mĩ! Con mẹ nó tôi muốn chém cậu từ đời nào rồi, Tiểu Lộc nhà tôi có gì không tốt, nó đợi cậu lâu như vậy, cậu nói chia tay là chia tay, không có lấy một lý do. Tại sao, tại sao lại không nói được một câu hả? Lúc trước nhìn thấy tôi là một tiếng dì, hai tiếng cũng dì, nghe nó ngọt làm sao đâu, giờ lại trở mặt làm như không quen? Tiểu Lộc đúng là có mắt như mù mới đi coi trọng cậu như vậy.” Dựa theo lời của Tiểu Lộc lúc trước, Thẩm Thần Xuyên quay về, chia tay với Tiểu Lộc, còn về nguyên nhân nào đã gây ra kết quả đó thì lại không hề nhận được, cho nên dì cảm thấy Thẩm Thần Xuyên đã không nói một câu công bằng với cháu mình.
Nhìn thấy tư thế đó của dì, Tiểu Lộc đành ngồi im một bên, cả hơi để khuyên cũng không có. Bây giờ dì chỉ biết người đó không cần cô, đã giận tới vậy; nếu bất hạnh mà để dì biết hắn kết hôn với bạn cô, có khi nào dì đốt nhà hắn luôn không?
“Ngại quá, dì à, thật xin lỗi. Nhưng mà con nghĩ ……..bây giờ Tiểu Lộc hẳn là rất hạnh phúc, chuyện khi xưa cũng không cần nhắc lại nữa.” Im lặng thật lâu, Thẩm Thần Xuyên mới cười rồi nói một câu như vậy.
“Hạnh phúc? Nó hạnh phúc hay không thì do cậu ban sao? Tiếp theo có phải cậu muốn nói, cậu chia tay nó là vì để nó được hạnh phúc không? Ôi, đúng là vĩ đại, đáng được ca tụng, đúng là thánh nhân chuyển thế mà!” Sau khi cười mỉa mai đã đời, dì mới biến sắc, trừng mắt nhìn Thẩm Thần Xuyên, “Cút! Hai năm trước sao không chia tay luôn đi, còn dùng cái mặt người mà về đây, cái thứ đỗ bảng vàng thì quên bao cám, người xưa nói đúng quá mà, cậu có gan làm thì đừng viện cớ này nọ, đừng xem Tiểu Lộc nhà tôi như đứa nhỏ ba tuổi mà đùa giỡn.”
“Dì ơi.” Ngay lúc dì đang có hứng mắng người, một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại cất lên, “Chỗ công cộng, chú ý một chút. Chẳng lẽ, dì muốn tất cả mọi người đều biết Tiểu Lộc bị người ta bỏ rơi còn phải nhờ dì cô ấy ra mặt sao?”
Dì Paris sửng sốt, nghẹn họng, trân trối nhìn Nguyễn Linh bước đến, ánh mắt tóe lửa nhìn vào cảnh Nguyễn Linh đang kéo tay Thẩm Thần Xuyên. Sau cùng là im lặng, bị khung cảnh này làm cho rúng động toàn thân. Tiểu Lộc chưa từng kể với nhà về đoạn nhạc đệm này của câu chuyện.
“Con mẹ nó……..” Tiểu Lộc cố gắng nhẫn nhịn nãy giờ, nghe đến câu cuối cùng của Nguyễn Linh, liền mất hết kiên nhẫn.
Ngay vừa lúc Tiểu Lộc bật người đứng dậy, cụ bà thân bí lại bình tĩnh đè cô ngồi xuống, “Để dì.”
Vừa dứt lời, một chén nước trong tay cụ bà hất ra, tạo thành một đường pa-ra-bôn hoàn hảo, chuẩn xác đáp lên đỉnh đầu Nguyễn Linh, nước theo hai bên má Nguyễn Linh chảy xuống, cái chén thì rơi xuống đất vỡ tan, cả nhà hàng đột ngột trở nên yên tĩnh.
“Còn chú với chả ý cái gì nữa? Cô làm ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của tôi!” Cụ bà ngẩng cao đầu, rống to.
Oa, cái tư thế này, thật làm Tiểu Lộc hoài nghi cụ bà này lấy từ của mẹ mình.
“Trình Tiểu Lộc!” Nguyễn Linh vẫn giữ được lý trí, cô biết vào lúc này hẳn là cần phải nhắm ngay vào nhân vật trung tâm,“Cậu khó chịu với mình, thì cứ nói thẳng đi, tìm một đống người nhân cách quái gỡ này đến là có ý gì? Nghĩ rằng mình là người bị hại nên phải được bảo vệ sao? Đừng luôn miệng nói câu hai năm đợi Thần Xuyên, hai năm hứa hẹn của hai người thì đã là gì? Cho dù nhìn thấy mình và anh ấy kết hôn, cậu cũng chẳng bỏ chút tâm tư để chất vấn anh ấy, nói trắng ra, cậu thật sự nghiêm túc với anh ấy sao?”
“Kết hôn?! Cái đứa hô lỳ tinh lẳng lơ này kết hôn với nó?” Dì Paris kinh ngạc gào to, không thể trách dì không giữ đúng thái độ, dì luôn vì hình tượng mà cố giữ thái độ kiêu ngạo, nhưng mà loại này cần phải xài với đúng người thì mới đáng xem.
“Bởi tôi không hỏi, thì cậu liền lấy nó làm lí do ư? Có lầm không đó? Hai người nếu nhất định phải tìm ra cái cớ nào đó để sống cho thanh thản, tôi không có ý kiến, nhưng mà! Lam ơn, đừng lôi tôi xuống nước! Cho dù năm đó tôi có ngàn sai vạn sai, bây giờ tôi cũng không hề hối hận, đừng hi vọng tôi sẽ vì hai người mà tự kiểm điểm bản thân. Còn nữa, tôi con mẹ nó chã có phải gai mắt khó chịu gì với hai người, tôi cần gì phải khó chịu với loại người như hai người, bà là bà xem thường hai người, rõ chưa? Là xem thường! Ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, cần gì phải khó chịu?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ