XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Anh bất nhân thì đừng có trách tôi bất nghĩa, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, vì thế, hôm đó, Nám Nám cũng tức giận, không thèm ngó ngàng gì đến cậu ta nữa.
Hồi đó, tuổi vẫn còn nhỏ, làm gì cũng không biết nhượng bộ cho người khác, bây giờ cô không thể nào làm được chuyện như vậy nữa. Vì thế, cô ngồi vào chỗ đã được sắp xếp trước đó, ngoảnh đầu vờ hỏi một câu vô ý: “Phạm Dục Trân, cậu có chơi không, tôi cho cậu mượn máy của tôi?”
Phạm Dục Trân cười nhạt, lắc đầu xua tay, cậu ta vẫn trầm lặng ít nói y như hồi cấp ba vậy, chỉ biểu đạt ý của mình bằng cách gật hoặc lắc đầu.
Bị anh ta im lặng từ chối, Nám Nám cảm thấy vô vị, liền quay người lại mở game, hét khẩu hiệu khi lâm trận với mọi người: “Khẩu hiệu của chúng ta là…”
“Không có Hán gian!”
Đúng vậy, chính là câu khẩu hiệu này.
Sau không biết bao nhiêu lần bị đồng bọn “giải quyết” trong lúc chiến đội thực hiện nhiệm vụ công kích, Nám Nám tức giận đề ra khẩu hiệu này. Mặc dù vẫn nói điều đau khổ nhất trong chinh chiến là xuất binh chưa giành được chiến thắng mà mạng đã mất, nhưng cũng không thể nào lại chết bởi tay người của mình, đó là nỗi đau lớn nhất trong những nỗi đau. Vì thế, cô một mực yêu cầu, trước khi chơi game phải nhắc nhở các chiến hữu không được hại người vô cớ, không được bức hại kẻ không may.
Vừa đổi súng vào trận, còn chưa tìm được chỗ trú ẩn thì Phạm Dục Trân đang ngồi im lặng bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, Nám Nám vốn đang căng thẳng bị giật mình một cái, và theo phản xạ có điều kiện, ngón tay trỏ nhấn chuột.
“Đại ca, sao lại nhắm trúng tôi thế?”. Cẩu Đán đang ngồi trên thảm bỗng kêu một tiếng bi thảm.
Nám Nám ho một tiếng: “Vớ vẩn, ai bảo ông trốn ngay trước họng súng của tôi làm gì? Bác bỏ lời cáo buộc!”
Một tên khóc cũng không phải là nhiều, cô lấy lại tinh thần khai chiến, trốn ở sau chiến hòm, lên đạn cho súng.
Phạm Dục Trân bước qua chân cô, bước qua dây mạng và đi ra khỏi phòng khách, Nám Nám cúi đầu, nhìn có vẻ như đang dán mắt vào chiếc máy tính nhưng thực tế thì hai con mắt cũng theo cùng đôi tất màu đen kia ra ngoài.
“Á, đại ca, tôi cũng bị bà giết chết rồi đây này!”. Đôn béo cắn môi, hai hàng nước mắt chảy dài quay sang nhìn Nám Nám.
Nám Nám bĩu môi, không thèm bận tâm nói: “Ai bảo cậu chắn đường của mọi người, đây là tôi đang trừ hại cho dân!”
Hiển nhiên những người còn lại không hề cảm kích chút nào, lần lượt quay người lại giơ ngón tay giữa trước mặt cô, điệu bộ vô cùng khinh thường, sau đó lại vùi đầu vào khai chiến.
Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì đâu cơ chứ, chẳng phải chỉ là năm đó bị người ta hôn một cái thôi mà! Việc gì mà phải nhớ mãi thế chứ? Lớn thế này rồi, ai mà chẳng bị muỗi nó gặm vài miếng, cô cảm thấy hoang mang luống cuống như vậy vì là hổ thẹn năm đó hành động thất lễ quá chứ tuyệt đối không phải là vì cô vẫn còn thích cậu ta, nhất định không phải thế!
Đột nhiên trên đỉnh đầu bị một cái khăn to đoành phủ lên, tầm nhìn trước mắt bị che khuất, theo phản xạ, cô tiện tay lại nhấn chuột một phát, chỉ nghe thấy bên cạnh có người kêu “ui da” một tiếng, không biết lần này là kẻ nào đen đủi bị trúng đạn. Cô tóm lấy cái khăn ngẩng đầu lên nhìn, dưới bóng đèn, Phạm Dục Trân đang cười dịu dàng với cô: “Cậu xem, trên đầu cậu toàn là nước mưa, nhỏ cả xuống máy tính rồi, đừng có mà làm hỏng máy tính luôn đấy!
Lý do này thật xác đáng, xác đáng đến nỗi Nám Nám có hơi hoảng hốt, suýt nữa thì tin.
Đại ca, cậu cứ thế này thì tôi đánh tiếp thế nào được? Nám Nám thầm nói trong lòng, nhưng không dám nói to lên, nhiều lắm cũng chỉ nắm lấy cái khăn, lau tạm bợ cái mớ tóc ngắn bù xù trên đầu, sau đó tiện tay quẳng nó sang một bên, cười để lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn, cậu còn có lương tâm hơn mấy đứa xấu xa này nhiều.”
Lương tâm là dựa vào so sánh mà ra, có người vô lương tâm hơn thì mới làm nổi lên cái người vốn vô lương tâm nhưng lại rất lương tri.
Trên mặt cậu Phạm hiện ra thái độ gì đó mà không thể nói rõ ra được, cậu ta dừng lại một chút rồi mới nhặt chiếc khăn lên đặt lên đầu cô, mạnh tay xoa xoa: “Dương Nám Nám, cậu cứ chơi đi, tôi lau đầu giúp cậu.”
Cậu ta lau khiến đầu cô cứ đảo đi đảo lại, cô thấy hơi chóng mặt, ánh mắt hết nhìn trên nhìn dưới, lại liếc trái liếc phải, xem thái độ của các anh em, không biết có ai phát hiện ra đại ca của họ đang phải chịu sự giày vò trong im lặng mà rơi cả cằm xuống không. Kết quả là trong những anh em vô lương tâm ấy, chẳng có tên nào phát hiện ra điều không bình thường cả, chúng vẫn còn đang dán mắt vào màn hình máy tính của mình, toàn lực công kích.
Cũng đúng thôi, thường ngày thì cô và họ vẫn thế, Đôn béo đã từng thay tất cho cô, Cẩu Đán đã từng thắt dây giày cho cô, giữa bọn họ vốn chẳng bao giờ để ý đến sự khác biệt về giới tính cả.
Nhưng tại sao cũng với động tác như thế mà Phạm Dục Trân làm thì cảm giác lại hoàn toàn khác thế nhỉ?
Cô cúi đầu nói “cảm ơn” rồi giằng lấy chiếc khăn trong tay cậu ta, cúi đầu tiếp tục chiến đấu. Phạm Dục Trân bên cạnh có lẽ cũng phát hiện hành vi của mình hôm nay có vẻ hơi khác thường, khó khăn lắm mới gượng cười được rồi lại tắt luôn.
Trong phút chốc, không khí có vẻ gượng gạo, bên tai chỉ có tiếng gõ bàn phím, tiếng ầm ầm trong trò chơi và cả tiếng kêu bi thảm của ai đó bị trúng đạn. Chắc là lại có người làm Hán gian rồi.
Tối nay, trò chơi của các đồng chí kết thúc rất sớm (Đôn béo thầm nghĩ: “Không sớm không được, ai mà chống đỡ được đại ca cứ ngắm súng bắn quân ta cơ chứ, quả thật là dù có cố ý ngắm thì cũng không ai ngắm được chuẩn xác đến như vậy!”)
Cả nhóm người đói sắp chết đến nơi rồi, ra khỏi nhà Cẩu Đán tìm đồ ăn, đương nhiên Nám Nám là người đi đầu trong nhóm người đó, bước theo sau là các anh em và cả Phạm Dục Trân nữa. Gió lạnh, đường trơn, vừa mới ra ngoài, quần áo vốn được hong khô bởi nhiệt độ cơ thể cứ dính vào người, lúc này, cô bỗng cảm thấy lạnh tê cả người, toàn thân nổi da gà, Nám Nám chỉ quan tâm đến việc xoa ấm hai cánh tay mà không hề chú ý gì đến dưới chân mình, thế là trượt một phát, tí chút nữa là cô bị ngã.
Các anh em kia thì xưa nay đã quen nhìn thấy cô gặp nguy hiểm quá nhiều rồi, không có chút động tĩnh gì, duy nhất chỉ có Phạm Dục Trân giơ tay ra, vừa hay ôm eo cô, kéo cô vào lòng, Nám Nám quen miệng đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ ý mà”. Vừa ngoảnh đầu lại phát hiện thấy người ôm mình là Phạm Dục Trân, cô liền im bặt.
Bầu không khí tiếp tục im lặng, cô lập tức lảng tránh sự giúp đỡ của cậu ta, kết quả là động tác chưa kịp hoàn thành thì trước mặt đã tối sầm lại, không biết mình lại rơi vào vòng tay của một ai khác nữa.
Nám Nám ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt giận dữ, bốc lửa ngùn ngụt trên đầu mình, bỗng nhiên lanh lợi hẳn lên, nở nụ cười tươi đẹp nhất từ trước tới nay: “Ninh Hạo Nhiên, sao anh lại đến đây?”
Chương 27: Thầy giáo
Tục ngữ có câu: “một ngày là thầy, cả đời là cha”. Từng là thầy giáo thực tập môn Thể dục, như thế cũng được xem là cha rồi, vì vậy, khi gặp lại Ninh Hạo Nhiên, đám cựu sinh viên, đứng đầu là Phạm Dục Trân không biết nói gì hơn ngoài ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nám Nám vẫn còn đang nằm trong lòng anh, không cử động gì được.
Biểu hiện của Nám Nám thì vẫn còn khá tự nhiên, cô phủi tay đứng dậy, giậm chân trút giận lên mặt đường trơn nhẵn bóng, làu bàu: “Con đường này nên sửa được rồi đấy, suýt chút nữa thì làm mình ngã què chân”. Phát hiện ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào mình, nhất là biểu cảm phức tạp của Phạm Dục Trân, cô liền quay mặt đi, làm như thể mình không để ý, không hiểu, cũng không tính toán chấp nhặt gì cả.
Phạm Dục Trân tiến lên phía trước một bước, cười đầy thiện ý: “Từ khi tốt nghiệp đến giờ mới gặp lại thầy Ninh, không biết bây giờ, thầy đang giảng dạy ở trường nào ạ?”
Ninh Hạo Nhiên đang vô cùng tức giận vì ý đồ bất chính ban nãy của Phạm Dục Trân đối với Nám Nám, anh điềm nhiên trả lời: “Tôi đang dạy cùng trường với Nám Nám.”
Hóa ra khi xưa, cô thi vào trường đại học XX là để nối gót anh ta. Nét mặt Phạm Dục Trân ngay lập tức tối sầm lại.
Năm lớp 12, anh và Nám Nám đăng kí thi cùng một ngày, chỉ nghe nói cô từ bỏ khoaVăn mình thích nhất để thi vào trường đại học XX với danh nghĩa là sinh viên có sở trường môn thể dục chứ anh không hề biết nguyên nhân thực sự là gì. Chỉ thấy ngày ngày cô đều hô hào nỗ lực phấn đấu, cố gắng tiến lên, không ngờ lại là vì Ninh Hạo Nhiên.
Cô vì anh ta mà từ bỏ cả mơ ước của mình, chỉ có điều, không biết là cuối cùng, khi đã theo kịp bước anh ta rồi, giờ cô sống có vui vẻ hay không.
Khóe mắt Phạm Dục Trân như mờ
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...495051
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Người tình của đại ca
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Những dòng stt hay về tình bạn
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Truyện Hôn Nhân Giấy full
123»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Tiểu Thuyết Chồng Khờ - Full
» Truyện : Mê Trước Cưới Sau
» Ân Oan Giang Hồ
» Truyện : Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi
» Nhà Có Chó Dữ
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt