"Thật tốt quá."
Đàm Hạ Thụ cười đến càng chói mắt .
"Chúc chúng ta hẹn hò vui vẻ."
Hùng Bảo Bảo học theo động tác của anh, đối anh nháy mắt mấy cái.
"Hùng Bảo Bảo, em sẽ không hối hận."
Đàm Hạ Thụ nói vô cùng kiên quyết.
"Em cũng đảm bảo cuộc sống của anh từ nay về sau sẽ rất. đặc. sắc."
Bảo Bảo cũng đáp lại như đinh chém sắt.
"Kỳ quái, tôi như nhìn thấy có tia lửa lóe lên giữa hai người."
Trầm Khải trộm chạy lên đài, đứng ở bên cạnh hai người nói.
*****
Ba người đàn ông ngồi trong chiếc xe thể thao, dong ruỗi ở trên đường. Hàn Chấn Thanh lái xe, Trầm Khải ngồi ở vị trí bên cạnh anh, kẻ bị nữ nhân đánh cho thảm hề hề – Đàm Hạ Thụ nằm ở băng ghế phía sau.
"Cô ấy cố ý thua, mới vừa rồi cô ấy đại khái có thể tránh thoát một quyền kia."
Kết quả cô để cho Hạ Thụ đánh ngã xuống đất, còn bị anh đè ép thật lâu! Hàn Chấn Thanh nói xong rất khẳng định. Anh từ nhỏ học võ, còn từng cùng đại sư võ thuật Nhật Bản tập qua nhẫn thuật, theo cái nhìn của anh, nghi ngờ Bảo Bảo cố ý thua.
"Cô ta cố ý thua? Tôi không nhìn ra được a!"
Trầm Khải kinh hô.
"Cô ấy là cố ý thua."
Hạ Thụ mỉm cười phụ họa cách nhìn của Chấn Thanh. Khi anh tung ra quyền kia, anh nhìn thấy đáy mắt cô hiện lên vẻ phân vân. Cô nguyên là có thể ra quyền đánh khai quả đấm của anh, nhưng cô một chút do dự, cho nên anh mới có thể thành công đem cô đánh ngã xuống đất.
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hoàn toàn không để ý đến vết bầm tím trên trán cùng cái lưng đang đau nhức, nhìn từng bóng đèn đường nho nhỏ bay vút qua rồi biến mất ngoài cửa xe, tâm tình vui vẻ.
Trầm Khải trầm tư thật lâu mới hỏi nói:
"Cô ta tại sao lại cố ý thua?"
"Đần! Đương nhiên là bởi vì thích tôi."
Đàm Hạ Thụ dựa sát vào ghế trước ngồi.
"Nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy như đang cố tình muốn hạnh hạ cậu!"
Trầm Khải hồi tưởng:
"Cô ta cũng thật ác độc, cùng cô ta gặp gỡ không chết cũng mất nửa cái mạng. Muốn phụng bồi lặn xuống nước, leo núi, cỡi ngựa, nhảy dù, lên núi,... , lên núi xuống biển toàn bộ đều bao hết. Cô gái này có vẻ thích hợp với Chấn Thanh hơn?"
Hạ Thụ ôm cổ Trầm Khải.
"Dam xem thường tôi, lên núi xuống biển tôi không làm được sao?"
"Mẹ kiếp, tôi nói thật, cô ta không có một chút sở thích giống cậu, tại sao lại là cô ta? Còn biết bao phụ nữ tốt thích cậu, tại sao cứ phỉa thích cô ta?"
"Trầm Khải đáng thương!"
Hạ Thụ thở dài.
"Di?"
"Cậu chưa từng nói chuyện yêu đương mới có thể hỏi như vậy."
Hạ Thụ lắc đầu.
"A?"
Trầm Khải khốn hoặc.
"Tại sao là cô ấy? Cái này rồi cậu sẽ hiểu ——"
Hạ Thụ sách sách nói:
"Khi cảm giác yêu tới, không có "tại sao lại là cô ấy?", cậu chỉ biết đối với mình nói "chính là cô ấy"!"
"Nhưng tôi không cảm thấy Hùng Bảo Bảo có cái gì tốt! Chấn thanh, cậu cảm thấy thế nào?"
Hàn Chấn Thanh giữ vững im lặng không nói, anh chỉ mỉm cười, không phát biểu ý kiến.
Hạ Thụ nói ra cảm giác của mình:
"Tôi cảm thấy cô ấy rất có sức sống, không tệ a!"
Đã gặp nhiều cô gái yếu đuối kiề nhược, Hùng Bảo Bảo cường thế quyết đoán ở trong mắt của anh ngược lại lộ ra vẻ đặc biệt.
"Không biết làm sao như vậy, tôi vừa thấy cô ấy, tâm tình liền rất tốt."
Khi nói lời này, Đàm Hạ Thụ vẻ mặt rất ôn nhu.
Trong ấn tượng của anh, những cô gái tâm tư tinh tế, nhạy cảm đa nghi, tim của các cô cũng giống như thủy tinh dễ vỡ, có khi lỡ hẹn, bọn họ có thể ghi ở trong lòng thật lâu, cũng không nói tại sao không vui.
Các cô thích làm cho đàn ông không đoán ra được tâm tình của mình, thường cố ý không chỉ dẫn "đường đi" cho những người đan ông đeo đuổi mình, thích xem bọn họ tự mình loay hoay tìm cách lấy lòng các cô.
Có rất ít cô gái giống như Hùng Bảo Bảo, trực tiếp nói ra yêu cầu đối với bạn trai mình. Các cô bình thường cũng không nói ra miệng, nhưng ở trong lòng yên lặng yêu cầu. Khách quan mà nói, Hùng Bảo Bảo thẳng thắn hơn nhiều.
Mắt thấy Hạ Thụ bộ dáng khoái trá, Trầm Khải lắc đầu.
"Hạ Thụ a, tôi xem cậu nên hảo hảo mà quay lại thực tế a. Cẩn thận lịch sử tái diễn."
Hàn Chấn Thanh nghe xong, cùng Trầm Khải trao đổi cái ánh mắt, bọn họ rất ăn ý cười.
Nghe Trầm Khải vừa nói như thế, Hạ Thụ dài mặt, lui về chỗ ngồi phía sau.
"Chuyện theo đuổi Bảo Bảo, không thể để cho con bé biết. Trầm Khải, cậu nhất định phải giữ bí mật!"
"Tôi có nhược điểm ở trên tay cô ấy a!"
Trầm Khải cười khổ.
Hàn Chấn Thanh cười hỏi:
"Hạ Thụ, đã nhiều năm như vậy, còn thoát không được?"
"Nếu để cho con bé biết, tôi liền thảm."
Vừa nhắc tới đề tài này, Hạ Thụ lại đau đầu, thông qua cửa sổ phía sau, nhìn lên mái nhà bên ngoài, ánh sao trong đêm tối lấp lánh.
Bọn họ nói rất đúng em gái Hạ Thụ, một thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp, kỳ lạ – Đàm Tinh Hà.
Kể từ khi có kinh nghiệm một lần thất tình thê thảm, Đàm Tinh Hà liền nhận định cõi đời này chỉ có độc nhất anh trai là có thể tin, đối với anh mình sinh ra tham muốn mãnh liệt giữ lấy. Hạ Thụ Top 5 lần yêu thương, cũng đều là do cô phá hư. Những cô gái kia chịu không được những hành động quái dị của em gái anh, cuối cùng đều van cầu xin chia tay. Không người nào có biện pháp vượt qua Đàm Tinh Hà, ngay cả Trầm Khải làm cảnh quan cũng phải sợ cô ba phần.
"Ai, cầu thượng đế thương tình, chúc phúc cho tôi cùng Bảo Bảo."
Hạ Thụ ở trước ngực vẽ thập tự giá, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, nghiêng người về phía trước:
"Trầm Khải, không bằng cậu theo đuổi em gái tôi đi?"
"Không bằng cậu giết tôi đi!"
Trầm Khải ai oán một câu, ba người cười to.
*****
Đinh Tử Nhu đi theo Hùng Bảo Bảo về nhà. Cô rất hưng phấn, trên đường không ngừng nói chuyện, dường như người tối nay trên lôi đài được theo đuổi chính là mình.
"Thật là lãng mạn, thật là lãng mạn!"
Tử Nhu lần nữa diễn lại lời của Đàm Hạ Thụ:
"Mặc dù anh không có giấy phép lặn, nhưng anh có một chiếc du thuyền, có thể chở em ra biển lặn xuống nước. Mặc dù chưa thử qua nhảy dù, nhưng anh có thể ở bên cạnh cổ vũ cho em. Leo núi anh không biết, nhưng anh có người bạn rất...giỏi leo núi, có thể xin cậu ta huấn luyện cho anh."
Đinh Tử Nhu đọc làu làu:
"Em thích nhảy dù cứ nhảy, anh sẽ giúp em đánh dấu phương hướng hạ xuống, khi em từ trên cao đáp xuống, biết trên mặt đất có người chờ em, có thể an tâm hơn. Em nói xem câu lạc bộ cưỡi ngựa kia có thu hội viên mới hay không? Hy vọng anh vẫn tới kịp tham gia. Leo núi Ngọc Sơn là kế hoạch nghỉ hè của em, cùng em hẹn hò là kế hoạch trước mắt khẩn cấp nhất của anh, thống nhất hai cái này thành một, có được hay không?"
Sau đó cô liên tục lặp đi lặp lại câu cuối cùng, mà bản thân tự cho là câu kinh điển nhất ——
"Thống nhất hai cái thành một, có được hay không? Thống nhất hai cái thành một, có được hay không? Thống nhất thành một có được hay không?..."
"Đinh, Tử, Nhu!"
Hùng Bảo Bảo nãy giờ vẫn yên lặng rốt cục lên tiếng.
"A?"
"Buổi tối mình cũng có ở hiện trường."
"Đúng a."
"Mình ở trên lôi đài."
"Đúng vậy."
"Chuyện đã xảy ra mình cũng rõ ràng."
"Đương nhiên."
"Cho nên nếu cậu tiếp tục lặp lại những lời này, không chỉ không có ý nghĩa hơn nữa còn rất ngu."
"Ai... Lão Đại lão Đại, cảm động không? Tối nay cảm động không?"
Đinh Tử Nhu nằm ở trên giường của Bảo Bảo hỏi.
"Cảm động."
Bảo Bảo nói. Cô ngồi ở trước bàn đọc sách viết viết.
"Wow a, wow a, wow a ~~"
Đinh Tử Nhu ở trên giường nhảy.
"Rốt cục có người hòa tan trái tim Lão Đại rồi. Thật rất, rất, rất, rất tốt!"
"Đinh Tử Nhu, nếu như cậu tiếp tục ở trên giường của mình nhảy loạn, mình sẽ khiến cho cậu sau này bước đi bát quái."
"Bát quái?"
"Đem chân của cậu cắt đứt sau đó giúp cậu ráp trở lại, sau này cậu giống như con cua như vậy nằm úp sấp nằm úp sấp đi."
Đinh Tử Nhu ngồi xuống, toái toái đọc:
"Giao hữu vô ý, ngộ nhập lạc lối, sớm biết gia nhập xã hội đen không có kết quả gì hay..."
Bảo Bảo rống:
"Cậu đang ở đây đọc loạn cái gì?! Thực dài dòng lắm điều, đáng ghét."
"Ha hả ha hả..."
Đinh Tử Nhu lại hỏi:
"Cậu đang viết cái gì a, Lão Đại? Cậu bây giờ hẳn là nên cùng mình ôn lại chuyện mới phát sinh a, lãng mạn như vậy, đáng giá hôi tưởng liên tục, cùng hảo tỷ muội nói chuyện thâu đêm, cuốn mình trong chăn cười trộm nhớ lại. Tiếp theo thảo luận xem lần đầu tiên hôn sẽ có cảm giác gì, về thái độ, hành vi của đàn ông biểu thị cho cái gì? Anh ta tại sao nói như vậy a? Anh ta có bao nhiêu yêu thích cậu a?"...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ