« Về phần áo cưới và khách sạn đã đặt tôi sẽ thu xếp, còn thì mong anh dọn hết đồ đạc của tôi gửi qua bưu điện cho tôi. »
« Được. » Đây chính là Liên Dật Linh mà anh ta biết, rõ ràng đâu ra đấy, ngay cả chuyện chia tay cũng như vậy.
Bàn luận xong xuôi, cuối cùng cô lấy một cái hộp nhỏ trong túi xách ra. « Chiếc nhẫn này tôi cũng trả lại anh, vì nó khá đắt tiền. »
« Thật xin lỗi em. » Anh ta cầm lấy hộp nhẫn, rõ ràng nó nhẹ như không mà sao cảm giác trong lòng lại vô cùng nặng nề. Anh ta nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào đã qua, bỗng chốc trong lòng vô cùng chua xót.
Nếu hai người vẫn y theo kế hoạch kết hôn, anh ta có thể tưởng tượng thấy tương lai của mình sẽ vô cùng bình thản thuận lợi tiến tới, có một ngày anh ta sẽ được thăng chức làm cơ trưởng, đi làm về nhà có vợ hiền đảm đang lo toan trong nhà sáng sủa sạch sẽ, con cái cũng sẽ được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Nhưng có lẽ chính trái tim anh ta còn chưa quyết định hẳn, vẫn thấy cuộc sống như thế vẫn còn quá xa vời, nên mới bất giác làm ra những chuyện khó có thể tha thứ nổi như vậy.
« Từ hôm nay trở đi, anh đi đường anh, tôi sống cuộc sống của tôi, không ai liên quan đến ai nữa. »
« Được. » Anh ta gật đầu, từ giờ anh ta lại tự do, không có vợ chưa cưới, không có cô bồ nhỏ, cũng chỉ còn có chính bản thân mình, là tốt là xấu cũng phải chính mình gánh vác, âu cũng là lúc anh ta lớn lên rồi.
« Cám ơn anh đã từng cho tôi một giấc mộng đẹp. Chúc anh hạnh phúc. »
Cứ như vậy, Liên Dật Linh giã biệt với người đàn ông từng là chồng chưa cưới của cô, cũng là giã biệt với giấc mộng đẹp ba năm qua của cô. Hai người đã từng hứa hẹn với nhau sẽ đi du lịch thế giới, sẽ sinh con đẻ cái, sẽ cùng nhau gây dựng một mái ấm gia đình. Nhưng giờ đây, tất cả những lời hứa hẹn đó cũng đã bay đi theo gió, như chưa hề xảy ra, như chưa hề tồn tại, không còn chút dấu vết nào.
Khi cô ra tới quầy tính tiền, bất ngờ lại phát hiện ra Phó Lập Đường đã thanh toán tiền cho tất cả. Phong độ khí khái của anh ta khiến cô không khỏi kinh ngạc. Anh ta là từ hành tinh nào lạc loài xuống trái đất thế này, người đàn ông tốt đẹp hiếm hoi như thế sao vẫn còn chưa có cô gái nào nhào tới chụp túi lên đầu bắt cóc về nhà kia chứ ?
Gió đêm khẽ mơn man, lòng tin của Dật Linh vào đàn ông vốn tưởng như đã hoàn toàn sụp đổ, giờ lại bắt đầu âm ỉ cháy lên từ đống tro tàn…
***
Chú thích:
(1) Nguyên văn là Luyến huynh tình kết : hội chứng yêu anh trai ruột (Brother complex), thường em gái quá đỗi gần gũi, thần tượng anh trai sẽ dẫn đến tình trạng có tính sở hữu với anh trai rất mạnh và luôn tìm bóng dáng anh trai trong những người yêu của mình, đỉnh cao nhất là sự loạn luân anh trai/em gái, thường gặp nhất trong các gia đình thiếu vắng cha hoặc/và mẹ. (wikipedia)
Vài lời
+ Có vẻ như mẫu đàn ông như Lô Chí Phàm tồn tại nhiều hơn là Phó Lập Đường nhỉ, cả nhà thấy sao? Lãnh Vân thì nghĩ Dật Linh vốn chưa bao giờ yêu Chí Phàm, chỉ là cô ta đã quen việc lên kế hoạch tuần tự cho cuộc đời của mình, Chí Phàm cũng chỉ là một phần trong kế hoạch đó mà thôi, cảm tình nếu có cũng chỉ là có chút chút thân thiết, không phải là tình yêu.
+ Xì poi nè, là lá la, từ chap sau sẽ vui vẻ hơn nhiều quyết đinh, sẽ vẫn y theo kế hoạch mà kết hôn!”
“Hả?” Anh không hiểu lắm, không phải cô ta vừa nói tối qua là không cần vị Lô tiên sinh kia nữa? Sự tới nước này cô ta tính moi đâu ra một vị chồng chưa cưới nữa đây? Mà sao tự dưng cô ta lại nhìn anh với dáng vẻ như sói đói nhìn cừu non, như thợ săn nhìn con mồi thế hả? Không lẽ… đừng bảo…
“Đúng thế, tôi muốn kết hôn với anh!”
…
“Anh đã bảo sẽ làm bất cứ điều gì để bồi thường cho tôi. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Hôm sau, Liên Dật Linh lại một lần nữa bước vào học viện Thanh Truyền. Có điều lần này tâm trạng của cô hoàn toàn khác, ngay cả vẻ ngoài cũng thật sự không giống hôm qua chút nào. Hôm nay, cô mặc một bộ váy âu phục màu hồng điểm vài bông hoa nhỏ, đi đôi giày xăng đan màu vàng nhạt, đeo một bộ trang sức vô cùng trang nhã màu hồng nhạt, toàn bộ từ trên xuống dưới toát ra một sức sống mùa xuân vô cùng mạnh mẽ.
Trải qua một đêm thức trắng suy nghĩ, làn sương mù bao phủ trước mắt cô giờ đã tan biến hoàn toàn, nguy cơ hóa thành thời cơ. Cô phải nhanh chóng tóm lấy cơ hội này, nếu không nhất định cô sẽ hối hận.
Thư ký Liêu Đức Chính có chút sững sờ không nhận ra cô. Nữ thần áo đen hôm qua sao lại biến thành nữ thần mùa xuân thế này ? Có điều dĩ nhiên anh ta vẫn ngoan ngoãn gọi điện vào thông báo. « Hiệu trưởng, vị tiểu thư hôm qua lại muốn tìm anh. »
« Mời cô ấy vào. » Hai ngày hôm nay anh đã trải qua vô vàn sự kiện đáng sợ liên tục, khiến Phó Lập Đường tin tưởng khó mà có điều gì khiến anh bất ngờ hơn nữa, cơ mà anh vẫn không biết nên làm thế nào để bồi thường cho Liên tiểu thư. Đáng ra cô sắp trở thành một cô dâu hạnh phúc, sự việc tốt đẹp ấy lại bị em gái anh cư xử tùy tiện mà phá vỡ, những mất mát của cô ấy không phải chỉ tiền bạc là có thể bù đắp lại được.
Lần này, cửa phòng vừa mở, anh không khỏi há hốc ngạc nhiên. Liên tiểu thư vừa nhìn đã thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ thoải mái, khiến cho người đối diện cảm giác như một làn gió mùa xuân ấm áp phả vào mặt. Anh còn tưởng cô ấy sẽ mất ngủ, sẽ có vẻ mệt mỏi tiều tụy, quả nhiên không hổ là một cô gái trưởng thành, kiên cường mạnh mẽ hơn em gái anh rất nhiều. Dĩ nhiên không phải không có khả năng là thật ra trong lòng cô ấy đang khóc than đi nữa thì cô ấy cũng vẫn không thích biểu lộ sự yếu ớt ra ngoài để tranh thủ sự đồng tình của người khác. Anh càng nghĩ càng thấy khổ tâm thay cho cô, nếu anh là vị Lô tiên sinh kia, tuyệt đối anh sẽ không buông tay cho cô đi như thế.
« Chào cô, Liên tiểu thư. Mời cô ngồi. » Anh rót một chén trà cho cô.
« Cám ơn. » Liên Dật Linh ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi tò mò hỏi. « Trà do chính anh pha ư ? »
« Vâng, mỗi ngày tôi đến văn phòng, việc đầu tiên chính là pha một ấm trà nóng. » Anh không có thói quen uống cà phê, mà thích uống trà như cha mình. Bộ ấm chén pha trà này cũng do cha anh để lại, mỗi lần dùng nó anh lại nhớ tới lúc cha còn sống, thường xuyên vừa pha trà cho hai cha con, vừa dạy anh những kiến thức về cách pha trà và thưởng thức trà.
« Uống ngon lắm. » Ấm áp ẩn chứa hương vị ngọt ngào thuần túy, không đặc quá cũng không nhạt quá, vừa đúng vị, mà cô chờ đợi không phải chính là điểm thật thà vừa đúng này hay sao ?
« Cám ơn cô. Không biết hiện giờ cô quyết định sẽ làm thế nào ? Nếu có điều gì tôi có thể làm để bồi thường bù đắp cho cô, xin cô cứ nói. » Sự thể xảy ra cho tới giờ, trong lòng anh cảm xúc mãnh liệt nhất ngoài sự thất vọng còn có cảm giác áy náy. Em gái anh khiến anh thất vọng, còn Liên tiểu thư khiến anh áy náy khôn nguôi. Mặc cho cô ấy đòi bồi thường là gì, anh sẽ hết sức cố gắng thực hiện.
Bingo, cô đang chờ chính là những lời này a ! Cô buông chén trà trong tay xuống, nhìn anh mỉm cười. « Tôi đã quyết định, sẽ y theo kế hoạch cũ mà kết hôn ! »
« Hả ? » Anh không hiểu lắm, tối qua không phải cô đã nói không cần tiếp tục với Lô tiên sinh kia nữa mà ? Đã tới nước này, cô định tìm một chú rể ở đâu ra kia chứ ? Còn nữa nha, tại làm sao mà cô cứ dùng ánh mắt như sói đói nhìn cừu non, như thợ săn nhìn con mồi mà chăm chú vào anh thế ? Không lẽ… ý cô là…
« Đúng thế, tôi muốn kết hôn với anh ! » Cô chỉ tay về phía anh, nở một nụ cười tươi tắn khiến cả gương mặt bừng sáng. « Anh đã bảo phải bồi thưởng tổn thất bù đắp mất mát cho tôi mà. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy ! » Háhá,chítanhrồinhá,aibảophátbiểusớmquálàmchi…
Cô không biết vì sao anh vẫn chưa bị cô gái nào khác cướp về nhà, nhưng cô tin vào trực giác của mình. Anh chính là đối tượng tốt nhất, có thể giúp cô kết hôn trước năm ba mươi tuổi, có thể đối diện với ba mẹ cùng bạn bè cô mà không vấn đề gì, có thể không cần hủy bỏ áo cưới và khách sạn, tất cả đều sẽ vẫn hoàn mỹ như cũ ! Tuy họ mới gặp nhau lần thứ ba, nhưng anh ta đã khiến cô có một loại cảm giác an toàn, còn có một sự hấp dẫn kỳ lạ nữa. Chuyện xảy ra tới giờ đã phủ định hoàn toàn mọi nguyên tắc từ trước tới nay của cô, chồng chưa cưới yêu nhau ba năm cũng không nhất định có thể tin cậy được. Cuộc sống luôn chứa đựng điều bất ngờ, nếu có thể phóng tay đánh cuộc một phen, không có gì tiếc nuối về sau là được.
« Nhưng mà… nhưng mà chúng ta mới quen nhau có vài ngày… » Lần đầu tiên trong đời bị con gái cầu hôn, trong lòng Phó Lập Đường hoảng hốt không khác gì một thiếu nữ trong trắng e lệ, tim đập mãnh liệt, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hai má còn có chút cảm giác nóng bừng. Bình tĩnh mà nói, Liên tiểu thư quả thật là một cô gái rất tốt, từ ngoại hình, khí chất tới tính cách đều khiến người khác không ngớt ngợi khen. Nhưng anh chưa hề có chút nào chuẩn bị về mặt tinh thần, hơn nữa hai người quen nhau chưa lâu, làm sao anh có thể tùy tiện đồng ý cô chứ ?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ