« Được, tôi nghĩ chuyện này không thể tránh được, thôi thì mau chóng giải quyết cho xong. »
« Địa điểm nhà hàng để tôi chọn, tôi sẽ báo cho anh sau. À phải rồi, đây là danh thiếp trước kia của tôi. Tôi đã từ chức rồi nhưng số điện thoại di động vẫn không đổi, nếu cần anh có thể liên lạc bất cứ lúc nào. » Cô rút trong túi ra một chiếc danh thiếp nhỏ, anh lại dùng hai tay kính cẩn tiếp nhận, hành động lễ phép đó khiến cho cô vô cùng sửng sốt. Trời ạ, cảm giác được người khác tôn trọng thật là tốt xiết bao !
Nhìn trên danh thiếp đề hàng chữ ‘Hãng hàng không Kình Vũ’ cùng chức danh ‘tiếp viên hàng không’, Phó Lập Đường mới biết công việc khi trước của cô ta là gì, và cũng lập tức liên tưởng ngay đến một việc. « Cô là vì muốn kết hôn nên mới từ chức phải không ? »
« Đúng vậy, tôi thật là ngốc mà, đúng không ? » Cô chỉ biết nhếch mép cười khổ trả lời. Cô còn tưởng mục đích mình đề ra sắp đạt được tới nơi, ai dè sự đời thay đổi liên tục, giờ đây cô không còn dám trông chờ quá nhiều vào tương lai nữa, ngay cả kế hoạch được xếp đặt rõ ràng thế mà còn không tránh nổi sự thay đổi kia mà.
« Thật sự, thật sự là xin lỗi cô. » Bề ngoài cô ta nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng anh chỉ cần nghĩ cũng tưởng tượng ra, cảm giác bị phản bội quả thật không dễ chịu chút nào.
Nói xin lỗi làm gì chứ ? Có phải là anh ta làm cô bị tổn thương đâu. Chỉ tiếc là gã đàn ông cô yêu lại không có trách nhiệm như anh ta thôi. Cô thầm thở dài trong lòng, bỗng dưng cảm thấy vô cùng chua xót, phải cố lắm mới nén được không để nước mắt rơi. Hôm qua khóc trước mặt đồng nghiệp là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cô rơi lệ. Hôm nay cô đang đứng trước mặt anh trai của tình địch kia mà, tại sao bỗng dưng lại có cảm giác muốn dỡ bỏ hoàn toàn lớp vỏ tự bảo vệ của mình thế này kia chứ ?
« Bảy giờ tối được không ? »
« Được, tôi chờ điện thoại của cô. »
Cuộc đối thoại này không khác nào như một đôi tình nhân đang chuẩn bị hẹn hò với nhau, nhưng thật đáng tiếc, giữa bọn họ không phải mối quan hệ tốt đẹp như thế. Bữa tối nay chắc chắn sẽ lưu lại cho họ một ấn tượng vô cùng sâu đậm. Cô chỉ mong nó đánh dấu chấm hết cho những gì đã qua, và cũng chỉ mong nó đánh dấu cho một sự khởi đầu mới.
***
Chú thích :
(1) Phó Lập Đường 傅立棠, phiên âm Pinyin là [fù lì táng">, phú lệ đường hoàng 富丽堂皇có phiên âm Pinyin cũng là [fù lì táng huáng">, và để chỉ sự xa hoa tráng lệ lộng lẫy. Phó Quế Dung 傅桂蓉phiên âm Pinyin là [fù guì róng">, phú quý vinh hoa 富贵荣华lại được phiên âm Pinyin là [fù guì róng huá">, nghĩa chính là chỉ sự giàu sang vinh hoa phú quý. Thường tên con cái là chỉ sự mong ước của cha mẹ với con cái. Ở đây Dật Linh ngạc nhiên là cha mẹ gì lại chỉ mong con cái giàu sang phú quý mà không mong gì như nhân nghĩa rồi có đức có tài vân vân.
lời của Lãnh Vân tỷ:
+ Tuy truyện chỉ có 10 chương, nhưng từng chương lại rất dài, nên Lãnh Vân mạn phép chia mỗi chương thành 2 phần, tóm lại là sẽ thành 20 lần post, mỗi lần nửa chương.
+ Lãnh Vân cũng nhắc lại, edit hoàn toàn vì sở thích cá nhân, mục đích là giới thiệu và chia sẻ kèm thỏa mãn hư vinh và luyện để không quên tiếng Việt. Do đó hi vọng mọi người tôn trọng việc đem đi nơi khác, ít nhất làm ơn báo cho LV một tiếng để tránh cảnh một ngày đẹp trời thấy ‘con đỡ đầu’ của mình lưu lạc nơi nào đó không tên không tuổi không quần không áo.
+ Như bản tính xấu xa thường ngày, LV sẽ câu hàng bằng một đoạn của phần tiếp theo:
“Đây không phải lần đầu tiên em có bạn trai chứ?” Dật Linh thật sự hoài nghi đây là mối tình đầu của con bé, khiến nó mới có thể vừa ngốc vừa thật thà như thế này.
Phó Quế Dung cười phá lên. “Còn lâu! Từ năm chín tuổi em đã có bạn trai rồi!”
« Sao em lại có thể tùy tiện tung lời đồn như thế hả ? Lại còn đem ảnh chụp khoe hết người này đến người khác nữa chứ ? » Bảy giờ tối, vừa bước tới bàn ăn được đặt trước, Lô Chí Phàm vừa lớn tiếng giận dữ trách móc vợ chưa cưới. Hai ngày nay quả thật anh ta đã thành kẻ thù của toàn dân. Từ trên xuống dưới, khắp hãng hàng không Kình Vũ đều đã lan truyền việc anh ta ra ngoài ăn vụng, khiến từ cơ trưởng tới nhân viên vệ sinh đều dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn anh ta, bảo anh ta từ rày về sau làm người thế nào bây giờ ?
Liên Dật Linh cũng hoàn toàn không sợ hãi khi bị quát mắng, còn cười nói vô cùng ngọt ngào. « Anh cũng có thể phủ nhận mà, người trong ảnh không phải là anh chẳng hạn, có điều nếu thế thì là ai cơ chứ ? »
« Anh… Cho dù anh có sai thật, nhưng em cũng không cần ra tay độc ác với anh thế chứ ? » Lô Chí Phàm cũng tự biết mình đã sai, lập tức xuống nước.
« Tháng sau chúng ta dự định kết hôn, anh lại gây ra chuyện này, anh nói xem rốt cuộc trong chúng ta ai ác hơn ai ? » Từ lúc chuyện vỡ lở, cô còn chưa chính thức trở mặt với anh ta, thôi thì hôm nay gặp mặt cãi nhau luôn một thể. Dù sao sự cũng đến nước này rồi, cô còn gì để mất kia chứ ?
Lô Chí Phàm lập tức nghẹn họng. Anh ta nhìn sang phát hiện ở bàn ăn đã có một người đàn ông ngồi sẵn, lập tức chuyển đề tài. « Anh là ai ? »
« Tôi họ Phó, Phó Quế Dung là em gái tôi. » Phó Lập Đường đứng dậy chìa tay tự giới thiệu, đồng thời quan sát gã đàn ông trước mặt. Rốt cuộc hắn ta có mị lực lớn tới cỡ nào mới có thể dụ dỗ Quế Dung hiền lành thiện lương nhà anh ? Cứ cho là dáng vẻ mặt mũi cũng không tệ lắm, có thể coi là bảnh trai, nhưng chỉ thế thôi mà đủ sao ? Hắn ta hoàn toàn không có chút khí phách đàn ông nào. (Yề yề !)
« Ơ… » Lô Chí Phàm bắt đầu thấy không ổn. Vợ chưa cưới đã biết chuyện mình ăn vụng bên ngoài, anh trai của món ăn vụng ấy lại cũng đã ở đây, đừng bảo là con nhóc tiểu ma nữ mười chín tuổi kia cũng sẽ xuất hiện chứ ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, có tiếng nũng nịu của Quế Dung truyền tới. « Anh hai, anh bảo em tới đây làm gì ? » Cô nhóc vừa nói xong lập tức trợn mắt nhìn những người còn lại. Ngoài anh trai cô, còn có bạn trai mới nhất của cô, thêm một cô ả nhìn là biết không phải dễ đối phó, không lẽ là bạn gái của anh hai ?
Toàn bộ nhân vật chính đã có mặt, Liên Dật Linh chủ động tự giới thiệu. « Phó tiểu thư, không biết em có biết chị không, chị là Liên Dật Linh, cũng là vợ chưa cưới của Lô Chí Phàm. »
« Hóa ra là thế… » Phó Quế Dung thở phào nhẹ nhõm, may mà chị ta không phải bạn gái của anh hai. Có điều chị ta dù gì cũng là vợ chưa cưới của bạn trai mình, tình huống này cũng có vẻ có chút bất thường nhỉ ?
« Mọi người ngồi xuống đã rồi nói chuyện cho rõ ràng. » Phó Lập Đường ra lệnh một tiếng, những người khác đều ngoan ngoãn nghe lời. Quả không hổ danh là hiệu trưởng a, giọng nói vô cùng bình thản nhưng vẫn chứa đựng một sự uy nghiêm khó cưỡng lại.
Phó Quế Dung ngồi xuống cạnh anh trai, vẻ mặt vô cùng nghi ngại nhìn sang Liên Dật Linh. Bà chị này khiến cho nàng có cảm giác bị uy hiếp quá chừng. Còn về phần Lô Chí Phàm, nàng cần cóc gì quan tâm cho mệt, dù gì đàn ông trên đời không thiếu.
Liên Dật Linh ngồi quan sát đánh giá tình địch, vẻ tươi trẻ xinh đẹp quả thật rất động lòng người, không phải gã đàn ông nào cũng chỉ thích hưởng cỏ non sao ? Nếu nói thế, thân là phụ nữ thành thục như cô làm gì còn tương lai ? Một người con gái hai mươi chín tuổi như cô còn có thể có bao nhiêu lợi thế chứ ?
Trên bàn có thức ăn thức uống đủ cả, nhưng không một ai có tâm mà động đũa. Phó Lập Đường đặt câu hỏi đầu tiên. « Hai người quen nhau như thế nào ? »
« Kết bạn trên mạng. » Phó Quế Dung thật thà trả lời, không có chút ngập ngừng nào.
« Thật thế ư ? » Dật Linh trừng mắt nhìn chồng chưa cưới hỏi, à không, phải nói là chồng chưa cưới cũ. Cô thật không dám tin, cái kẻ này ba mươi hai tuổi đầu còn lên mạng chơi trò kết bạn. Rốt cuộc anh ta bao nhiêu tuổi hả ? Nói không chừng cũng chỉ có mười chín tuổi cũng nên !
Lô Chí Phàm cứng người lại gật đầu khẽ. Thân là phó cơ trưởng, anh ta cũng quen không ít mỹ nữ là hành khách hoặc tiếp viên hàng không đấy chứ, nhưng mà ai bảo vợ chưa cưới của anh ta vĩ đại tốt bụng thế, cơ sở ngầm đầy rẫy. Anh ta không có cơ hội nào tòm tem trong nội bộ cả, chỉ có thế giới ảo trên mạng mới có thể khiến anh ta phát huy khả năng tán gái của mình.
Phó Lập Đường quay sang Lô Chí Phàm hỏi. « Lô tiên sinh, anh đã nói với Quế Dung là anh có vợ chưa cưới rồi hay chưa ? »
« Có… chắc là có… » Lô Chí Phàm trả lời ngắc ngứ, không chắc lắm.
Phó Quế Dung lại sảng khoái thừa nhận tiếp. « Có mà, anh còn nói anh không thể hứa hẹn tương lai gì cho em vì anh sắp kết hôn rồi mà. »
Thật… thật là quá hoang đường mà ! Phó Lập Đường giận đến nỗi suýt nữa hất cái bàn đi, anh quay sang em gái nghiêm giọng hỏi. « Nếu em đã biết như thế, tại sao lại còn dây dưa với loại đàn ông như thế ? Lại còn có quan hệ vợ chồng với anh ta nữa ? »...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ