Anh ta đối với cô, mãi mãi có khả năng tạo ra sức ảnh hưởng làm trời long đất lở. Ánh mặt trời dần dần biến chuyển từ màu vàng óng nóng rực sang sắc da cam ấm áp, đại bộ phận sân bay quốc tế thành phố Y được thiết kế lắp đặt kính trong suốt phản chiếu lại toàn bộ những vệt sáng chiếu tới, rực rỡ lộng lẫy vô cùng, tưởng như một thành phố bằng pha lê tĩnh lặng với nhịp độ chầm chậm nằm tách biệt với thế giới ồn ào hối hả bên ngoài. Lặng lẽ đứng lại một lúc, nghĩ đến bản thân lại ngây người ra, Tô Tiểu Lương hơi mỉm cười, xách túi đứng ngóng một chiếc taxi đi qua. Vừa đi được mấy bước, cô bị một người đâm sầm vào. Người đó vội vàng nói xin lỗi, là một nam thanh niên có khuôn mặt trẻ con, đeo một chiếc kính với gọng màu tím, một tay kéo hành lý, một tay cầm theo một cuốn sách.
“Xin hỏi, cô là Tô Tiểu Dương phải không?”. Nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, bỗng nhiên anh chàng lên tiếng hỏi.
Xác định chưa gặp người nay bao giờ, Tô Tiểu Lương nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt đề phòng.
Toét miệng cười lộ rõ hai lúm đồng tiền vẻ thích thú, hai mắt anh ta lập tức sáng lên: “Thì ra, người thật còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh. Nhưng cũng được lắm, có thể bỏ qua được, khi chụp bức ảnh này chắc em vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ thôi nhỉ, bây giờ thì đã là một cô gái duyên dáng yểu điệu thục nữ rồi, đương nhiên trông lại càng thùy mị thướt tha. Em biết không, anh rất ngưỡng mộ em đấy, nhưng lại có người không muốn cho anh được gặp em. Ha ha, cuối cùng hôm nay cũng bị anh bắt gặp rồi, đúng là ông trời có mắt!”.
Kiểu ăn nói rõ ngọn ngành này làm Tô Tiểu Lương mù mù mờ mờ, cũng chẳng buồn quan tâm lắm đến kiểu bắt chuyện thế này, cô đáp lại với giọng lạnh lùng: “Hình như chúng ta không có quen biết nhau”.
“Ờ, sorry.” Vỗ vào đầu một cái, rồi anh ta tỏ vẻ áy náy, tự giới thiệu bản thân: “Anh là Tống Thạch Nhất, mới trở về từ Châu u, nhưng tối nay phải quay lại đó rồi”.
Chưa kịp có liên tưởng gì, Tống Thạch Nhất tiếp tục nói: “Xin lỗi, còn chưa nói vào điểm chính nhất, mình là anh em của Dương Duệ”.
“Chào anh, anh đến đây du lịch hay vì công việc?”.
Thật khó có thể tưởng tượng được Dương Duệ hòa nhã lịch thiệp và sắc sảo như vậy lại có những người bạn suồng sã kiểu này, Tô Tiểu Lương vẫn tiếp tục giữ thái độ lịch sự cơ bản nhất.
Tháo chiếc ba lô đeo trên vai xuống, đặt lên trên vali hành lý, trong con mắt một mí dài và nhỏ của Tống Thạch Nhất thoáng qua vẻ tinh quái có chút thiện ý: “Tôi thấy rất lạ là tại sao em không hỏi tôi đã nhìn thấy bức ảnh của em ở đâu, mà lại đi hỏi một câu hỏi chẳng liên quan gì? Nếu nhớ không nhầm, Dương Duệ nói em vốn dĩ là cô gái rất thẳng thắn. Nhân thể nói luôn, em có thể gọi anh là Thạch Nhất, Thạch nghĩa là đá trong thiên thạch ấy, chứ không phải Thạch sùng đâu, đừng có nhầm nhé. Cái thằng Dương Duệ đấy thường ngày hay lấy tên anh ra làm trò cười lắm, hi vọng là em không có cái thú vui này”.
Tô Tiểu Lương thản nhiên cười nhạt, nhẹ nhàng điềm đạm như dòng nước mùa thu yên ả về chiều nói: “Sắp bay rồi phải không? Vậy tôi không làm phiền, tạm biệt!” Sự xuất hiện của Dương Duệ đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống bình yên của mình rồi, thực sự Tô Tiểu Lương không muốn có thêm bất kỳ sự liên quan nào tới anh ta nữa.
“Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao ngày 29 tháng trước Dương Duệ lại đưa em đến nhà hàng Minh Châu ở sân bay sao?”.
Sau lưng vang lên tiếng nói không cam lòng của Tống Thạch Nhất với theo, bỏ đi trong nắng chiều rực rỡ như ánh kim, bước chân Tô Tiểu Lương chậm lại, sau đó cô quay người lại.
Với khoảng cách chừng ba mét, cô nhìn trân trân vào Tống Thạch Nhất cũng đang ném cái nhìn đầy mong chờ về phía mình, hơi có chút xao động trong lòng.
Tối hôm đó cô cũng nhận ra có vẻ đó không phải lần đầu tiên những người trong nhà hàng đó tiếp đón Dương Duệ, chẳng lẽ, bên trong có nguyên do nào đó mà cô không biết sao?
Mười phút sau, hai người đến quán cà phê tại khu vực chờ bay.
Không gian đậm đặc hương cà phê cùng với tiếng nhạc nhẹ không lời bồng bềnh đưa đẩy.
Đi đến bàn cuối cùng sâu bên trong, vừa ngồi xuống, Tống Thạch Nhất lập tức liền mở máy: “Trong chiếc ví luôn mang bên người của Dương Duệ lúc nào cũng có một bức ảnh của em, trong bức ảnh đó, em để tóc dài ngang vai, mặc váy trắng, nụ cười xinh tươi, rạng rỡ như mùa mùa xuân tỏa hơi ấm, ai nhìn cũng dễ dàng có cảm giác em đã rất vui khi chụp bức ảnh đó. Anh đã hỏi người trong bức ảnh là ai nhiều lần, nhưng nó không chịu nói, phải đến một lần uống rượu say nó mới kể ra rất nhiều chuyện cũ, còn nói cô gái đó tên Tô Tiểu Dương, là người nó muốn đi cùng trời cuối đất trong cuộc đời này. Câu này rất nên thơ phải không? Quả là anh không dám tin thằng lạnh lùng như nó lại có thể nói được những câu như thế, nên cứ tưởng là mình cũng uống say nên xuất hiện ảo giác. Sau đó anh hỏi nó Tô Tiểu Dương là ai, lúc đó nó đang chuẩn bị tài liệu đàm phán lập tức đờ đẫn cả người, nổi giận đùng đùng hỏi làm sao anh biết được…”.
“Anh Tống, anh nói hay như thuyết khách vậy? Anh ta đã kết hôn, còn giữ ảnh của tôi trong ví thật không hay chút nào”.
Lờ mờ nhớ ra trước khi anh ta đi du học bên nước Úc xa xôi đã từng nài nỉ hỏi xin mình một bức ảnh, trong phút chốc Tô Tiểu Lương bỗng có nhiều cảm xúc pha trộn.
Nhấp một ngụm cà phê đen đặc, Tống Thạch Nhất như một thằng bé con tinh quái nhíu đôi lông mày rậm của mình lại, nghiêm giọng nói tiếp: “Nếu làm thuyết khách thì tôi sẽ không nói những điều này. Thực sự thì tôi cũng không tán thành kiểu thầm yêu trộm nhớ như trẻ con của thằng nhóc Dương Duệ này. Vừa rồi tôi chẳng đã nói mình rất ngưỡng mộ cô đấy, biết tại sao không? Đấy là vì tôi ngưỡng mộ cái ma lực tỏa ra trên người cô, nó có sức mạnh làm cho Dương Duệ hoa hết mắt mà chọn bước đi trên một con đường đầy chông gai nguy hiểm vô cùng. Cô và nó quen biết đã lâu, chắc cũng hiểu nó là thằng xưa nay làm việc gì cũng rất thận trọng, bình tĩnh. Nhưng riêng hễ động đến chuyện gì về cô hay có liên quan đến cô thôi là nó lại phản ứng vô cùng dữ dội, rất nhiều lần rồi, cứ như bị ma nhập ấy”.
Những lời nói đó thật có tác dụng biến đổi con người. Tô Tiểu Lương ngẩn người, vô cùng kinh ngạc vì sự thẳng thắn bộc trực của anh ta, lại càng có cảm giác ngờ ngợ, tò mò về những lời anh ta nói rốt cuộc có hàm ý gì. Ly hôn, Tống Thạch Nhất đang ám chỉ điều này ư?
“Cám ơn sự thẳng thắn của anh. Nếu anh đã không tán đồng thì tại sao còn nói với tôi những chuyện này làm gì?”
“Không tán đồng, nhưng không có nghĩa là không tôn trọng đâu nhé”.
Không biết nên đáp lại ra sao, Tô Tiểu Lương khôn khéo lựa chọn cách tiếp tục giữ im lặng.
Đang thao thao bất tuyệt theo đà nói, Tống Thạch Nhất cũng chẳng cần đợi Tô Tiểu Lương có ý kiến phản ứng lại, thở dài mấy hơi rồi tiếp tục nói: “Sáu năm qua, ngày 29 nào nó cũng một mình đến đó, nó từng hứa với cô chừng nào còn sống trên đời sẽ cùng cô đón sinh nhật mà. Nếu trở về thành phố Y, sẽ được gần cô hơn một chút. Năm trước, nó đi công tác bên Anh nhưng cũng đã đặt sẵn vé máy bay để về nước, ai ngờ gần đến giờ xuất phát lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nó bất chấp tất cả vẫn kiên quyết lên máy bay, đến tới thành phố Y đã là 10 giờ tối ngày 29. Vì sự nôn nóng và kích động nhất thời của nó mà làm hỏng mất công chuyện với đối tác bên Anh, để đền bù lại thiệt hại này lại nó đã phải trả giá bằng sự nỗ lực và gắng gượng vô cùng lớn mà cô không thể tưởng tượng được đâu. Nếu hôm đó nó không đi thì sự việc đã đơn giản hơn rất nhiều. Tưởng thể nào nó cũng phải ca thán mấy câu, ai ngờ vừa xuống máy bay nó gửi cho tôi một tin nhắn, vỏn vẹn có một câu: May quá, vẫn chưa tới 12 giờ”.
Dù rất muốn tiếp tục giữ thái độ bình thản nhưng khóe mắt Tô Tiểu Lương đã đỏ lên rồi.
Thì ra, anh ta nói “buổi gặp mặt đã chờ đợi từ lâu” trong văn phòng hôm đó có nghĩa là thế này.
Băng đá tưởng chừng sẽ đóng cứng mãi mãi trong lòng cô cuối cùng cũng dần dần tan chảy, từng tảng từng phiến to đùng tan hết thành nước, thấm đẫm vào trái tim cô và cũng được hòa trộn lẫn lộn trong khóe mắt cô.
Tiếng nhạc chầm chậm được tấu lên, là bản “Gửi Elisa” của Bethoven.
Cùng đôi mắt như ngân ngấn nước, Tô Tiểu Lương có cảm giác đau đớn như đứt từng khúc ruột, đến giây phút này, cô phải thừa nhận rằng bản thân đang rất nhớ Dương Duệ, nhớ vô cùng!
Tống Thạch Nhất nhìn ngoài tưởng vô tâm nhưng bên trong lại rất tinh tường, anh ta nhận thấy rõ đôi lông mi của Tiểu Lương đang run rẩy, thở dài mấy hơi, nhìn đồng hồ trên tay rồi khẽ nói: “Những điều này không phải là tôi giúp Dương Duệ biện bạch, giãi bày gì mà đều là sự thật khách quan. Mặc dù tôi chưa bao giờ tin vào cái được gọi là tình yêu vượt qua tất cả, nhưng Dương Duệ là anh em tốt nhất của tôi, tôi chỉ mong nó được hạnh phúc. Nếu cô thật sự yêu nó, tại sao không thử nghe theo tiếng gọi chân thật nhất trong lòng lấy một lần?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ