Trương Hoa liền gọi cho Cổ Vân Vân: “Sao hôm nay cậu không đi làm?”
“Cậu về rồi à?”
“Tôi về tối qua”.
“Tôi đang đi mua đồ với Kỉ Oanh, cô ấy và Lí Dương Uy sẽ làm đám cưới vào Tết nguyên đán”.
“Lần trước tôi có nghe Dương Uy nói rồi, không ngờ nhanh như thế, sao thằng ranh Dương Uy không nói cho tôi biết nhỉ?”
Cổ Vân Vân cười bảo: “Đây là do hai bên gia đình sắp đặt, hai người bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo thôi!”
“Thế cũng tốt, phải bảo Dương Uy khao mới được!”
“Thế thì tối nay đi! Chiều nay đợi tôi và Kỉ Oanh mua đồ xong sẽ đến tìm hai người!”
Cúp điện thoại rồi Trương Hoa mới thấy thời gian nhanh quá, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến tết Nguyên Đán rồi, qua tết Nguyên Đán sẽ là tết âm lịch. Trương Hoa lại nghĩ, không biết tết Trần Dĩnh có về nhà không? Về nhà rồi có quay lại không?
Buổi tối, Kỉ Oanh xuất hiện với vẻ rất hạnh phúc. Trương Hoa nói: “Kỉ Oanh, sau này Dương Uy mà bắt nạt cậu thì nhớ bảo tôi, tôi sẽ giúp cậu oánh thằng ranh này!”
Cổ Vân Vân liền chen vào: “Cậu không cần phải lo, Lí Dương Uy người ta đối xử với Kỉ Oanh tốt lắm nhé!”
Trương Hoa cười cười: “Tôi nói thế để giả bộ chính nghĩa tí thôi!”
Kỉ Oanh phì cười: “Bây giờ người như cậu cũng ít, đã giả người tốt rồi còn dám nói ra miệng!”
7.
Các nhân viên trong công ty đều bận rộn chuẩn bị kinh doanh trong dịp tết Nguyên Đán. Trương Hoa bởi vì không trực tiếp tham gia vào công việc kinh doanh ở trung tâm thành phố nên không mấy bận rộn, chỉ thỉnh thoảng cùng Phùng Lâm Hàn nghiên cứu các đề xuất phương án hoạt động tết Nguyên Đán ở các khu vực nộp lên.
Thứ bảy, Trương Hoa nói với Phùng Lâm Hàn: “Tôi muốn chủ nhật nghỉ ngơi một hôm!”
“Nghỉ đi, lâu lắm rồi không thấy cậu nghỉ, tết Nguyên Đán chắc là bận lắm, đến lúc ấy có muốn nghỉ cũng không được!”
“Vậy chiều tôi xin về sớm nhé!”
Trương Hoa gọi cho Nhã Vận, hỏi cô đang làm gì. Nhã Vận nói: “Em đang đi siêu thị với chị dâu!” Trương Hoa liền nói: “Anh sắp về đến nhà rồi, hai chị em đang ở siêu thị nào để anh qua!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Thế thì hay quá! Thế để bọn em mua thêm ít thức ăn, anh mau qua đây đi, đợi anh đến trả tiền đấy!” Nhã Vận cúp điện thoại, Trần Dĩnh liền hỏi: “Anh em chuẩn bị qua đây à?”
“Vâng, chị em mình cứ thoải mái mua đi, dù sao, tí nữa anh ấy cũng qua đây tính tiền mà!”
Hai người đẩy xe vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Trần Dĩnh lại đưa mắt nhìn quanh, sau đó hỏi: “Liệu anh trai em có tìm thấy chúng ta không?”
Nhã Vận liền nói: “Chị yên tâm, không tìm thấy chắc chắn anh ấy sẽ đứng ở quầy thu ngân đợi!”
Đang nói thì Trương Hoa đến. Nhã Vận liền bảo: “Anh, sao anh biết bọn em ở đây?”
“Em ngoài quầy đồ ăn ra thì còn đi quầy nào khác đâu!”
Nhã Vận lè lưỡi: “Chỉ có anh hiểu em, anh mà còn không đến là em sẽ chất đầy xe hàng đấy!”
Trần Dĩnh vội nói: “Không cần mua nhiều thế đâu, để lâu sẽ hỏng đấy!”
Trương Hoa hỏi hai chị em: “Mua thức ăn chưa?”
“Chuyện này không cần chúng ta phải lo đâu, mẹ đi chợ mua hết cả rồi! Mẹ nói không thích mua rau ở siêu thị mà!”
8.
Trần Dĩnh ở trong bếp giúp mẹ Trương Hoa nấu ăn, Nhã Vận kéo Trương Hoa ra ngoài sân chơi cầu lông. Mẹ Trương Hoa thái rau, Trần Dĩnh đứng bên cạnh rửa rau, mẹ Trương Hoa đột ngột hỏi: “Thằng Hoa có ở chung với con bé đó không con?”
Trần Dĩnh đáp: “Nhã Vận nói là họ không ở chung ạ!”
Mẹ Trương Hoa thở phào: “Như thế chứng minh nó vẫn còn tình cảm với con, đừng bỏ cuộc, mau nghĩ cách khiến nó quay lại với con, khiến nó từ từ cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé!”
Trần Dĩnh khẽ cười: “Anh ấy chưa bao giờ hỏi han về đứa bé.”
“Đấy là bởi vì nó không ở cùng với con, vì vậy không cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ”.
Mẹ Trương Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền nói: “Hôm này thằng Trương Hoa ngồi xe buýt về phải không? Có phải tối nay không về thành phố không nhỉ?”
“Con cũng không biết, có khi tối Cổ Vân Vân lại qua đón anh ấy cũng nên?”
Mẹ Trương Hoa tỏ vẻ không vui: “Sau này con đừng nhắc đến tên cô gái nhà giàu đó trước mặt mẹ, con gái con đứa gì mà lái xe chứ!”
Trần Dĩnh cười bảo: “Mẹ à, bây giờ con gái lái xe nhiều lắm!”
“Nói tóm lại là mẹ cảm thấy con gái cứ điềm đạm, đơn giản một chút thì tốt hơn!”
Bố Trương Hoa từ trong nhà đi ra sân gọi: “Hai đứa chúng mày đang luyện mắt đấy à, trời tối thế này rồi còn ra ngoài chơi cầu lông!”
Nhã Vận liền nói: “Thôi không chơi nữa!”
Mẹ Trương Hoa từ trong bếp đi ra gọi: “Đừng chơi nữa, mau chuẩn bị ăn cơm đi!”>Cả nhà quây quần bên mâm cơm, Trương Hoa uống rượu với bố. Mẹ nói: “Như thế này có phải tốt không, cả nhà đoàn tụ, cho dù nghèo vẫn hạnh phúc!”
Nhã Vận liền nói: “Thế thì không được, nghèo thì làm gì có nhiều đồ ăn ngon!”
Trương Hoa đột nhiên nói: “Nhã Vận, tối nay em ngủ với chị dâu, anh không về thành phố, anh sẽ ngủ trong phòng của em!”
Nhã Vận hào hứng nói: “Tối nay anh không về ư? Vậy tối nay anh dẫn em đi chơi có được không?”
Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Nhã Vận lại nói: “Em không nhường phòng cho anh đâu. Anh là đàn ông con trai, sao có thể ngủ trên giường của em, anh làm bẩn giường của em thì sao?”
NGUỒN : DakMil.WapSite.Me
Trương Hoa lại nói: “Thế thì tối nay Trần Dĩnh sang ngủ chung với Nhã Vận vậy, giường của nó cũng rất to!”
Trần Dĩnh liền nhận lời. Nhã Vận thấy thế liền bảo: “Thôi vậy, để em ngủ chung với chị dâu, nhường giường cho anh!”
Trương Hoa ngồi dựa lưng trên giường của Nhã Vận, với tay lấy một cuốn tiểu thuyết trên giường của Nhã Vận, tiểu thuyết viễn tưởng. Trương Hoa đọc được mấy đoạn liền ném sang một bên: “Toàn mấy thứ vớ vẩn!”
Trương Hoa ngồi dậy mở máy tính của Nhã Vận lên chơi điện tử. Bốn bề rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng của mẹ, Nhã Vận và Trần Dĩnh đang ở trong phòng khách xem tivi, nói chuyện.
Trương Hoa cảm thấy rất ấm áp, so với việc đi công tác, tiệc tùng thì ở nhà thoải mái và yên tĩnh hơn nhiều. Anh xin nghỉ một ngày về nhà là vì muốn nghỉ ngơi một ngày, đã lâu lắm rồi anh chưa được thanh thản thế>
Trong phòng khách, mẹ Trương Hoa nói: “Dĩnh à, mau vào nói chuyện với thằng Hoa đi!” Nhã Vận cũng nói: “Chị dâu vào trong đi! Chẳng mấy khi anh ấy v!”
Trần Dĩnh liền nói: “Thôi bỏ đi, có vào cũng chẳng biết nói gì!”
Nhã Vận kéo Trần Dĩnh dậy, nói: “Đi vào khắc sẽ có chuyện để nói!” Mẹ Trương Hoa cũng nói: “Mau vào đi con!”
Hai người cứ đẩy Trần Dĩnh đến trước cửa phòng Nhã Vận. Nhã Vận với tay mở cửa, sau đó đẩy Trần Dĩnh vào trong, cười nói: “Nếu như tối không ra thì em sẽ nhường giường cho anh chị nhé!” nói rồi con bé liền đóng cửa lại.
Trương Hoa đang chơi điện tử, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngoảnh đầu lại, nhìn thấy em gái đẩy Trần Dĩnh vào, sau đó đóng cửa lại. Trương Hoa hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh ngại ngùng cười: “Không có gì, là Nhã Vận đẩy em vào thôi!”
2.
Trương Hoa không nói gì, tiếp tục chơi điện tử. Trần Dĩnh chậm rãi lại gần ngồi xuống bên giường của Nhã Vận. Im lặng một lát rồi hỏi: “Dạo này anh đi công tác có thuận lợi không?”
Trương Hoa ậm ừ đáp: “Ừ, đi công tác chẳng khác gì đi du lịch!”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng phải, với mối quan hệ của anh và Cổ Vân Vân, những người dưới quyền chắc chắn rất coi trọng anh!”
Trương Hoa nghe vậy không nói gì. Trần Dĩnh cũng không biết nói gì, chỉ biết ngồi im.
Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Em vẫn còn để rất nhiều quần áo mùa đông ở chỗ anh, bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, hay là em qua lấy về đi?”
Trần Dĩnh cười cười: “Giờ người em như thế này, mặc làm sao được chỗ quần áo ấy?>
Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn cái bụng đã rất to của Trần Dĩnh mới sực nhớ ra: “Ừ, anh quên mất”. Một lát sau lại hỏi: “Gần đây em đi làm có bất tiện không?”
“Cũng may là chỉ có mấy bến thôi, xe buýt ở đây không như trong thành phố, người đi làm cũng không đông như thế, thỉnh thoảng có đông người thì cũng có người nhường chỗ cho em!”
- Thế thì tốt! – Nói rồi anh lại tiếp tục chơi điện tử. Trần Dĩnh nói: “Huệ Anh có một người bạn làm ở bệnh viện, cô ấy nói có thể lên kiểm tra xem là con trai hay con gái đấy!”
Trương Hoa dừng chơi, ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh: “Em kiểm tra rồi à?” nói rồi mới phát hiện trong tiềm thức của mình vẫn có chút quan tâm xem đứa bé là con trai hay con gái. Trần Dĩnh nói: “Chưa, em cảm thấy con trai hay con gái cũng như nhau, hơn nữa kiểm tra rồi cũng chẳng thay đổi được giới tính của nó!”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ