Độc tấu violin! Chúa ơi. Cái thế giới này đang đi về đâu không biết?
Thế rồi dòng suy nghĩ của gã lại quay trở lại với Thigh-bolt, và mặc dù rất muốn tin rằng tên này đã biến khỏi hạt nhưng gã biết không thể có chuyện đó. Tên này đang đi bộ và không thể kịp đi tới phía kia hạt trước khi trời tối. Và gì nữa? Có gì đó cào cấu ruột gan gã cả ngày nay, và tận khi đã thư thái ngoài hiên gã mới biết đó là cái gì. Cứ cho là tên Thibault này nói thật về việc hắn ở Colorado - có thể hắn nói láo, nhưng cứ tạm coi là hắn nói thật - thì có nghĩa là hắn đã đi từ Tây sang Đông. Và cái thị trấn tiếp theo ở hướng Đông là gì? Không phải Arden. Chắc chắn rồi. Từ nơi gã chạm mặt Thigh-bolt thì Arden ở phía Tây Nam, còn đi thẳng về phía Đông chính là Hampton lừng danh một thời. Chính là chỗ này đây, nơi gã đang ở! Thế nghĩa là có thể tên này đang ở cách chỗ gã ngồi chỉ khoảng mười lăm phút đi đường.
Nhưng Clayton đang ở đâu? Đang tìm Thigh-bolt ư? Không, gã đang ngồi trông trẻ.
G lại liếc nhìn Ben qua cửa sổ. Nó đang ngồi đọc sách trên ghế, cái việc duy nhất mà dường như lúc nào thằng bé cũng thích. Ồ phải rồi, trừ violin ra. Gã lắc đầu, tự hỏi không biết thằng bé có tí gen nào của mình không nữa. Có vẻ là không. Toàn của mẹ nó. Đúng là con của Beth.
Beth...
Ờ, cuộc hôn nhân của gã không được suôn sẻ. Nhưng giữa họ vẫn có một điều gì đó. Luôn luôn là thế. Có thể vợ cũ của gã bảo thủ và hay “lên lớp”, nhưng gã lại luôn quan tâm tới cô ta, không chỉ vì Ben, mà còn vì Beth rõ ràng là người phụ nữ đẹp nhất gã từng ngủ cùng. Trước đã đẹp mà giờ dường như còn đẹp hơn. Thậm chí còn đẹp hơn cả mấy cô nữ sinh mà gã thấy hôm nay. Kỳ lạ thật. Cứ như là cô ta đã đến cái độ tuổi hoàn mỹ nhất rồi từ đó ngưng già đi vậy. Gã biết điều này không thể kéo dài mãi được. Rồi thì trọng lực sẽ phát huy quyền lực của nó, nhưng dù sao thì gã vẫn không thể ngừng nghĩ đến việc lên giường với cô ta lần nữa. Một lần để nhớ lại một thời đã qua, và để giúp gã... xả bớt bí bách.
Thật ra gã có thể gọi cho Angie. Hoặc Kate. Một cô hai mươi tuổi, làm việc ở một cửa hàng bán thú cảnh; cô kia lớn hơn một tuổi, cọ toa lét ở Stratford Inn. Cả hai đều xinh xắn nhỏ nhắn, và luôn luôn bùng nổ dữ dội mỗi khi gã... xả hàng. Gã biết Ben cũng chẳng quan tâm nếu gã gọi một trong hai cô đến, nhưng dẫu sao thì đáng lẽ gã phải nói chuyện trước với họ. Lần cuối gặp họ, cả hai cô đã giận điên lên với gã. Gã sẽ phải xin lỗi rồi giở lại bài tán tỉnh, và rồi không hiểu gã có đủ kiên nhẫn để nghe các cô vừa chóp chép kẹo cao su vừa huyên thuyên về những thứ họ xem trên MTV hay đọc trên National Enquirerkhông nữa. Đôi khi gã thấy không thể chịu nổi.
Thế là xong phim. Tối nay không đi tìm Thigh-bolt được. Ngày mai cũng không đi được, vì mai ông nội muốn mọi người phải qua nhà ông ăn trưa sau khi đi lễ nhà thờ. Nhưng dù sao Thigh-bolt đang cuốc bộ, với con chó và cái ba lô, tức là hắn khó có thể đi nhờ xe ai. Vậy thì đến chiều mai hắn có thể đi được bao xa nhỉ? Ba mươi cây? Hay cùng lắm là năm mươi? Năm mươi cây là nhiều nhất, tức là vẫn loanh quanh ở các hạt lân cận. Có lẽ gã sẽ gọi điện cho một số đồng nghiệp ở các hạt bên, nhờ họ để mắt giúp vụ này. Vì chỉ có vài con đường dẫn ra khỏi hạt Hampton nên gã tính rằng nếu bỏ ra vài giờ để gọi điện cho các cửa hàng quen dọc mấy con đường đó thì có thể sẽ có người nhìn thấy hắn. Khi ấy gã sẽ lên đường. Thằng cha Thigh-bolt kia đã sai lầm biết chừng nào khi dám dây với Keith Clayton này.
Mải suy nghĩ, Clayton hầu như không nghe thấy tiếng cửa mở.
“Bố?”
“Hả?”
“Có người gọi điện.”
“Ai vậy?”
“Tony.”
“Tất nhiên rồi.”
Gã đứng dậy khỏi ghế, tự hỏi Tony muốn gì. Một thằng nhãi vớ vẩn. Ốm nhom ốm nhách và đầy mụn nhọt, Tony là một trong những kẻ chuyên bám đuôi cảnh sát, ỡm ờ ra vẻ ta đây là một trong số họ. Có lẽ hắn muốn tìm hiểu xem Clayton đang ở đâu và đang làm gì để chắc là mình không bị hít khói đây mà. Vớ vẩn.
Clayton uống nốt chỗ bia rồi ném cái lon rỗng vào thùng rác, nghe nó rớt cạch một cái. Gã nhấc điện thoại lên.
“Gì?”
Ở đầu dây bên kia, gã có thể nghe thấy những hợp âm méó của một bài hát nhạc đồng quê miền Tây phát ra từ một máy nghe nhạc tự động, xen lẫn với tiếng nói cười ầm ĩ. Không biết thằng ấm ớ này đang gọi từ chỗ quái nào.
“Này, em đang ở quán bi a Decker, và có một thằng lạ mặt ở đây mà em nghĩ anh nên biết.”
Ăng ten chú ý của gã bật lên. “Có phải nó đi với một con chó? Đeo ba lô? Trông mốc meo bẩn thỉu, giống như mới chui ra từ trong rừng?”
“Không!”
“Mày chắc chứ?”
“Chắc chắn. Hắn đang chơi bi a sau lưng em. Nhưng nghe này. Cái em muốn nói là hắn có ảnh cô vợ cũ của anh.”
Clayton giật mình, nhưng gã vẫn cố làm giọng thờ ơ. “Thì sao?”
“Em chỉ nghĩ là anh muốn biết.”
“Việc đếch gì tao phải quan tâm?”
“Em không biết.”
“Dĩ nhiên mày không biết. Thằng ngu.”
Clayton dập máy, thầm nghĩ đầu thằng đó chắc chứa toàn bã đậu quá. Rồi gã quét ánh mắt săm soi căn bếp. Sạch tinh. Thằng bé đã làm rất tốt, như mọi lần. Suýt nữa gã đã vuột ra một câu khen ngợi, nhưng thay vì thế, khi nhìn thấy Ben, gã không thể không nhận thấy con trai mình quá thấp bé. Cứ cho là phần nhiều do di truyền, rồi giai đoạn phát triển sớm hay muộn và mấy thứ đại loại vậy; nhưng chắc chắn một phần là do thể chất nữa. Rất có lý. Ăn uống đúng chế độ, tập thể dục thể thao và nghỉ ngơi nhiều. Những kiến thức cơ bản; điều mà bà mẹ nào cũng dạy con cái. Và các bà mẹ đúng. Ăn uống không đủ, người ngợm sẽ không lớn được. Tập thể dục không đủ, cơ bắp sẽ nhão nhoét. Con người ta lớn vào lúc nào? Vào buổi đêm. Khi cơ thể tự hồi phục. Khi người ta đang ngủ.
Gã thường tự hỏi không biết ở nhà mẹ nó thằng bé có ngủ đủ giấc không. Clayton biết Ben ăn uống thế nào - nó đã ăn sạch cả bánh kẹp thịt lẫn khoai chiên - và biết thằng bé ưa hoạt động, vậy thì nó bị còi chỉ có thể do thiếu ngủ. Tất nhiên là chẳng đứa trẻ nào lại thích mình thấp bé, nó cũng vậy. Tất nhiên là không. Ngoài ra, lúc này Clayton cũng muốn có chút thời gian ngồi một mình, để tính toán xem sẽ làm gì với tên Thigh-bolt trong lần gặp tới.
Gã hắng giọng. “Này, Ben. Có vẻ đã muộn rồi đấy, con có nghĩ thế không?”
Trên đường từ quán bi a trở về phòng trọ, Thibaultnhớ lại lần sang Iraq thứ hai.
Mọi chuyện diễn ra thế này: Fallujah, mùa xuân năm 2004. Trung đoàn số 5 thuộc sư đoàn 1, cùng các đơn vị khác, được lệnh bình ổn tình hình bạo lực đang leo thang kể từ khi Baghdad sụp đổ một năm trước đó. Người dân biết chuyện gì đang chờ đợi họ ở phía trước, nên bắt đầu rời khỏi thành phố, làm tắc nghẽn các con đường quốc lộ. Có lẽ phải tới một phần ba thành phố đã đi sơ tán chỉ trong vòng một ngày. Không lực được điều tới bắn phá, sau đó là lính thủy đánh bộ. Họ giành lại từ căn hộ này tới căn hộ khác, từ ngôi nhà này tới ngôi nhà khác, cụm nhà này tới cụm nhà khác, trong một trận chiến có thể coi là khốc liệt nhất kể từ ngày bắt đầu cuộc tấn công Iraq. Trong ba ngày, họ giành quyền kiểm soát được một phần tư thành phố, nhưng con số dân thường bị chết tăng lên đã thôi thúc nhà cầm quyền ngừng bắn. Quyết định kết thúc chiến dịch được đưa ra, và hầu hết các đơn vị đã rút lui, kể cả đại đội của Thibault
Nhưng không phải toàn bộ đại đội của anh đều rút lui.
Trong ngày thứ hai của chiến dịch, tại một khu vực công nghiệp phía Nam của thành phố, Thibault và trung đội của mình nhận lệnh đi kiểm tra một tòa nhà được cho là nơi cất giấu vũ khí của đối phương. Tuy nhiên, người ta không xác định được chính xác tòa nhà nào; nó có thể là bất cứ cái nào trong cả tá đống đổ nát xếp thành một hình gần giống bán nguyệt, gần một trạm xăng bỏ hoang. Cả trung đội tiến vào, về phía các tòa nhà, bỏ lại phía sau trạm xăng được xác định là điểm tập kết. Một nửa trung đội tiến vào từ bên phải, nửa còn lại từ bên trái. Không gian tĩnh lặng. Nhưng sau đó, bất thình lình trạm xăng nổ tung. Lửa ngùn ngụt bốc lên trời cao. Sức ép của vụ nổ hất một nửa số người xuống đất và làm tai họ ù đặc. Thibault rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê; tầm nhìn tối dần, tất cả đều mờ đi. Ngay lập tức, một trận mưa đạn rơi xuống từ các cửa sổ và mái nhà phía trên đầu họ, và cả từ những xác xe cháy ngùn ngụt trên đường....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ