Thibault tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất bên cạnh Victor. Và hai người nữa cùng trung đội, Matt và Kevin - người trước biệt danh Chó Điên và người sau là Sát Thủ - cũng đang nằm cạnh họ. Rồi đột nhiên, bản năng và tình đồng đội trỗi dậy. Bất chấp cuộc tấn công dữ dội, bất chấp nỗi sợ hãi, bất chấp cái chết, Victor với lấy súng nhỏm dậy quỳ gối bắn thẳng vào kẻ thù. Cậu ấy bắn, bắn liên tiếp, động tác điềm tĩnh, tập trung và rất chắc chắn. Chó Điên cũng vớ lấy súng mà bắn. Từng người một, tất cả đều nhỏm dậy. Họ hợp thành các nhóm chiến đấu. Bắn. Nấp. Di chuyển. Trừ một điều là họ gần như không thể di chuyển, không có nơi nào để chạy cả. Một người lính ngã xuống, và người tiếp theo. Rồi người thứ ba, thứ tư
Khi quân tiếp viện đến thì gần như đi quá muộn. Chó Điên bị bắn vào động mạch đùi; mặc dù được ga rô nhưng anh đã chết vì mất máu chỉ trong vài phút, Kevin bị bắn vào đầu và chết tại chỗ. Mười người khác bị thương. Chỉ một số ít vô sự, trong đó có Thibault và Victor.
Trong số những thanh niên mà Thibault nói chuyệnở chỗ chơi bi a, có một người làm anh nhớ đến ChóĐiên. Họ có thể là anh em lắm chứ - cùng chiều cao, cùng vóc dáng, màu tóc giống nhau, cách nói giống nhau - và trong một thoáng, Thibault đã tự hỏi không biết họ có phải anh em họ hàng gì không, trước khi tự nhủ rằng việc đó không thể xảy ra đưọc
Thibault biết kế hoạch của mình sẽ đem lại kết quả. Trong một thị trấn nhỏ thì những kẻ lạ mặt luôn luôn đáng nghi, và đến cuối buổi tối, anh thấy một gã gầy nhom với nước da bủng beo đang vừa gọi điện thoại công cộng gần phòng vệ sinh vừa nhìn anh lấm lét. Trước đó Thibault cũng đã nhận thấy gã này có vẻ rất bồn chồn, và anh đoán gã hoặc đang gọi cho người phụ nữ trong ảnh, hoặc cho ai đó thân thiết với cô ấy. Sự nghi ngờ này được xác nhận khi Thibault đi ra khỏi quán bi a. Đúng như anh nghĩ, kẻ kia cũng theo ra đến cửa để xem anh đi lối nào, chính vì thế nên Thibault rẽ hướng ngược lại, để rồi sau đó mới lặng lẽ lộn trở lại hướng cần đi.
Khi tới quán bi a xập xệ này, Thibault đã bỏ qua quầy bar mà đi thẳng đến các bàn bi a. Anh nhanh chóng nhận thấy mọi người ở đây đều xêm xêm tuổi nhau, đa số có vẻ còn độc thân. Anh ngỏ ý muốn tham gia cuộc chơi và vấp phải những tiếng cằn nhằn khó chịu. Tỏ ra thân thiện, mua vài chầu bia mời mọi người ngay cả khi bị thua, thế là đủ để họ bắt đầu thoải mái hơn với anh. Làm ra vẻ tình cờ, anh hỏi han về đời sống xã hội trong thị trấn. Anh giả vờ đánh hỏng vài quả. Anh chúc mừng mọi người khi họ đánh trúng.
Rốt cuộc thì họ cũng bắt đầu hỏi chuyện anh. Anh từ đâu tới? Anh làm gì ở đây? Anh ậm ừ, lẩm bẩm cái gì đó về một cô gái, rồi lại đổi chủ đề. Anh đang kích thích sự tò mò của họ. Rồi anh lại mua thêm bia, và khi họ hỏi lại một lần nữa, an miễn cưỡng chia sẻ câu chuyện của mình: rằng vài năm trước anh từng đến phiên chợ ở đây với một người bạn, có gặp một cô gái. Họ thấy tâm đầu hợp ý với nhau. Rồi Thibault cứ nói đi nói lại rằng cô ấy tuyệt thế nào, rằng cô ấy bảo anh là hãy tìm cô nếu có dịp trở lại đây. Và anh thì rất muốn, nhưng thật vớ vẩn là anh lại chẳng nhớ tên cô.
Anh không nhớ tên cô gái sao? họ hỏi. Không, anh đáp. Tôi vốn không giỏi nhớ tên người khác. Hồi nhỏ tôi bị một quả bóng chày đập trúng đầu đâm ra trí nhớ có vấn đề. Thibault nhún vai, biết chắc rằng họ sẽ cười phá lên, và đúng thế thật. Nhưng tôi có một bức ảnh, anh nói thêm, làm ra vẻ đắn đo.
Anh có mang nó theo không? Có, tôi nghĩ là có.
Thibault bắt đầu lục túi, rồi rút bức ảnh ra. Mọi người bắt đầu xúm lại. Ngay lập tức, một người lắc đầu. Anh thật xui xẻo, anh ta nói. Cô ấy thì không được rồi. Cô ấy đã có chồng! Không hẳn thế, nhưng cứ nói đơn giản là cô ấy không hẹn hò ai cả. Chồng cũ của cô ấy sẽ không thích đâu, tin tôi đi, anh không muốn dây với gã này đâu.
Thibault nuốt nước bọt. Cô ấy là ai vậy?
Beth Green, họ đáp. Giáo viên Trường Tiểu học Hampton, sống với bà tại một ngôi nhà ở trại chó.
Beth Green, hay chính xác hơn, Thibault nghĩ, làElizabeth Green.
E.
Bọn họ nói chuyện chưa lâu thì Thibault nhận thấy một người trong đám đã chuồn đi đâu mất sau khi xem bức ảnh. Chắc l không may thật rồi. Thibault nói và cất bức ảnh đi.
Anh quyết định nán lại thêm nửa giờ nữa để ngụy trang. Nói dăm ba câu chuyện. Anh quan sát kẻ khả nghi có nước da bủng beo gọi điện thoại và nhận thấy vẻ thất vọng trong phản ứng của gã. Trông gã giống như đứa trẻ bị mắng vì can tội ăn nói tung tung. Tốt. Nhưng mà anh cứ có cảm giác là sẽ còn gặp lại tên này. Anh mua thêm bia, và thua thêm vài ván nữa, thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa xem có ai đến không. Nhưng không có ai. Đã đến lúc rồi, anh giơ hai tay lên tuyên bố mình đã hết sạch tiền. Anh phải lên đường. Vụ này đã khiến anh tốn hơn trăm đô la rồi. Họ đảm bảo với anh rằng anh được hoan nghênh tới đây bất cứ lúc nào.
Anh hầu như chẳng nghe thấy họ nói gì. Lúc này, tâm trí anh dồn hết vào cái tên của người phụ nữ ấy, và bước tiếp theo là phải tìm gặp cô ấy.
Chủ nhật.
Sau khi đi lễ nhà thờ, thời gian còn lại trong ngày là để cô nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe và nạp lại năng lượng cho tuần mới. Cô muốn ở bên gia đình, nấu món hầm trong bếp và đi bộ thư giãn dọc bờ sông. Cũng có thể là nhâm nhi một cốc rượu vang và đọc một cuốn sách yêu thích, hoặc ngâm mình trong bồn tắm ấm áp sủi bọt.
Việc mà cô không muốn làm là phải dành cả hốt phân chó trên bãi cỏ chúng tập dượt, dọn chuồng, hay huấn luyện mười hai con chó tiếp theo, hay chết gí trong cái văn phòng nóng đến toát mồ hôi chờ người đến nhận chó - trong khi lũ chó lại đang thư giãn trong cũi có điều hòa mát lạnh. Vậy nhưng, đó lại chính là những việc mà cô phải làm kể từ lúc từ nhà thờ trở về nhà sáng sớm nay.
Hai con chó đã được đón về, nhưng theo lịch thì hôm nay còn phải trả bốn con nữa. Bà thật dễ thương khi giao hết cả đống giấy tờ này cho cô trước khi lui vào trong nhà xem bóng chày trên ti vi. Lúc này đội Atlanta Braves đang đấu với đội Mets. Bà không chỉ là cổ động viên cuồng nhiệt của Atlanta Braves, tới mức Beth cảm thấy tức cười, mà bà còn ghi nhớ tất cả những sự kiện liên quan đến đội này. Điều đó giải thích cho sự hiện diện của hàng chồng hàng dãy cốc cà phê Atlanta Braves cạnh quầy bar, cờ phướn Atlanta Braves treo kín tường, lịch bàn Atlanta Braves, và cái đèn Atlanta Braves đặt gần cửa sổ.
Tuy đã mở cửa song không khí trong văn phòng vẫn rất ngột ngạt. Đó là một trong những ngày hè nóng ẩm, rất thích hợp để đi bơi ở sông, còn thì chẳng hợp cho bất kỳ việc gì khác nữa. Áo Beth ướt sũng mồ hôi, và do đang mặc quần soóc nên đùi cô cứ dính chặt vào mặt chiếc ghế nhựa. Mỗi khi nhúc nhích hai chân, cô lại được thưởng thức cái âm thanh giống như lúc người ta tách băng dính ra khỏi hộp các tông, nghe mà gớm ghiếc.
Bà cô thấy nhất thiết phải giữ mát cho lũ chó, thế nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện bổ sung ống dẫn khí mát vào phòng làm việc. “Nếu cháu nóng thì cứ việc mở cánh cửa dẫn ra chỗ trại chó ấy,” bà toàn nói vậy mà lờ đi một sự thật rằng chỉ có bà là không bao giờ thấy phiền vì tiếng chó sủa ầm ĩ cả ngày, còn hầu hết những người bình thường khác thì ngược lại. Hơn nữa, hôm nay còn có một cặp song ca bé bỏng nữa: ấy là hai con chó săn giống Jack Russell sủa không ngừng nghỉ kể từ khi Beth đến. Cô đoán chắc chúng đã sủa cả đêm qua, vì mấy con khác cũng tỏ ra rất gắt gỏng. Cứ khoảng một phút, những con khác lại cất tiếng hòa theo làm nên một bản hợp ca giận dữ, cao vút và dữ dội, cứ như thể con nào cũng muốn bày tỏ sự bất mãn của mình bằng cách sủa to hơn những con khác vậy. Thế nghĩa là chẳng có cơ hội nào cho cô mở cái cánh cửa đó ra hứng luồng không khí mát vào phòng cả.
Cứ chực chạy lên nhà để uống một cốc nước mát, nhưng rồi Beth lại thôi bởi một ý nghĩ kỳ quặc là hễ cô vừa rời khỏi văn phòng, thế nào chủ của một con chó giống cocker spaniel cũng sẽ xuất hiện. Họ đã gọi tới văn phòng từ nửa giờ trước để thông báo với cô là đang trên đường tới - “Mười phút nữa chúng tôi sẽ tới nơi!” - và họ là kiểu người sẵn sàng làm loạn lên nếu con chó của họ phải ngồi chờ trong cũi lâu thêm một phút nữa, nhất là khi nó đã phải xa nhà những hai tuần lễ.
Nhưng cuối cùng thì họ tới chưa? Rõ ràng là chưa.
Mọi việc sẽ dễ hơn nhiều nếu Ben ở đây. Sáng nay cô đã nhìn thấy nó trong nhà thờ với Keith, và đúng như cô đoán, trông thằng bé thật ủ rũ. Như thường lệ, ở đó chả có gì vui đối với nó. Đêm qua, trước lúc đi ngủ, thằng bé gọi điện cho cô kể rằng Keith đã dành phần lớn buổi tối ngồi một mình ngoài hiên, trong khi nó thì phải lau bếp. Thế là sao chứ hả? Tại sao anh ta không cảm nhận được niềm vui của chuyện được ở cùng với con trai mình? Hay chỉ đơn giản là ngồi nói chuyện với nó thôi cũng được vậy? Ben là đứa trẻ dễ gần nhất thế giới, và cô nói thế không phải là vì cô thiên vị con mình. Ờ thì đúng, cô thừa nhận là có thể mình cũng hơi thiên vị một chút, nhưng là một giáo viên, cô đã tiếp xúc với rất nhiều trẻ em, và cô biết mình đang nói gì. Ben thông minh. Ben hài hước. Ben tốt bụng. Ben lịch thiệp. Ben là một đứa trẻ tuyệt vời, và cô tức phát điên lên khi thấy Keith quá ngu ngốc đến độ không nhận ra điều đó....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ