XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Cô cứ ước rằng mình đang ở trong nhà và... làm cái gì đó. Bất cứ cái gì. Kể cả giặt quần áo cũng còn thích hơn là ngồi đây. Ngồi đây cô có quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi. Không chỉ nghĩ về Ben, mà cả về bà nữa. Cô cũng băn khoăn không biết năm nay mình có thể đi dạy học hay không. Rồi tình hình yêu đương ảm đạm cũng luôn khiến cô chán nản. Thật tuyệt vời nếu như gặp được một người đặc biệt, một người để chia sẻ niềm vui, một người có thể yêu Ben cũng nhiều như cô. Hay ít ra cũng là một người để cùng đi ăn tối và xem phim. Một người đàn ông bình thường, người không quên trải khăn ăn lên lòng những lúc ở nhà hàng và thi thoảng mở cửa cho cô. Những việc đó đâu có gì quá đáng, phải không? Cô không hề nói dối Melody khi cho rằng mình chẳng có nhiều lựa chọn ở cái thị trấn này, mặc dầu cô cũng phải thừa nhận mình kén cá chọn canh, nhưng ngoài quãng thời gian ngắn ngủi hẹn hò với Adam thì cô đã dành hầu như tất cả các ngày nghỉ cuối tuần trong một năm qua để ở nhà. Bốn mươi chín trong tổng số năm mươi hai đợt nghỉ cuối tuần. Không phải là cô quá kén chọn, điều này thì cô đảm bảo. Đơn giản Adam là người duy nhất mời cô đi chơi, và rồi chẳng hiểu vì lý do gì đột nhiên anh ta không gọi điện cho cô nữa. Đấy, lịch sử tình trường của cô suốt mấy năm qua tóm lại chỉ có thế.

Nhưng cũng chả quan trọng, đúng không? Dù sao thì đến giờ cô vẫn sống khỏe mà chẳng cần tới chuyện yêu đương, và cô sẽ tiếp tục phát huy. Với cả, phần lớn thời gian cô cũng không thấy phiền não gì. Giá mà hôm nay không nóng khủng khiếp thế này thì chắc cô cũng chả bận tâm tới chuyện đó làm gì. Nhất định phải đi kiếm cho mình thứ gì đó mát mẻ thôi. Kẻo không cô sẽ lại miên man nghĩ về quá khứ, rồi lại ngồi ì ra ở đây. Cầm cái cốc rỗng lên, cô quyết định đi lấy nước đá. Tiện thể sẽ lấy luôn một cái khăn nhỏ để phủ lên ghế mà ngồi.

Khi đứng dậy, cô liếc nhanh về phía con đường trải sỏi vắng ngắt, rồi viết nguệch ngoạc một dòng thông báo rằng cô sẽ quay lại sau mười phút và dán lên cửa trước của văn phòng. Bên ngoài, mặt trời rọi nắng chói chang khiến cô rảo bước về phía bóng râm của cây mộc lan già rồi đi theo con đường trải sỏi dẫn về ngôi nhà nơi cô đã lớn lên. Nó được xây vào khoảng năm 1920, na ná kiểu nhà trang trại rộng rãi và thấp, bao quanh là hàng hiên rộng và các mái chìa chạm nổi mô tả các môn thể thao. Sân sau, được ngăn cách với khu trại chó và văn phòng bởi những giậu cây cao ngất, nằm dưới bóng râm của một cây sồi khổng lồ, có bày một dãy bàn ăn ngoài trời. Trước kia hẳn là nơi này đã rất hoành tráng nguy nga, nhưng cũng như rất nhiều ngôi nhà khác ở vùng nông thôn quanh Hampton, thời gian và khí hậu đã bào mòn nó. Bây giờ, mái hiên xệ xuống, sàn kêu cọt kẹt; nếu có gió mạnh, thậm chí giấy tờ cũng có thể bay tứ tung khỏi bàn kể cả khi cửa sổ đã đóng. Bên trong ngôi nhà, tình hình cũng không khá hơn: kết cấu rất vững chắc, nhưng cần được gia cố lại, đặc biệt là phòng bếp và phòng tắm. Bà cũng biết vậy và thỉnh thoảng có nhắc tới việc sửa sang nhà cửa, song những kế hoạch đó luôn luôn bị trì hoãn. Ngoài ra, Beth cũng phải công nhận rằng đây là một nơi đặc biệt quyến rũ. Không chỉ vì sân sau giống hệt như một ốc đảo thực thụ, mà vì cả những thứ bên trong nữa. Bao năm qua, bà vẫn thường lui tới các cửa hàng đồ cổ, và bà thích tất cả mọi thứ mang phong cách Pháp thế kỷ mười chín. Bà còn dành phần lớn các ngày nghỉ cuối tuần để tới những buổi thanh lý đồ cũ tìm kiếm tranh cổ. Bà có sở trường về tranh vẽ nói chung và đã xây dựng được một số mối quan hệ tốt với các chủ phòng tranh ở khắp miền Nam này. Hầu như bức tường nào trong nhà cũng có tranh treo. Nhân một lần cao hứng, Beth đã thử tra cứu tên tuổi một số họa sĩ trên Google và biết rằng những tác phẩm khác của họ được treo ở Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan tại New York và Thư viện Huntington ở San Marino, California. Khi cô nói về những gì đọc được trên mạng, bà nháy mắt bảo, “Cảm giác giống như khi nhâm nhi một ly sâm banh, phải không?” Đằng sau lối chọn từ kỳ quặc của bà thường là bản năng rất sắc bén.

Vừa đến được hiên trước và mở cửa ra, một luồng gió má vào người khiến Beth thấy thật khoan khoái, cô cứ đứng nguyên đó mà thưởng thức cái cảm giác dễ chịu này.

“Đóng cửa vào,” bà nói vọng ra. “Cháu đang làm cho không khí thoát hết ra ngoài đấy.” Rồi bà ngồi xoay lại, nhìn Beth một lượt. “Cháu có vẻ nóng hả.”

“Rất nóng ạ.”

“Bà nghĩ hôm nay văn phòng chắc là nóng như cái lò.”

“Bà nghĩ thế ạ?”

“Bà nghĩ đáng lẽ cháu phải mở cái cửa thông sang chuồng chó như bà dặn ấy. Nhưng chắc chỉ có bà mới vậy. Thôi nào, vào đây một lúc cho mát đi.”

Beth hướng ánh mắt về phía chiếc ti vi. “Đội Braves chơi thế nào ạ?”

“Như mớ cà rốt vậy.”

“Vậy là tốt hay không tốt ạ?”

“Cà rốt có chơi bòng chày được không?”

“Cháu nghĩ là không.”

“Thế là cháu biết câu trả lời rồi đấy.”

Beth mỉm cười và đi vào trong bếp. Mỗi khi đội Braves thua, bà thường tỏ ra có đôi chút cáu kỉnh.

Cô lấy khay đá ra khỏi tủ lạnh và nạy ra vài cục. Sau khi thả chúng vào trong cốc, cô rót nước và khoan khoái thưởng thức một hơi thật dài. Cảm thấy đói bụng, cô chọn một quả chuối từ khay đựng hoa quả rồi quay trở lại phòng khách. Ngồi lên tay vịn đi văng, cô cảm nhận mồ hôi từ cơ thể đang bốc hơi trong không khí mát lạnh của căn phòng, lúc thì nhìn Nana, lúc thì xem trận đ đang diễn ra trên ti vi. Beth cũng muốn hỏi xem có bao nhiêu bàn thắng đã được ghi rồi, nhưng cô biết bà không có hứng trả lời. Tất nhiên là không rồi khi mà đội Braves chơi như một mớ cà rốt. Liếc nhìn đồng hồ, cô thở dài, biết rằng đã đến lúc phải quay trở lại văn phòng.

“Ghé thăm bà thật là thích.”

“Bà cũng thế, cháu yêu. Nhớ đừng để bị nóng bức quá nhé.”

“Vâng, cháu sẽ cố.”

Beth sải bước trở lại văn phòng trại chó, hết sức thất vọng khi chẳng thấy một cái xe nào ở bãi đỗ, có nghĩa là những người chủ vẫn chưa đến nhận chó về. Tuy nhiên, có một người đàn ông đang đi bộ trên lối dẫn vào văn phòng, bên cạnh là một con chó béc giê Đức. Từng đám bụi nhỏ cuộn lên trên mặt đất phía sau anh ta. Đầu con chó rũ xuống, lưỡi thè ra ngoài. Beth tự hỏi tại sao họ lại ra ngoài dạo chơi trong một ngày nóng nực thế này. Ngay cả con vật cũng thích được ở trong nhà hơn. Nghĩ lại, cô nhận ra đây là lần đầu cô thấy có người dắt chó đi bộ đến trại. Không những vậy, dù là ai đi nữa thì nguời này cũng không gọi điện hẹn trước. Bất cứ ai gửi chó ở đây đều gọi điện hẹn trước.

Thấy rằng người đàn ông kia sẽ tớí văn phòng cùng lúc với mình, Beth vẫy tay chào và ngạc nhiên khi thấy anh ta dừng lại nhìn cô chăm chú. Con chó của anh ta cũng vậy, tai nó dỏng lên, và ý nghĩ đầu tiênt xuất hiện trong đầu Beth là trông nó thật giống Oliver, con béc giê Đức mà bà đã mang về nhà khi cô mười ba tuổi. Nó cũng có màu đen pha nâu, cũng kiểu nghiêng đầu như thế, cũng cái dáng vẻ dọa dẫm ấy khi gặp người lạ. Nhưng cô không hề sợ nó. Ban ngày Oliver giống chó của Drake hơn là của Beth, nhưng đến tối thì nó luôn tới ngủ cạnh giường của cô, chờ được vỗ về.

Miên man một lúc với những kỷ niệm về Drake và Oliver, cô không nhận ra người đàn ông kia vẫn đứng bất động. Anh ta cũng không nói gì. Lạ thật. Có thể anh ta muốn gặp bà chăng. Vì gương mặt anh ta bị khuất bóng nên cô không cảm nhận được điều gì hơn nữa, nhưng cũng chẳng sao. Bước tới cửa, cô gỡ tờ thông báo xuống mở cửa, chắc mẩm anh ta sẽ vào theo khi đã sẵn sàng. Cô bước vòng qua bàn thu ngân, và khi nhìn thấy chiếc ghế nhựa, cô nhớ ra là mình không đem theo cái khăn.

Cho rằng cần phải chuẩn bị giấy tờ để người lạ mặt làm thủ tục gửi chó, Beth rút từ trong tủ hồ sơ ra một tờ khai gắn vào tấm bìa kẹp. Rồi cô lục khắp bàn tìm một cây bút, sau đó đặt cả hai lên bàn đúng lúc người lạ mặt và con chó đi vào. Anh ta mỉm cười, và khi ánh mắt họ gặp nhau, đó là một trong số những lần hiếm hoi trong đời cô cảm thấy thật sự không thốt được lời nào.

Không hẳn là vì anh ta cứ nhìn cô chằm chằm, mà do cái cách anh ta nhìn thì đúng hơn. Nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng quả thực anh ta đang nhìn cô như thể nhận ra cô vậy. Mà chắc chắn trước giờ cô chưa từng thấy anh ta. Nếu gặp rồi thì hẳn cô phải nhớ ngay, bởi vì cái cách anh ta dường như đang chế ngự bầu không khí trong phòng khiến Beth nhớ đến Drake. Giống Drake, anh ta cao khoảng một mét tám, hơi gầy, đôi tay rắn chắc, bờ vai rộng. Dáng vẻ của anh ta toát lên một sức mạnh đầy quyến rũ, lại được tôn thêm bởi bộ quần jean áo phông đã bạc màu nắng gió.

Nhưng sự giống nhau giữa Drake và anh ta cũng chỉ có vậy. Trong khi mắt Drake có màu nâu viền vàng thì mắt của người này màu xanh da trời; trong khi Drake luôn để tóc ngắn thì tóc người này lại dài hơn, gần như là không cắt tỉa gì. Beth để ý thấy mặc dù phải đi bộ đến đây, nhưng xem ra anh ta đổ mồ hôi ít hơn cô....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện : Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần
» Truyện Tình Yêu: Sô Cô La Đen
» truyện tình yêu; Ly Trà Sữa Tình Yêu
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện Tình Yêu: Bà Xã Gìa Xì Tin
12345»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt