“Tớ chuẩn bị về nhà,” Victor nói. “Tớ xong nhiệm vụ của mình rồi.”
“Cậu không định quay lại vào năm sau sao?”
Victor rít một hơi thuốc dài. "Mẹ tớ muốn tớ trở về nhà, còn em tớ đã giới thiệu cho tớ một công việc. Thợ lắp mái nhà. Cậu nghĩ tớ có thể lắp mái nhà được không?”
“Được chứ. Cậu sẽ là thợ xây mái giỏi ấy chứ.”
“Bạn gái tớ, Maria, cũng đang đợi tớ. Tớ biết cô ấy từ hồi mười bốn tuổi.”
“Tớ biết, cậu có kể cho tớ về cô ấy rồi.”
“Tớ sẽ cưới cô ấy.”
“Cậu cũng nói rồi luôn.”
“Và tớ rất muốn cậu tham dự lễ cưới của tớ.”
Trong ánh sáng nhập nhoạng của đầu điếu thuốc, anh thấy nụ cười chập chờn của Victor. “Tớ sẽ không bỏ lỡ đám cưới của cậu đâu.”
Victor lại rít một hơi dài, và họ đứng trong yên lặng suy nghĩ về một tương lai mà họ thấy sao xa vời đến thế.
“Cậu thì thế nào?” Victor vừa nói vừa thở ra một làn khói thuốc. “Cậu có định quay lại không?”
Thibault lắc đầu. “Không. Tớ thế là đủ rồi.”
<“Cậu sẽ làm gì sau khi giải ngũ?”
“Tớ không biết. Có thể tớ sẽ nghĩ ngơi một thời gian, đi câu cá ở Minnesota, một nơi mát mẻ trong lành, nơi mà tớ có thể ngồi trên thuyền thư giãn.”
Victor thở dài. “Nghe thật tuyệt.”
“Cậu muốn đi với tớ không?”
“Có.”
“Vậy thì tớ sẽ gọi cho cậu khi nào lên kế hoạch cho chuyến đi,” Thibault cam đoan.
Thibault có thể nghe thấy tiếng cười lẫn trong giọng nói của Victor. “Tớ sẽ đến.” Cậu hắng giọng, “Cậu muốn biết một điều không?”
“Chỉ khi cậu muốn nói cho tớ biết.”
“Cậu có nhớ cái trận đó không, lần mà Jackson và những người khác hy sinh khi chiếc Humvee nổ tung ấy?”
Thibault nhặt một hòn sỏi ném vào khoảng không tối đen trước mặt. “Có!”
“Cậu đã cứu tớ.”
“Không phải đâu. Tớ chỉ kéo cậu lại thôi.”
Victor tiếp tục.
“Thibault, tớ làm theo cậu. Khi cậu nhảy khỏi chiếc Humvee ấy. Tớ đã định ở lại, nhưng khi thấy cậu nhảy ra, tớ biết mình không được lựa chọn.”
“Cậu đang nói v...”
“Về bức ảnh,” Victor ngắt lời. “Tớ biết cậu luôn mang nó bên mình. Tớ đã làm theo vận may của cậu, và nó đã cứu tớ.”
Lúc đầu, Thibault chẳng hiểu gì, nhưng đến khi nghĩ ra điều Victor muốn nói, anh lắc đầu không tin. “Nó chỉ là một bức ảnh thôi Victor.”
“Đó là vận may,” Victor cãi lại, ghé sát mặt Thibault. “Và cậu là một kẻ may mắn. Khi nào giải ngũ, tớ nghĩ cậu nên đi tìm người phụ nữ trong ảnh đó. Chuyện giữa cậu và cô ấy vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Không...”
“Nó đã cứu sống tớ.”
“Nó không cứu được những người khác. Quá nhiều những người khác.”
Mọi người đều biết rằng trung đoàn số 5 thuộc sư đoàn số 1 đã phải chịu nhiều tổn thất ở Iraq, nhiều hơn các trung đoàn khác cùng sư đoàn.
“Nhưng nó bảo vệ cậu. Và khi nhảy khỏi chiếc Humvee, tớ tin nó cũng sẽ cứu sống tớ, cứng như là cậu luôn tin nó sẽ cứu cậu vậy.”
“Không, tớ không tin,” Thibault khăng khăng.
“Vậy thì, chiến hữu, tại sao cậu luôn mang theo nó chứ hả?”
* * *
Thứ Sáu, ngày làm việc thứ ba của Thibault ở trại chó và mặc dù đã bỏ lại phía sau hầu hết những gì liên quan tới quá khứ nhưng anh vẫn luôn mang theo bức ảnh trong túi. Cũng như anh luôn nghĩ về những gì Victor đã nói ngày hôm đó.
Lúc này, Thibault đang dắt một con mastiff đi trên một đường mòn râm mát, khuất khỏi tầm nhìn từ văn phòng, nhưng vẫn thuộc lãnh địa của gia đình bà Nana. Con chó này rất lớn, ít nhất phải bằng cỡ một con Great Dane, và cứ mười giây nó lại liếm tay Thibault một lần. Hết sức thân thiện.
Anh đã thành thạo những công việc đơn giản hàng ngày: cho lũ chó ăn uống và tập thể dục, vệ sinh chuồng, lên lịch hẹn khách hàng. Không có gì khó. Anh cũng khá chắc chắn rằng bà Nana đang cân nhắc đến việc cho phép anh phụ huấn luyện bầy chó. Hôm trước đó, bà đã bảo anh xem cách bà huấn luyện một con chó, khiến anh nhớ lại dạo tập cho Zeus: dùng những câu lệnh rõ ràng, ngắn, đơn giản, ra hiệu bằng cử chỉ, chỉ dẫn dứt khoát, và đừng tiếc lời khen ngợi. Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, bà bảo Thibault đi bên cạnh trong lúc bà dẫn con chó về chuồng.
“Cậu có thể làm được như thế không?” bà hỏi.
“Được ạ.”
Bà ngoái nhìn Zeus khi ấy đang theo đằng sau hai người. “Đó cũng là cách cậu huấn luyện Zeus phải không?”
“Cũng gần tương tự ạ.”
Hôm được bà phỏng vấn, Thibault đưa ra hai yêu cầu. Thứ nhất, anh đề nghị được đưa Zeus tới chỗ làm. Anh giải thích rằng Zeus đã quá quen với việc phần lớn thời gian luôn ở cùng anh, nên nó sẽ có phản ứng không tốt nếu bị tách khỏi anh suốt cả ngày. Ơn Chúa, bà Nana cũng hiểu điều đó.
“Tôi đã làm việc với chó béc giê nhiều năm, nên tôi hiểu ý cậu,” bà nói. “Tôi chấp nhận, miễn sao nó không gây phiền phức.”
Tất nhiên Zeus sẽ không gây phiền phức rồi. Thibault sớm hiểu rằng không nên cho Zeus vào trại chó trong khi anh cho lũ chó ăn hay làm vệ sinh, bởi sự xuất hiện của Zeus có thể khiến vài con trong số chúng căng thẳng. Ngoài chuyện này ra thì Zeus hoàn toàn thích ứng với nơi đây. Nó đi theo Thibault mỗi khi anh tập thể dục cho lũ chó hoặc dọn dẹp bãi huấn luyện, và nó sẽ nằm ở hiên gần lối vào trong khi Thibault sửa soạn giấy tờ. Khi khách hàng đến, Zeus luôn gầm gừ cảnh giác, chính là nó đã được dạy để làm thế. Chừng ấy cũng đủ để khiến hầu hết khách hàng phải dừng sững ngay tại chỗ. Nhưng chỉ cần một lệnh ngắn gọn của Thibault, “Không sao đâu,” là đủ để giữ Zeus ngồi im.
Yêu cầu thứ hai của Thibault là xin được bắt đầu công việc vào thứ Tư, vì anh cần thời gian thu xếp nơi ở. Và bà Nana cũng đồng ý như vậy. Hôm Chủ nhật, trên đườug từ trại chó về, anh đã mua một tờ báo và tìm đọc các quảng cáo cho thuê nhà. Cũng không khó để thu gọn danh sách chọn lựa; tất cả chỉ có bốn ngôi nhà, và ngay lập tức, Thibault đã có thể loại bỏ hai ngôi nhà lớn hơn, vì anh không cần quá nhiều phòng như vậy.
Thật trớ trêu, hai lựa chọn còn lại nằm ở hai rìa đối ngược nhau của thị trấn. Ngôi nhà đầu tiên là ở trong một khu dân cư cũ nằm kề ngay khu thương mại, nhìn ra sông South. Tiện nghi đầy đủ. Hàng xóm dễ chịu. Nhưng không hợp với anh. Nhà cửa ở đó cứ san sát nhau. Ngôi nhà thứ hai có vẻ ổn. Nó nằm cuối một con đường đất cách chỗ anh làm khoảng hơn ba cây số, trong một ngôi làng thôn dã bao quanh rừng quốc gia. Rất tiện, anh có thể đi xuyên qua rừng để đến trại chó. Đường đi không ngắn hơn là bao nhưng bù lại, Zeus có thể lang thang thăm thú. Đó là ngôi nhà một tầng, mộc mạc kiểu miền Nam, ít nhất phải đến một trăm năm tuổi nhưng được tu sửa tương đối tốt. Sau khi lau lớp bụi trên cửa sổ, Thibault nhìn vào bên trong. Phải đầu tư cho nó một chút, nhưng không đến mức làm anh thoái chí. Phòng bếp được bài trí theo phong cách rất xưa, góc bếp có một cái lò sưởi nhóm bằng củi, và nó là thứ duy nhất dùng để sưởi ấm cho toàn bộ ngôi nhà. Sàn lát bằng những tấm gỗ thông khổ rộng trầy xước và ố bẩn, còn mấy chiếc tủ thì xem ra đã có ở đây từ thời ngôi nhà được xây lên, nhưng có vẻ như những thứ này chỉ làm nổi bật hơn nét đặc sắc của ngôi nhà chứ không hề làm giảm giá trị của nó. Hơn nữa, trong nhà đầy đủ những đồ đạc cơ bản: bàn, ghế, đèn, và thậm chí cả một cái giường ngủ.
Thibault gọi theo số máy trong mục quảng cáo, và vài tiếng sau, anh nghe thấy tiếng xe của chủ nhà. Họ trao đổi ngắn gọn những thông tin cần thiết, té ra ông ta cũng từng phục vụ trong quân đội hai mươi năm, bảy năm cuối đóng tại căn cứ Bragg. Ngôi nhà này là của bố ông ta, nhưng cụ đã mất cách đây hai tháng. Cũng tốt, Thibault nghĩ; nhà cửa cũng như xe hơi vậy, nếu không được sử dụng thường xuyên, chúng sẽ bị xuống cấp theo tốc độ tăng dần. Có nghĩa là ngôi nhà này có thể vẫn còn tốt. Tiền đặt cọc và giá thuê hơi cao đối với anh, nhưng anh cần nhanh chóng thu xếp chỗ ở. Cuối cùng, anh trả tiền đặt cọc và tiền thuê hai tháng. Cứ nhìn cái vẻ mặt của chủ nhà thì xem ra ông ta đã không mong sẽ nhận được nhiều tiền mặt đến thế.
Thứ Hai, Thibault ngủ đêm đầu tiên ở ngôi nhà đó, lấy túi ngủ trải tạm lên trên tấm nệm; sáng thứ Ba, anh đi bộ vào thị trấn đặt mua một cái nệm mới, và chủ cửa hàng đồng ý giao hàng tới nhà luôn tối hôm đó, đồng thời anh cũng mua thêm một ít đồ đạc khác. Anh trở về nhà với chiếc ba lô chất đầy khăn trải giường, khăn tắm và đồ vệ sinh. Nhưng vẫn phải mất thêm hai chuyến ra thị trấn để mua tủ lạnh, bát đĩa, cốc chén, vật dụng nhà bếp, cùng với hẳn hai mươi lăm ký thức ăn cho Zeus. Cuối ngày hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi rời Colorado anh ước rằng mình có ô tô. Nhưng anh đã ổn định được chỗ ở, và thế là đủ. Giờ đây anh đã sẵn sàng để đi làm....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ