Bỗng dưng Beth cảm thấy lúng túng và quay mặt đi chỗ khác đúng lúc người lạ mặt tiến một bước về phía bàn thu ngân. Qua khóe mắt, cô quan sát anh ta khẽ hướng lòng bàn tay mình về phía con chó. Cô đã nhìn thấy bà làm động tác đó hàng nghìn lần, và con chó hiểu được từng cử động nhỏ nhất của chủ, lập tức ngồi yên tại chỗ. Con chó này đã được huấn luyện rất tốt, vậy chắc là anh ta đến để gửi nó.
“Con chó của anh đẹp thật,” cô vừa nói vừa đẩy cái kẹp hồ sơ về phía anh ta. Tiếng nói của cô đã phá vỡ bầu im lặng khó xử. “Tôi cũng từng có một con béc giê Đức. Tên nó là gì vậy?”
“Cảm ơn cô. Nó tên Zeus”
“Chào Zeus.”
Zeus nghiêng đầu.
“Tôi cần anh ký vào đây,” cô nói. “Và nếu anh có bản copy hồ sơ theo dõi của nó thì tốt. Hoặc là thông tin để liên lạc.”
“Xin lỗi?”
“Hồ sơ theo dõi của con chó. Anh đến đây để gửi Zeus phải không?”
“Không,” anh ta đáp và chỉ qua vai. “Thật ra, tôi đã thấy bảng thông báo ở cửa sổ. Tôi đang tìm việc, và tôi đang tự hỏi là ở đây vẫn cần người chứ?”
“Ồ.” Beth không chờ đợi điều này nên cô cố gắng định thần lại.
Anh ta nhún vai, “Tôi biết đáng lẽ tôi phải gọi điện trước, nhưng đằng nào tôi cũng tiện đường qua đây. Tôi nghĩ hay là cứ rẽ qua xem có thể xin cô một cái đơn xin việc không. Tôi sẽ quay lại vào ngày mai nếu cô muốn.”
“Không, không phải vậy. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Thường thì người ta không đến xin việc vào Chủ nhật.” Thật ra thì những ngày khác cũng chẳng có ai ghé qua, nhưng cô lờ điều nàv đi. “Ở đây tôi có một tờ đơn. Xin đợi một chút để tôi tìm nó.” Vừa nói cô vừa quay lại cái tủ hồ sơ đằng sau, mở ngăn kéo dưới cùng ra và bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong tập hồ sơ. “Tên anh là gì?”
“Logan Thibault.”
“Tên Pháp ư?”
“Đó là quê bố tôi.”
“Tôi chưa gặp anh ở đây bao giờ.”
“Tôi mới đến thị trấn này.”
“Đây rồi, nó đây!” Cô đã tìm được mẫu đơn.
Cô đặt tờ đơn trước mặt anh cùng một cây bút. Trong khi anh viết tên, cô quan sát thấy làn da của anh khá thô ráp, có thể là do đi nắng nhiều. Tới dòng thứ hai của tờ đơn, anh dừng lại và ngẩng đầu lên, mắt họ gặp nhau lần thứ hai. Beth cảm thấy mặt mình hơi đỏ nên cố giấu vẻ lúng túng bằng cách giả vờ chỉnh lại áo sơ mi.
“Tôi không biết nên viết gì trong mục địa chỉ. Tôi cũng nói rồi đấy, tôi mới đến thị trấn và hiện đang ở nhà trọ Holiday Motor Court. Tôi cũng có thể dùng địa chỉ của mẹ tôi ở Colorado. Cô muốn thế nào?”
“Colorado ư?”
“Đúng, tôi biết. Nó ở rất xa.”
“Vậy điều gì khiến anh đến Hampton?”
Chính là cô, Thibault nghĩ. Tôi đến tìm cô. “Có vẻ như đây là một thị trấn xinh đẹp, và tôi quyết định sẽ thử sống ở đây.”
“Không có gia đình ở đây?”
“Không.”
“Ồ,” cô nói. Dù đẹp trai hay không thì câu chuyện của anh ta nghe có vẻ không hợp lý, và cô thấy đã tới lúc phải cảnh giác. Cô còn lấn cấn vì một điều gì đó khác nữa mà tạm thời chưa biết là cái gì. Phải mất vài giây cô mới nhận ra. Cô lùi một bước khỏi bàn thu ngân, khiến cho khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút. “Nếu chỉ vừa đến thị trấn này, sao anh biết trại chó muốn thuê người làm? Tuần này tôi không hề đăng tin tuyển dụng trên báo.”
“Tôi nhìn thấy bảng thông báo ở đây.”
“Khi nào?" Beth liếc xéo anh, “Tôi thấy anh đi bộ tới, và anh không thể nào nhìn thấy được cái bảng đó cho tới tận khi anh vào đến trước cửa văn phòng.”
“Tôi đã nhìn thấy nó từ sángớm nay. Chúng tôi đang đi dọc con đường thì Zeus nghe thây tiếng chó sủa. Nó chạy về phía này, và khi đuổi theo tìm nó, tôi nhìn thấy tấm bảng. Lúc đó không có ai ở đây nên tôi quyết định sẽ quay lại sau.”
Câu chuyện nghe có vẻ hợp lý, nhưng Beth vẫn cảm thấy anh ta hoặc đang nói dối hoặc đang cố tình bỏ qua chi tiết nào đó. Và nếu như anh ta đã ở đây từ trước thì điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là anh ta đang tìm kiếm gì ở đây chăng?
Dường như Thibault đã nhận ra thái độ không thoải mái ở cô. Anh đặt bút xuống, thò tay vào túi lấy hộ chiếu của mình và mở nó ra, đẩy nhẹ về phía cô. Cô nhìn vào bức ảnh, rồi nhìn lên mặt anh. Cả họ tên, cô thấy cũng đúng, tuy nhiên điều đó vẫn không làm vơi đi sự cảnh giác trong cô. Chẳng ai đi qua Hampton mà lại quyết định ở lại cả. Charlotte, hay Raleigh, hay Greensboro thì hoàn toàn có thể. Nhưng Hampton? Chả có lý nào.
“Tôi hiểu,” Beth nói, bỗng dưng muốn kết thúc cuộc nói chuyện này. “Ta tiếp tục nhé. Anh hãy ghi địa chỉ thư của anh vào chỗ đó. Và kinh nghiệm làm việc nữa. Tiếp theo, tất cả những gì tôi cần là một số điện thoại để có thể liên lạc.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Nhưng cô sẽ không gọi.”
Anh chàng này quả là sắc sảo, Beth nghĩ. Và thẳng thắn nữa. Quả thực cô cũng định thế. “Đúng.”
Thibault gật đầu. “Đúng, dựa trên những gì cô đã nghe được cho tới lúc này thì nếu là cô tôi cũng sẽ không gọi lại. Nhưng trước khi cô rút ra một kết luận nào đó, tôi cổ thể bổ sung vài điều không?”
“Xin mời.”
Giọng nói của cô rõ là để cho anh biết rằng dù gì thì cô cũng không tin bất cứ điều gì anh nói.
“Đúng, hiện tôi đang ở tạm tại một khách sạn nhỏ, nhưng rất cần tìm một chỗ quanh đây để ở. Tôi cũng sẽ tìm một công việc ở đây.” Anh không hề chớp mắt. “Giờ xin nói một chút về mình. Tôi đã t năm 2002, cử nhân khoa Nhân loại học. Sau đó tôi gia nhập lính thủy đánh bộ, rồi được giải ngũ cách đây hai năm. Tôi chưa từng bị bắt hay bị buộc bất cứ tội danh gì. Chưa từng dính vào ma túy, và chưa từng bị sa thải vì thiếu khả năng. Tôi sẵn sàng đi xét nghiệm ma túy. Nếu muốn, cô có thể kiểm tra lý lịch của tôi để chắc chắn về những điều tôi nói. Hoặc đơn giản nhất, cô có thể gọi cho sĩ quan chỉ huy cũ của tôi, ông ấy sẽ xác nhận những điều tôi nói. Và, mặc dù luật pháp không bắt buộc tôi phải trả lời một câu hỏi kiểu này, nhưng thật sự là hiện tôi không phải điều trị bất cứ một loại bệnh nào. Nói một cách khác, tôi không có vấn đề về tâm thần hay lưỡng cực hay hoang tưởng. Tôi chỉ là một người cần tìm việc làm. Và chính xác là tôi đã thấy bảng tìm người từ sáng nay.”
Beth cũng không chắc mình mong đợi Thibault trình bày điều gì, nhưng rõ ràng là anh đã làm cô bất ngờ.
“Tôi hiểu,” cô lại nói, tập trung vào việc anh đã từng phục vụ trong quân ngũ.
“Liệu tôi có cần điền tiếp vào mẫu đơn nữa không?”
“Tôi vẫn chưa quyết định.” Trực giác mách bảo cô rằng lần này anh nói sự thật, nhưng cô vẫn tin anh hẳn còn giấu điều gì đó nữa. Cô cắn môi. Cô cần một người làm. Nhưng điều gì quan trọng hơn - tìm hiểu xem anh ta đang giấu giếm điều gì, hay là tìm một nhân viên mới?
Anh đứng thẳng trước mặt cô, vẻ điềm tĩnh, tạo cảm giác tin tưởng dễ chịu. Tư thế một quân nhân, cô cau mày nhận xét.
“Tại sao anh lại muốn làm việc ở đây?” Ngay cả cô còn thấy câu hỏi của mình lộ rõ sự nghi ngờ. “Với bằng cấp như vậy, anh có thể kiếm được công việc tốt hơn ở một chỗ khác trong thị trấn này.”
Thibault chỉ về phía Zeus. “Tôi thích chó.”
“Nhưng lương không cao đâu.”
“Tôi không cần nhiều tiền
“Ngày làm việc sẽ dài đấy!”
“Tôi biết sẽ như thế.”
“Trước đây anh đã từng làm việc ở trại chó nào chưa?”
“Chưa.”
“Tôi hiểu.”
Thibault cười..“Cô nói câu đó nhiều nhỉ.”
“Đúng thế,” Beth nói. Tự nhủ: Ngừng nói thế ngay. “Anh không biết một ai ở thị trấn này sao?”
“Không.”
“Anh vừa mới tới thị trấn và quyết định sẽ ở lại?”
“Đúng vậy.”
“Xe của anh đâu?”
“Tôi không có xe.”
“Vậy anh tới đây bằng gì?”
“Tôi đi bộ.”
Cô chớp mắt, không hiểu gì cả.
“Anh định nói với tôi là anh đi bộ suốt từ Colorado đến đây sao?”
“Đúng
“Anh không nghĩ điều đó thật kỳ quặc à?”
“Tôi cho là cũng còn tùy vào lý do nữa.”
“Lý do của anh là gì?”
“Tôi thích đi bộ.”
“Tôi hiểu.” Beth không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói nữa. Cô với tay lấy cái bút, chần chừ. “Tôi đoán anh chưa có gia đình,” cô nói.
“Chưa.”
“Còn con cái?”
“Không có. Chỉ mình tôi và Zeus. Nhưng mẹ tôi vẫn đang sống ở Colorado.”
Cô gạt một lọn tóc bết mồ hôi ra khỏi trán, cảm thấy vừa bối rối vừa kinh ngạc. “Tôi vẫn chưa hiểu. Anh đi bộ ngang qua nước Mỹ, anh đến Hampton, anh bảo anh thích nơi này, và bây giờ anh muốn làm việc ở đây!”
“Đúng thế.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ