“Anh có muốn nói thêm điều gì không?”
“Không.”
Cô há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. “Xin lỗi, cho tôi xin một phút. Tôi phải nói chuyện với một người.”
* * *
Beth có thể xử lý rất nhiều việc, nhưng việc này thì ngoài tầm của cô. Dù đã cố gắng nhưng cô vẫn không tàtoàn bộ những gì Thibault đã nói. Trong chừng mực nào đó, câu chuyện của anh nghe có vẻ lọt tai; nhưng về tổng thể, nó có gì đó... vô lý. Nếu anh chàng này nói sự thật thì anh ta là kẻ thật lạ lùng; còn nếu anh ta nói dối, thì anh ta đã chọn kiểu nói dối rất lạ lùng. Dù thế này hay thế kia thì cũng thật khó hiểu. Đó là lý do khiến cô muốn nói chuyện với bà. Nếu có ai hiểu nổi ý đồ của người này thì đó chính là bà.
Xui xẻo thay, khi Beth trở lại nhà chính thì trận đấu vẫn chưa kết thúc. Cô có thể nghe thấy tiếng các bình luận viên tranh luận về việc đội Mets thay cầu thủ giao bóng, hay việc cầu thủ nào đó ở tuyến này là nên hay không nên. Mở cửa ra, cô ngạc nhiên thấy chiếc ghế bà ngồi giờ trống trơn.
“Bà ơi?”
Bà Nana ló đầu ra từ phòng bếp. “Bà đây, bà vừa mới vào pha một cốc nước chanh, cháu có muốn uống không, bà có thể pha bằng một tay.”
“Thật ra cháu cần nói chuyện với bà. Một phút thôi được không ạ? Cháu biết trận đấu vẫn còn...”
Bà phẩy tay gạt đi. “Ôi, bà chán xem rồi. Cháu cứ nói và tắt ti vi đi. Braves không thể thắng trận này được, và bà cũng chẳng muốn nghe những lời bào chữa của họ nữa. Bà ghét những lời bào chữa. Họ không có lý do gì để mà thua trận này hết, và điều đó họ biết. Được rồi, cháu có chuyện gì nào?”
Beth bước vào phòng bếp, dựa người cạnh bàn trong khi bà Nana rót nước chanh từ bình thủy. “Cháu đói không? Bà có thể làm nhanh cho cháu một cái bánh kẹp.”
“Cháu vừa ăn chuối rồi.”
“Ăn thế không đủ đâu. Trông cháu gầy như cây gậy đánh gôn ấy.”
Cầu cho Chúa nghe thấy lời bà nói, Beth nghĩ.
“Chắc để lát nữa. Còn bây giờ, có người đến xin việc. Anh ta đang ở đây.”
“Có phải cái anh chàng điển trai với con béc giê Đức không? Bà đã biết là cậu ta sẽ xin việc mà. Cậu ta thế nào? Hãy nói với bà rằng cậu ta luôn mơ ước được dọn chuồng chó đi.”
“Bà đã nhìn thấy anh ta à?”
“Tất nhiên.”
“Làm sao bà biết anh ta muốn xin việc?”
“Thì ngoài ra còn lý do gì khiến cháu muốn nói chuyện với bà nữa đây?”
Beth lắc đầu. Bà luôn đi trước cô một bước. “Dù sao thì, cháu nghĩ là bà nên nói chuyện với anh ta. Cháu thực tình không biết anh ta là người thế nào nữa.”
“Đầu tóc của cậu ta có liên quan gì tới chuyện này không?”
“Cái gì ạ?”
“Thực sự là cháu không để ý.”
“Chắc chắn cháu có để ý, cháu yêu. Cháu không thể dối bà được đâu. Thế vấn đề là gì đây?”
Beth nhanh chóng kể tóm tắt cho bà nghe cuộc phỏng vấn. Nghe cô nói xong, bà ngồi im lặng.
“Cậu ta đã đi bộ từ Colorado sao?”
“Ấy là anh ta nói thế.”
“Và cháu tin cậu ta?”
“Chuyện này á?” cô ngập ngừng. “Vâng, chuyện này thì anh ta nói thật.”
“Quả là một hành trình dài.”
“Cháu biết.”
“Bao nhiêu cây nhỉ?”
“Cháu không biết. Rất xa.”
“Thật kỳ lạ, cháu có nghĩ vậy không?"
“Có ạ. À, và còn một điều nữa.”
“Gì vậy?”
“Anh ta từng là lính thủy đánh bộ.”
Bà Nana thở dài. “Tốt hơn là cháu đợi ở đây. Bà sẽ đi nói chuyện với anh chàng này.”
Trong mười phút tiếp theo, Beth quan sát họ từ sau rèm cửa sổ phòng khách. Bà không phỏng vấn kẻ kỳ lạ trong văn phòng, thay vào đó bà dẫn anh tới một băng ghế gỗ dưới bóng cây mộc lan. Zeus ngủ gà ngủ gật dưới chân họ, thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy tai để xua đám ruồi không mời mà đến. Beth không rõ họ đang nói những gì, nhưng thỉnh thoảng cô thấy bà cau mày, như vậy là xem ra cuộc phỏng vấn không được suôn sẻ cho lắm. Cuối cùng, Logan Thibault và Zeus bước theo con đường trải sỏi đi ngược ra đường cái, còn bà Nana thì nhìn theo họ với vẻ mặt đăm chiêu.
Beth tưởng bà sẽ về nhà chính, nhưng bà lại đi vào văn phòng. Cùng lúc đó, Beth thấy một chiếc xe chở hàng Volvo màu xanh xuất hiện trên lối vào.
Là chủ của con cocker spaniel. Cô quên béng chuyện họ sẽ đến đón con chó, nhưng không sao, bà sẽ thu xếp việc này. Thế là cô tranh thủ làm mát bằng một cái khăn mặt ướp lạnh và uống thêm một cốc nước đá nữa.>Từ trong phòng bếp, Beth nghe thấy tiếng cửa mở cọt kẹt khi bà bước vào.
“Tình hình thế nào ạ?”
“Tốt.”
“Bà thấy sao?”
“Rất... thú vị. Cậu ấy thông minh và lịch sự. Nhưng cháu nói đúng, chắc chắn cậu ấy đang giấu giếm gì đó.”
“Vậy bây giờ thì sao ạ? Cháu có phải đăng một quảng cáo tuyển dụng nữa trên báo không?”
“Để xem anh chàng này làm việc ra sao đã.”
Beth không chắc mình có nghe đúng không nữa. “Bà đang nói là bà sẽ thuê anh ta sao?”
“Không, bà đang nói là bà đã thuê cậu ấy. Cậu ấy sẽ bắt đầu làm việc từ thứ Tư, tám giờ.”
“Vì sao bà lại quyết định thuê anh ta?”
“Vì bà tin cậu ấy.” Bà mỉm cười buồn bã, như thể biết chính xác điều Beth đang nghĩ. “Kể cả khi cậu ấy từng là lính thủy đánh bộ chăng nữa.”
Thibault không muốn trở lại Iraq, nhưng một lần nữa, trung đoàn số 5 thuộc sư đoàn số 1 bị gọi trở lại vào tháng Hai năm 2005. Lần này, trung đoàn của anh sẽ đến Ramadi, thủ phủ của tỉnh Al Anbar và phía Tây Nam của vùng được mệnh danh là “Tam giác chết”. Thibault đã ở đó bảy tháng.
Bom xe và IDE - thiết bị nổ tự chế - xuất hiện nhan nhản. Chúng đơn giản nhưng rất đáng sợ: thường là đạn súng cối với ngòi nổ được kích hoạt bằng điện thoại di động. Lần đầu tiên Thibault bị dính bom là khi anh đang đi trên một chiếc Humvee, anh biết đáng ra chuyện còn có thể tệ hơn nhiều.
“Mừng là tớ đã nghe được tiếng bom,” sau vụ nổ Victor nói. Thibault và Victor hầu như lúc nào cũng đi tuần cùng nhau. “Thế nghĩa là tớ vẫn còn sống.”
“Cả tớ cũng vậy,” Thibault trả lời.
“Nhưng tớ không muốn bị trúng thêm một quả nào nữa đâu.”
“Cả tớ cũng vậy.”
Nhưng tránh bom không dễ chút nào. Ngày hôm sau, trong lúc đi tuần, họ lại bị dính một quả bom khác. Một tuần sau đó, chiếc Humvee của họ bị một chiếc xe chở bom tấn công - nhưng trường hợp của Thibault và Victor cũng chỉ là chuyện cơm bữa ở đây chứ chẳng có gì là bất thường cả. Hầu như lần nào đi tuần, mấy chiếc Humvee cũng bị tấn công. Đa số lính trong trung đội này đã sống sót qua hai đến ba vụ tấn công bằng bom trước khi về được đến Pendleton. Vài người khác đã trải qua bốn hay năm vụ. Viên trung sĩ của họ đã qua sáu vụ. Nơi đây là thế. Gần như không ai không biết chuyện về Tony Stevens, một lính thủy đánh bộ thuộc trung đoàn số 24, đã sống sót qua chín vụ đánh bom. Một tờ báo lớn đã có một bài viết về anh ta với nhan đề “Người lính thủy đánh bộ may mắn nhất”. Đó là một kỷ lục mà chẳng ai muốn phá.
Nhưng Thibault đã phá kỷ lục đó. Tính tới lúc rời khỏi Ramadi, anh đã thoát được mười một vụ nổ. Tuy nhiên trong số đó có một vụ cứ ám ảnh anh mãi.
Đó là vụ nổ lần thứ tám. Lần ấy có Victor đi cùng anh vẫn may mắn như mọi khi, nhưng lần này kết cục lại tệ hơn. Với đội hình gồm bốn chiếc Humvee, họ tuần tra trên một trong những con phố chính của thành phố. Một khẩu súng chống tăng bắn thẳng vào chiếc Humvee dẫn đầu, may mắn là nó bị hỏng nhẹ, nhưng đủ để khiến cho cả đoàn phải tạm thời dừng lại. Những chiếc xe két gỉ sét và ọp ẹp đã dàn sẵn ở hai bên đường. Chúng bắt đầu nổ súng. Thibault vội nhảy ra khỏi chiếc Humvee thứ hai để chạy tới chỗ có tầm nhìn tốt hơn. Victor cũng bám theo anh. Chạy tới được một chỗ nấp, họ bắt đầu chuẩn bị vũ khí của mình. Hai mươi giây sau, một chiếc xe bom lao thẳng tới, nổ tung, phá hủy chiếc Humvee mà họ chỉ vừa mới thoát ra lúc trước. Ba lính thủy đánh bộ hy sinh; Victor bị bất tỉnh. Thibault kéo bạn trở lại đội hình, rồi sau đó họ gom xác lại và trở về vùng an toàn.
Vào quãng thời gian đó, Thibault bắt đầu nghe được những tiếng xì xầm xung quanh mình. Anh để ý thấy những đồng đội khác trong trung đội bắt đầu cư xử khác đi với anh, bởi lẽ họ tin rằng Thibault, bằng một cách nào đó, dường như được miễn khỏi các quy luật của chiến tranh. Những người khác có thể chết, nhưng anh thì không. Tệ hơn, những người bạn của anh bắt đầu ngờ vực rằng trong khi Thibault thật sự may mắn thì những người đi cùng anh lại cực kỳ không may. Mọi người không phải lúc nào cũng tỏ thái độ công khai, nhưng không thể phủ nhận một điều là các thành viên trong trung đội của anh đã đối xử với anh khác đi. Anh còn ở lại Ramadi thêm hai tháng nữa, kể từ sau ngày ba người lính kia bị chết. Việc anh sống sót qua vài vụ tấn công bằng bom nữa chỉ làm tăng thêm những lời bàn tán xì xầm. Những người lính khác bắt đầu tránh mặt anh. Dường như chỉ có Victor là vẫn cư xử với anh bình thường. Cho đến gần cuối chuyến công tác ở Ramadi, trong một lần làm nhiệm vụ bảo vệ một trạm xăng, anh nhìn thấy Victor bị run tay khi châm điếu thuốc lá. Trên đầu họ, bầu trời lấp lánh những vì sao>“Cậu ổn chứ?” anh hỏi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ