Mặc dù ít khi hẹn hò với ai trong mấy năm qua, nhưng cô thấy hầu hết những người theo đuổi cô đều hoặc giả vờ như Ben không tồn tại và hạn hữu lắmmới nói với thằng bé vài câu, hoặc vồ vập chuyện trò với nó, cố gắng chứng minh sự tuyệt vời của họ bằng cách thân thiện thái quá với con trai cô. Ngay từ khi còn rất bé, Ben đã có thể nhìn rõ hai loại người này hầu như ngay lập tức. Cô cũng vậy, và thế là đủ để cô kết thúc mối quan hệ với họ. Tất nhiên, ấy là khi họkhông định bái bai cô trước.
Rõ ràng là Ben thích chơi với Logan, và tuyệt vời hơn nữa, cô cảm thấy Logan cũng thích chơi với Ben. Ba người không ai nói tiếng nào, Logan thì tiếp tục chăm chú nhìn vào bàn cờ, anh đặt ngón tay lên con mã vài giây rồi thay đổi quyết định, chuyển sang con tốt. Lông mày Ben khẽ nhướng lên. Cô không biết Ben nghĩ nước cờ Logan đang định đi là hay hay dở, nhưng Logan đã quyết, và anh di chuyển con tốt lên phía trước.
Gần như ngay lập t, Ben đi nước cờ của mình, và cố nhận ra đây là dấu hiệu không tốt cho Logan. Vàiphút sau, có vẻ như Logan cũng thấy là dù có đi thế nào thì con vua của anh cũng chẳng có cách gì trốn thoát được. Anh lắc đầu “Cháu đã thắng.”
“Vâng,” Ben xác nhận. “Cháu đã thắng.”
“Thế mà chú tưởng mình đã chơi khá hơn cơ đấy.”
“Chú chơi khá hơn thật mà,” Ben nói.
“Cho tới khi?”
“Cho tới khi chú đi nước thứ hai.”
Logan bật cười thoải mái. “Một kiểu đùa trong cờ vua hả?”
“Bọn cháu có nhiều kiểu đùa thế lắm,” cu cậu tự hthấy rõ. Rồi nó nhìn ra sân. “Tối thế này đã đủ chưa ạ?”
“Ừ, chú nghĩ đủ rồi đấy. Mày sẵn sàng chưa Zeus?”
Zeus vểnh tai và ngỏng đầu dậy. Khi Logan và Ben đứng lên, nó bèn trườn đến cạnh chân anh.
“Mẹ có đi không?”
Beth đứng lên khỏi ghế. “Có, mẹ sẽ ở ngay sau con.” Họ đi trong bóng tối ra phía trước ngôi nhà. Beth dừng lại ở bậc tam cấp. “Có lẽ mẹ nên đi lấy đèn pin.”
“Thế là gian lận!” Ben phản đối.
“Không phải là vì con chó, mà là vì con. Để con khỏi lạc.”
“Ben không lạc được đâu,” Logan trấn an. “Zeus sẽ tìm được thằng bé.”
“Nói thì dễ vì nó không phải là con anh.”
“Con không sao mà mẹ,” Ben chen vào.
Cô nhìn Ben, rồi lại nhìn sang Logan, và lắc đầu. Cô thấy không thoải mái cho lắm nhưng Logan thì không có vẻ gì lo lắng cả. “Được rồi,” cô thở dài. “Mẹ muốn một cái đin cho mẹ, được chứ?”
“Được ạ,” Ben đồng ý. “Cháu sẽ làm gì đây?”
“Trốn,” Logan nói. Và chú sẽ cho Zeus đi tìm cháu. “
Bất cứ đâu cháu muốn?”
“Sao cháu không trốn ra phía ngoài kia?” Logannói, chỉ về một khu vực cây cối rậm rạp ở phía Tây con suối, đối diện với con đường dẫn vào khu trại chó. “Chú không muốn cháu trượt chân xuống suối đâu đấy.Thêm nữa, nếu trượt chân xuống nước thì mùi của cháu sẽ bị mất. Hãy nhớ lại xem, trước lúc ăn tối cháu và Zeus đã chơi kiểu này rồi đúng không. Còn bây giờ, một khi nó tìm thấy cháu thì cháu phải theo nó về ngay, đồng ý không? Như vậy cháu sẽ không bị lạc.
Ben nhìn chăm chú về phía khu rừng. “Vâng ạ. Làm sao cháu biết được là nó sẽ không nhìn lén lúc cháu đi trốn?"
“Chú sẽ cho nó vào trong nhà và đếm đến mộttrăm rồi mới thả nó ra ngoài.”
“Và chú sẽ không cho nó nhìn trộm chứ?”
“Chú hứa.” Rồi Logan quay sang Zeus. “Đi,” anh nói. Anh đi tới cửa ra vào, mở cánh cửa ra rồi ngừng lại. “Tôi cho nó vào nhà được không?”
Beth gật đầu, “Được ạ.”
Logan ra hiệu cho Zeus đi vào trong và nằm xuống, sau đó đóng cửa lại. “Được rồi, đã sẵn sàng.”
Ben co chân chạy về phía khu rừng ngay khi Logan bắt đầu đếm to. Tới giữa chừng, Ben ngoái đầu kêu lên, "Chú đếm chậm thôi!” Bóng cậu bé nhòa dần vào bòng tối, rồi mất dạng trước cả khi kịp chạy tới bìa rừng.
Beth khoanh tay. “Phải nói là tôi cảm thấy khôngthoải mái về việc này.”
“Vì sao?”
“Con trai tôi trốn trong rừng vào buổi tối? Tôi thấy thế nào ấy.”
“Nó sẽ ổn thôi. Zeus sẽ tìm được nóvòng hai hoặcba phút. Không hơn.”
“Anh quá tin tưởng con chó của mình rồi đấy.”
Logan mỉm cười. Và bỗng chốc, cả hai chợt nhận ra là họ đang đứng trước thềm nhà, tận hưởng không gian yên tĩnh của buổi tối. Không khí ấm áp và hơi ẩm, nhưng không còn nóng, tỏa mùi của trang trại: một thứ mùi pha trộn của sồi thông và đất, thứ mùi luôn nhắc Beth nhớ rằng dù thế giới có không ngừng thay đổi thì nơi này vẫn sẽ nguyên vẹn như xưa.
Cô biết là Logan đã quan sát cô suốt cả buổi tối, dù anh đã cố gắng tránh nhìn cô chằm chặp; và cô biết mình cũng đã làm vậy với anh. Cô nhận ra rằng mình thích cái cảm giác mà ánh nhìn của anh đem lại. Cô cũng hài lòng vì biết anh bị mình hấp dẫn, song ở anh lại không có bất cứ một biểu hiện háo hức hay dục vọng trần trụi nào mà cô thường cảm thấy ở những người đàn ông khác mỗi khi họ nhìn cô chòng chọc. Thay vào đó, có vẻ như anh thỏa mãn với việc chỉ đơn giản là được đứng cạnh cô; và dù vì bất cứ lý do gì thì đó cũng chính là điều cô cần.
“Tôi rất vui vì anh đã ở lại ăn tối,” cô lên tiếng, chẳng biết nói gì khác. “Ben đã rất vui.”
“Tôi cũng rất vui.”
Anh thật quá tốt với thằng bé. Ý tôi là chơi cờ vớinó.
“Chuyện đó thì có khó khăn gì đâu.”
“Người khác sẽ không nghĩ vậy đâu.”
Anh ngần ngừ. “Có phải là chúng ta lại đang nói vềchồng cũ của cô nữa không?”
“Tôi lộ liễu đến thế sao?” Cô tựa lưng vào một cây cột. Dù sao thì anh cũng nói đúng. Tôi đang nói về chồng cũ của tôi. Một kẻ vô tích sự.”
Anh tựa vào tay vịn bên kia của cầu thang, đối diện với cô. “Rồi sao?”
“Tôi chỉ ước giá như mọi chuyện có thể khác đi.”
Anh do dự, và cô biết anh đang phân vân liệu có nên nói thêm gì nữa hay thôi. Cuối cùng, anh im lặng.
“Anh sẽ không thích nổi anh ta đâu,” cô lên tiếng truớc “Thực ra thì tôi cũng không nghĩ là anh ta sẽ thích anh”
“Không ư?”
“Không. Và cứ xem như mình may mắn đi. Anh không bõ lỡ điều gì hết.”
Anh đăm chiêu nhìn thẳng vào cô, không nói gì.Elizabeth đoán chắc là anh đang nhớ lại hồi chiều cô đã dứt khoát không cho anh đề cập tới chuyện này. Cô gạt những sợi tóc vướng vào mắt, băn khoăn tự hỏi liệu có nên tiếp tục đề tài này hay không. “Anh có muốn nghe chuyện đó không?”
“Chỉ khi cô muốn kể cho tôi,” anh nói.
Cô thấy suy nghĩ của mình đang trôi dạt từ hiện tại về quá khứ và chợt thở dài. “Đó là câu chuyện xưa như trái đất... Hồi ấy tôi là một cô nữ sinh năm cuối trung học khờ khạo ngây ngô, anh ta hơn tôi vài tuổi, nhưng chúng tôi đi lễ cùng một nhà thờ trong suốt thời gian khá dài, do vậy mà tôi biết rất rõ về anh ta. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò khoảng vài tháng trước khi tôi tốt nghiệp. Gia đình anh ta khá giả, và anh ta luôn hẹn hò với những cô gái nổi tiếng nhất, và tôi đoánmình đã bị cuốn vào những ảo mộng hão huyền xungquanh chuyện đó. Anh ta có những vấn đề quá là hiển hiên mà tôi đã không nhận ra, vấn đề tôi nhận ra thì tôi lại tìm cách bào chữa hộ, và việc tiếp theo thì anh biết đấy, tôi phát hiện mình đã có thai. Quá sức bất ngờ, thế là cuộc đời tôi... thay đổi, anh có hiểu không? Mùa thu năm đó tôi không vào đại học, thậm chí tôi còn không có cả khái niệm làm mẹ là thế nào nữa, chứ nói gì đến làm một bà mẹ đơn thân; tôi không thể tưởng tượng nổi mình đã vượt qua tất cả những chuyện đó ra sao. Tôi chưa bao giờ mơ đến chuyện anh ta cầu hôn tôi. Nhưng, vì một lý do nào đó, anh ta đã cầu hôn, và tôi đồng ý, và mặc dù tôi muốn tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp và đã ra sức thuyết phục bà rằng tôi biết rõ việc mình đang làm, nhưng tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều biết đó là sai lầm trước cả khi dấu mực kịp khô trên tờ chứng nhận kết hôn. Chúng tôi rành rành là không có bất cứ điểm chung nào. Chúng tôi cũng thường xuyên cãi lộn, và kết thúc là đường ai nấy đi không lâu sau khi Ben chào đời. Tới đó, tôi thực sự bị mất phương hướng.”
Logan đan hai tay vào nhau. “Nhưng nó đã không ngăn được cô.”
“Ngăn tôi chuyện gì?”
“Chuyện cuối cùng thì cô cũng đã vào đại học và trở thành cô giáo. Cả việc hiểu được làm một bà mẹ đơn thân là thế nào nữa.” Anh cười. “Và bằng cách nào đổ cô đang làm rất tốt.”
Cô mỉm cười vẻ biết ơn. “Đó là nhờ sự giúp đỡ của bà tôi đấy.”
“Dù sao thì cô cũng đã làm tốt.” Anh đứng bắt tréochân, duờng như đang thăm dò cô trước khi cười tủmtỉm. “Khờ khạo ấy hả?”
“Ở trung học á? Ờ phải. Quả thực tôi rất khờ mà.”
“Tôi thấy khó tin quá.”
“Tin hay không tùy anh.”
“Hồi đại học thì thế nào?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ