Cô lắc đầu, tự nhủ mình đang nghĩ ngợi quá nhiềuvề chuyện này. Dù gì thì họ đã hẹn hò nhau đâu cơ chứ. Họ mới chỉ trải qua một buổi tối thân tình - ăn bánh taco, chơi cờ và trò chuyện. Một sự kiện mang tính gia đình.
Cô mặc đồ ngủ rồi nhặt một cuốn tạp chí trên chiếc bàn cạnh giường. Cô lơ đãng lật qua mấy trang trước khi tắt đèn. Nhưng khi nhắm mắt lại, cô không thể ngăn mình đừng hình dung thấy cái cách mà khóe miệng anh nhếch lên đôi khi nào cô nói điều gì mà anh thấy buồn cười, hoặc cách đôi lông mày của anh nhíu vào nhau mỗi khi anh đang tập trung vào công việc. Lâu lâu cô lại trở mình, mãi không ngủ được, và cô băn khoăn tự hỏi liệu có thể nào, chỉ là có thể thôi, Logan cũng đang thức và nghĩ về cô không
Thibault
Thibault nhìn Victor quăng dây câu xuống dòng nước lạnh vùng Minnesota. Đó là một buổi sáng thứ Bảy quang mây. Không khí tĩnh lặng, mặt hồ phản chiếu bầu trời trong vắt. Họ ra hồ từ sáng sớm, muốn câu cá trước khi hồ trở nên nhộn nhịp ca nô và xuồng cao tốc. Hôm đó là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ của họ; rồi mai cả hai cùng lên máy bay về nhà. Vào buổi tối cuối cùng đó, họ dự định sẽ ăn tới ăn tối tại một nhà hàng đồ nướng có tiếng là ngon nhất thị trấn.
“Tớ nghĩ là cậu có thể tìm được người phụ nữ ấy.” Victor nói mà không dạo trước.
Thibault đang cuốn dây câu lại. “Ai?”
“Người phụ nữ trong bức ảnh đã mang lại may mắn cho cậu ấy.>Thibault liếc sang bạn. “Cậu đang nói cái gì thế?”
“Khi nào cậu đi tìm cô ấy. Tớ nghĩ cậu sẽ tìm được.”
Thibault cẩn thận kiểm tra lưỡi câu và quăng ra. “Tớ sẽ không đi tìm cô ấy đâu.”
“Bây giờ cậu nói vậy thôi. Nhưng cậu sẽ tìm.”
Thibault lắc đầu. “Không, tớ không đi đâu. Mà thậm chí có muốn thì cũng chẳng có cách gì tìm được.”
“Cậu sẽ tìm ra cách.” Victor nói giọng tràn đầy tự tin. Thibault chằm chằm nhìn bạn. “Sao chúng ta lại nói chuyện này nhỉ?”
“Bởi vì,” Victor tuyên bố, “chuyện này vẫn chưa kết thúc.”
“Tin tớ đi, kết thúc rồi.”
“Tớ biết cậu nghĩ như vậy. Nhưng chưa đâu.”
Từ lâu Thibault đã biết rằng, một khi Victor bắt đầu nói về chủ đề gì thì cậu sẽ nói về nó mãi không thôi và chỉ dừng lại khi cậu tin là quan điểm đã được làm rõ. Nhưng Thibault không muốn lãng phí ngày cuối cùng như thế, nên anh nghĩ hay nhân dịp này dứt điểm cho xong chủ đề ấy đi.
“Thôi được,” anh thở dài. “Vì sao nó lại chưa kết thúc?”
Victor nhún vai. “Bởi vì đó là món nợ chưa trả.”
“Món nợ chưa trả,” Thibault nhắc lại bằng giọng đều đều.
“Đúng,” Victor nói. “Chính xác thế đấy. Cậu hiểu không?
“Không.”
Victor rên lên thất vọng vì thấy Thibault chậm hiểu. Ví dụ có ai đó đến làm mái nhà cho cậu. Người đó làm việc cật lực, và sau đó anh ta sẽ được trả công. Chỉ khi đó mọi chuyện mới kết thúc. Nhưng trong trường hợp này, về bức ảnh ấy mà, thì giống như cái mái nhà đã làm xong, nhưng chủ nhà lại chưa trả công cho thợ. Chừng nào việc thanh toán chưa xong thì coi như món nợ vẫn còn đó.”
“Cậu đang nói là tớ nợ người phụ nữ này thứ gì đó ư?” Thibault tỏ vẻ hoài nghi.
“Đúng. Bức ảnh đã bảo vệ cậu và mang lại may mắn cho cậu. Nhưng một khi cậu chưa thanh toán món nợ đó thì mọi chuyện còn chưa kết thúc.”
Thibault lấy một lon soda trong thùng ướp lạnh. Anh đưa cho Victor một lon. “Cậu đúng là dở hơi.”
Victor cầm lon nước và gật đầu. “Cũng có thể. Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn sẽ đi tìm cô ấy. Có một mục đích lớn lao hơn cho toàn bộ chuyện này. Đó là số phận của cậu.”
“Số phận của tớ.”
“Ừ.” :
“Nghĩa là sao?”
“Tớ không biết. Nhưng cậu sẽ biết khi nó đến.”
Thibault không nói gì, chỉ ước giá như Victor đừng bao giờ khơi ra chuyện này. Victor săm soi bạn mình.
“Biết đâu,” cậu suy đoán, “số phận của cậu và cô ấy là dành cho nhau.”
“Tớ có yêu cô ấy đâu hả Victor.”
“Không yêu?”
“Không,” anh đáp.
“Ấy nhưng,” Victor quan sát, “Cậu lại thường xuyên nghĩ về cô ấy.”
Đến đây thì Thibault im lặng, bởi vì anh chẳng biết nói gì hơn.
* * *
Sáng thứ Bảy, Thibault đến sớm và bắt tay ngay vào công việc thường lệ ở khu trại chó: cho ăn, làm vệ sinh và huấn luyện. Trong lúc anh làm thì Ben chơi với Zeus cho đến khi Elizabeth gọi nó vào để chuẩn bị đi. Đứng trên bậc tam cấp, cô vẫy con trai; dù đứng cách khá xa nhưng anh vẫn có thể thấy là cô đang lơ đãng.
Cô quay vào trong nhà đúng lúc anh đưa mấy con chó ra; anh thường cho chó đi dạo theo từng nhóm ba con, với Zeus theo sau. Ra khỏi nhà một quãng xa, anh sẽ tháo xích cho lũ chó, nhưng chúng vẫn hay lẵng nhẵng bám theo anh bất chấp anh đi về hướng nào. Anh thích thay đổi lộ trình; làm thế là để giữ lũ chó không lang thang quá xa. Giống như con người, chó sẽ cảm thấy nhàm chán nếu như ngày nào cũng làm một công việc như nhau. Thông thường, các cuộc dạo chơi của mỗi nhóm kéo dài khoảng ba mươi phút. Sau cuộc dạo của nhóm thứ ba, anh để ý thấy chiếc xe của Elizabeth đã đi rồi, và anh đoán cô đưa Ben tới nhà bố cậu bé.
Anh không thích bố của Ben, chủ yếu là vì Ben và Elizabeth không thích anh ta. Anh ta có vẻ là người rất khó chịu, nhưng anh chẳng thể làm gì hơn ngoài việc lắng nghe cô nói về anh ta. Anh chưa đủ thân thiết với cô để đưa ra một lời khuyên nào đó, và nếu anh có muốn đi nữa cô cũng có hỏi ý kiến anh đâu cơ chứ. Gì thì gì, đó cũng chẳng phải việc của anh.
Vậy việc của anh là gì? Vì sao anh lại ở đây? Dù rất không muốn, nhưng anh vẫn cứ hồi tưởng về cuộc nói chuyện với Victor, và anh biết mình ở đây là vì những gì Victor đã nói trên mặt hồ buổi sáng hôm đó. Và, tất nhiên cả những gì xảy ra sau đó nữa.
Anh cố xua đuổi ký ức đó đi - Anh sẽ không đến đó nữa. Không bao giờ.
Thibault gọi lũ chó rồi cùng chúng quay về chuồng. Sau khi nhốt chúng lại, anh đi xem xét nhà kho. Khi bật đèn lên, anh ngạc nhiên dán mắt vào các giá đồ dọc theo các bức tường. Hóa ra ông của Elizabeth không chỉ có vài thứ đồ ít ỏi - nơi này thật chẳng khác gì một cửa hàng dụng cụ bừa bộn. Anh đi lại trong nhà kho, xem xét các giá đồ, lục lọi trong mấy hộp đồ nghề và hàng đống vật dụng để trên bàn gia công cơ khí. Cuối cùng anh cũng tìm được một cái mỏ lết, mấy bộ cờ lê lục lăng, một cái kích, rồi anh đem chúng ra chỗ chiếc xe tải. Theo lời dặn của Elizabeth, anh tìm thấy chìa khóa xe dưới tấm thảm để chân. Thibault lái xe ra cổng, hướng về phía một cửa hàng dụng cụ ô tô mà anh láng máng nhớ là đã nhìn thấy gần thị trấn.
Mọi thứ anh cần đều có ở đây - má phanh, kẹp chữ C và một ít mỡ chịu nhiệt - chưa đầy nửa tiếng sau anh đã trở về nhà. Anh đặt cái kích vào vị trí và kích chiếc xe lên, sau đó tháo bánh xe đầu tiên. Dùng kẹp chữ C, anh ép ngược pít tông và gỡ má phanh cũ ra. Sau khi kiểm tra tình trạng của rô tơ, anh lắp má phanh mới vào, rồi lắp bánh xe trở lại vị trí cũ. Anh cũng làm tương tự như thế với các bánh còn lại.
Khi đang làm gần xong má phanh thứ ba thì anh nghe tiếng động cơ xe của Elizabeth đi trên lối vào, từ từ tiến đến và đỗ ngay cạnh chiếc xe tải cũ. Anh ngoái lại đúng lúc cô vừa ra khỏi xe, anh chợt nhận ra cô đã đi được vài tiếng.
“Công việc thế nào anh?” cô hỏi.
“Cũng sắp xong.”
“Thật sao?” Cô có vẻ ngạc nhiên.
“Chỉ là mấy cái má phanh thôi mà. Không có gì to tá
“Tôi cá là bác sĩ phẫu thuật cũng nói như vậy. Chỉ là bị ruột thừa thôi mà.”
“Cô có muốn học cách thay phanh không?” Thibault hỏi, ngước nhìn khuôn mặt bị ngược sáng của cô như in trên nền trời.
“Có lâu không?”
“Không.” Anh nhún vai. “Chắc khoảng mười phút.”
“Chỉ thế thôi sao?” cô ngạc nhiên. “Được. Đợi tôi đem đồ ăn vào nhà đã nhé.”
“Có cần tôi giúp không?”
“Không, chỉ vài cái túi thôi mà.”
Anh lắp bánh xe thứ ba vào vị trí và siết chặt đai ốc trước khi chuyển sang tháo chiếc cuối cùng. Anh mới chỉ nới lỏng các đai ốc thì đã thấy Elizabeth đến bên. Khi cô ngồi xổm xuống bên cạnh, anh có thể thấy thoang thoảng mùi dầu dừa của loại nước thơm mà cô dùng sáng nay.
“Đầu tiên, cô tháo bánh xe ra...” anh bắt đầu tỉ mỉ hướng dẫn toàn bộ quy trình cho cô, đảm bảo rằng cô hiểu từng bước một. Khi anh hạ kích xuống và bắt đầu thu dọn dụng cụ, cô lắc đầu.
“Có vẻ như rất dễ. Tôi nghĩ thậm chí tôi cũng có thể làm được.”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy tại sao họ lại lấy tiền công đắt thế nhỉ?”
“Tôi không biết.”
“Đúng là tôi đã chọn nhầm nghề mất rồi.” Cô vừa nói vừa đứng dậy, cột tóc thành túm đuôi ngựa sau đầu. “Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp. Từ lâu tôi đã muốn đi sửa mấy cái phanh đó.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ