Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


“Không có gì.”

“Anh có đói không? Tôi vừa mua một ít thịt gà để làm bánh kẹp thịt. Và cả dưa muối nữa.”

“Nghe ngon quá nhỉ,” anh trả lời.

Họ ăn trưa ở hiên sau của ngôi nhà, nơi nhìn ra khu vườn. Elizabeth có vẻ hơi lơ đãng, dẫu vậy họ cũng tào lao đôi chút về chuyện người ta lớn lên như thế nào ở một thị trấn nhỏ miền Nam, nơi mà mọi người đều biết rất rõ về nhau. Họ kể cho nhau vài câu chuyện vui vẻ. Thibault thừa nhận rằng anh thích một cuộc sống ẩn dật hơn.

“Sao tôi lại không thấy ngạc nhiên nhỉ?” cô hỏi.

Xong xuôi, Thibault trở lại với công việc của mình, còn Elizabeth thì dành buổi chiều dọn dẹp nhà cửa. Không như ông cô, Thibault đã mở toang cái cửa sổ phòng vốn bị dính chặt bằng sơn từ lâu, mặc dù việc đó có vẻ khó hơn nhiều so với việc sửa phanh ô tô. Nhưng lại chẳng dễ dàng đóng mở cái cửa sổ đó. Cho dù anh đã cố dùng cát chà nhiều lần để làm nó trơn tru. Tiếp đến anh sơn lại khung cửa.

Sau đó anh lại tiếp tục các công việc thường nhật của mình. Làm xong mọi việc ở khu trại chó lúc gần năm giờ chiều mặc dù có thể ra về, nhưng anh đã không làm vậy. Anh bắt đầu soạn các chồng hồ sơ, vì công việc này sẽ ngốn cả ngày mai nên anh muốn bắt tay vào làm được chút nào hay chút ấy. Sau hai tiếng đồng hồ, anh nghĩ là mọi thứ đã ngăn nắp hơn rất nhiều - mà có ai ở đây để mà bình luận kết quả của anh cơ chứ - anh không nghe thấy Elizabeth đang lại gần. Anh chỉ thấy Zeus nhỏm dậy tiến ra phía cửa.

“Thật ngạc nhiên là anh vẫn còn ở đây,” cô cất lời từ ngưỡng cửa. “Tôi thấy đèn sáng và nghĩ anh quên tắt đèn.”

“Quên thế nào được.”

Cô chỉ vào đống hồ sơ trên bàn. “Tôi thực không thể diễn tả được tôi vui tới mức nào vì anh đã sắp xếp lại chỗ này. Hồi hè bà đã giục tôi nhưng tôi cứ lờ đi mãi.”

“May cho tôi quá,” anh dài giọng.

“Không, may cho tôi mới đúng. Tôi cảm thấy rất có lỗi.”

“Tôi thì hầu như tin cô, ngoại trừ cái điệu tủm tỉm kia. Cô có nghe tin gì về Ben hay bà Nana không?”

“Cả hai,” cô trả lời. “Bà tôi rất ổn, còn Ben thì khổ sở. Nó không kể gì nhiều, nhưng tôi cảm thấy điều đó qua giọng nói của nó.”

“Tôi rất tiếc,” anh nói với vẻ thông cảm.

Cô nhún vai một cách bồn chồn trước khi cầm lấy tay cửa. Cô xoay xuôi xoay ngược, tỏ ra thích thú với cơ cấu của nó. Cuối cùng, cô buông một tiếng thở dài. “Anh có muốn giúp tôi làm ít kem không?”

“Gì cơ?” Anh đặt tập hồ sơ đang dán nhãn xuống.

“Tôi rất thích kem tự làm. Không gì ngon bằng khi nó còn lạnh, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì nếu làm xong rồi không biết chia sẻ với ai.”

“Tôi không nhớ là đã bao giờ được ăn kem tự làm chưa...”

“Thế thì anh không biết là anh đang bỏ lỡ cái gì đâu. Thế nào?”

Sự nhiệt tình kiểu trẻ con của cô lan cả sang anh “Được thôi,” anh đồng ý. “Nghe có vẻ vui đấy.”

“Để tôi chạy ra cửa hàng kiếm mấy thứ cần thiết. Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Thế thì tại sao lại không mua kem luôn ở đó cho đơn giản nhỉ?”

Đôi mắt cô sáng lên thích thú. “Nhưng nó sẽ không giống như kem tôi làm. Rồi anh sẽ thấy. Tôi sẽ quay lại ngay sau vài phút.”

Và đúng như cô nói. Thibault chỉ kịp thu dọn lại bàn làm việc và kiểm tra trại chó lần cuối thì đã nghe thấy tiếng xe cô quay về. Hai người gặp nhau lúc cô đang ra khỏi xe.

“Anh có thể mang giúp tôi bịch đá bào vào nhà không?” cô hỏi. “Nó ở ghế sau.”

Anh xách túi đá bào theo cô vào trong bếp, rồi cất vào trong tủ lạnh trong khi cô lấy ra một bịch “Half and half”(1) loại một lít đặt lên quầy bếp.

(1) Half and half: một loại đồ uống ở Mỹ, là hỗn hợp gồm sữa và váng sữa, mỗi thứ một nửa.

“Anh có thể lấy giúp tôi cái máy làm kem không? Nó ở trong kho bếp, giá trên cùng bên trái.”

Thibault bước ra khỏi kho bếp cùng với một chiếc máy làm kem loại quay tay trông ít nhất cũng phải năm mươi năm tuổi. “Có phải cái này không?”

“Đúng nó đấy.”

“Nó vẫn dùng được chứ?” anh hỏi vẻ không mấy tin tưởng.>“Như mới ấy chứ. Đáng kinh ngạc đúng không? Đó là quà cưới của bà, nhưng nhà tôi vẫn dùng nó suốt đấy. Nó làm kem ngon lắm.”

Anh mang nó lại chỗ quầy và đứng cạnh cô. “Tôi có thể làm gì nữa?”

“Nếu anh đồng ý quay máy đánh kem thì tôi sẽ trộn các thứ.”

“Công bằng đấy”, anh nói.

Cô lấy ra một cái máy trộn chạy điện, một cái bát và một cái cốc đong. Trong ngăn đựng đồ gia vị, cô chọn ra đường, bột và tinh dầu vani. Cô cho ba cốc đường và một cốc bột vào bát, dùng tay trộn đều rồi đặt bát lên trên giá máy trộn. Sau đó, cô đập vào ba quả trứng, rót hết Half and half vào, cho thêm ba thìa cà phê tinh dầu vani, rồi bật máy trộn. Sau cùng, cô thêm một chút sữa, rồi đổ hỗn hợp này vào hộp kem và đặt nó vào máy làm kem, bao xung quanh hộp bằng đá bào và muối hạt.

“Xong rồi,” cô thông báo rồi đưa nó cho anh. Cô gom chỗ đá bào và muối hạt còn lại. “Chúng ta ra ngoài hiên. Phải làm ở ngoài đó, nếu không sẽ không đạt.”

“Ra thế,” anh nói.

Cô ngồi cạnh anh trên bậc thềm, gần anh hơn một chút so với hôm trước. Kẹp hộp kem giữa hai chân, Thibault bắt đầu quay cần quay, ngạc nhiên khi thấy nó hoạt động thật dễ dàng.

"Cảm ơn anh đã làm kem cùng tôi,” cô nói. “Tôi thực sự cần ăn kem. Tôi đã có một ngày tồi tệ."

“Vậy sao?”

Cô quay về phía anh, nở một nụ cười ranh mãnh. “Anh rất giỏi đấy.”

“Giỏi gì c

“Nói ‘Vậy sao?’ khi ai đó đưa ra một nhận xét, Chỉ vừa đủ để khiến người ta tiếp tục câu chuyện, còn anh lại không bị mang tiếng là quá tò mò.”

“Vậy sao?”

Cô cười khúc khích. “Vậy sao," cô nhại lại. "Trong khi hầu hết mọi người sẽ nói đại loại như, 'Chuyện gì đã xảy ra?” hoặc, ‘Vì sao?’ ”

“Được rồi. Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao nó lại là một ngày tồi tệ?”

Cô phát ra một tiếng khịt mũi khó chịu, “Ờ, chỉ là sáng nay, khi sắp xếp đồ đạc Ben đã rất hư, và tôi đã phải phát nó một cái vào mông để giục nó khẩn trương,vì nó quá lề mề. Bố nó lúc nào cũng khó chịu mỗi khi nó đến muộn. Nhưng hôm nay thì sao? Chà, hôm nay, dường như thậm chí anh ta quên mất rằng Ben sẽ đến. Tôi phải gõ cửa mất mấy phút thì anh ta mới chường ra mở cửa và tôi biết thừa anh ta vừa mới ra khỏi giường. Nếu biết là anh ta còn đang ngủ, tôi đã chẳng phải vất vả với Ben, và tôi vẫn còn thấy có lỗi với nó. Và, tất nhiên, lúc rời khỏi đó, tôi thấy Ben đang lấy rác đi đổ, vì bố nó quá lười không buồn làm việc đó. Rồi sau đó, tất nhiên, tôi đã dành nguyên ngày để dọn dẹp. Mấy tiếng đầu thì cũng không đến nỗi vất vả lắm, nhưng về sau, tôi thực sự cần được ăn kem.”

“Có vẻ không giống một ngày thứ Bảy thư giãn lắm nhỉ.”

“Hẳn nhiên,” cô lẩm bẩm, và anh có thể đoán là cô đấu tranh xem có nên nói tiếp nữa không. Còn có cái gì đó khác, cái gì khác nữa đang làm cô bận tâm. Và rồi cô hít một hơi thật sâu trước khi buông tiếng thở dài. “Hôm nay là ngày sinh nhật của em trai tôi,” giọng cô hơi run run. “Hôm nay tôi đã đến đó, sau khi chở Ben đến chỗ bố nó. Tôi đã đem hoa đến nghĩa trang.”

Thibault cảm thấy nghẹt thở khi nhìn tới tấm ảnh trên lò sưởi. Mặc dù cũng ngờ ngợ rằng em trai cô đã hy sinh, nhưng đây là lần đầu tiên anh được nghe lời xác nhận của Elizabeth. Ngay lập tức, anh hiểu vì sao cô không muốn ở một mình đêm nay.

“Tôi rất tiếc,” anh nói chân thành.

“Tôi cũng thế. Chắc anh sẽ thích nó. Mọi người đều thích nó.”

“Tôi tin chắc là vậy.”

Cô vặn vẹo hai bàn tay. “Lúc đầu bà quên mất. Tất nhiên, chiều nay bà đã nhớ ra và gọi điện nói là bà rất buồn vì không thể có mặt ở đây được. Bà đã khóc, nhưng tôi đã bảo là mọi việc sẽ ổn thôi. Chuyện không có gì to tát cả.”

“Có đấy. Cậu ấy là em của cô và cô nhớ cậu ấy.”

Một nụ cười buồn bã thoáng qua gương mặt cô, rồi tan biến. “Anh làm tôi nhớ tới nó,” cô nói rất khẽ. “Không hẳn là do vẻ bề ngoài của anh, mà là phong thái của anh. Tôi nhận thấy điều đó ngay khi anh tới xin việc. Giống như là cả hai được đúc từ một khuôn vậy. Tôi đoán đó là phong thái của lính thủy đánh bộ, có phải không?”

“Có lẽ,” anh nói. “Tôi đã từng gặp đủ loại người.”

“Tôi cá là vậy.” Cô ngừng lời, thu đôi chân lại phía ngực và vòng tay ôm hai đầu gối. “Anh có thích không? Làm lính thủy đánh bộ ấy?”

“Đôi khi.”

“Nhưng không phải lúc nào cũng thích

“Ừ.”

“Drake lại rất thích. Thực tế là nó yêu tất cả những gì thuộc về lính thủy đánh bộ.” Mặc dù cô đang chăm chú nhìn theo chuyển động của tay quay nhưng Thibault có thể thấy là cô đang chìm đắm trong những ký ức của mình. “Tôi nhớ lúc cuộc tấn công bắt đầu. Khi mà trại Lejeune chỉ cách địa điểm chiến sự chưa đầy một tiếng đi xe thì đó quả là tin tức động trời. Tôi đã rất lo cho nó, đặc biệt là khi nghe nói về vũ khí hóa học và các cuộc đánh bom tự sát. Nhưng anh có muốn biết nó lo lắng điều gì không? Ý tôi là trước cuộc tấn công ấy?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Em Chết Đi... Anh Sẽ Đứng Nhìn Em Chết.!
» Truyện Tình Yêu Em Muốn Ngủ Với Anh.!
» Anh Chết Rồi, Em Có Tha Thứ Cho Anh Không.!
» Bất Cá Hai Tay Em Diễn Hay Lắm
» Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
123»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Insane