Thibault cố nén cười bởi cách họ chơi chữ - cua là từ lóng chỉ một thứ không tiện miêu tả ra đây được sử dụng trong quá trình quan hệ tình dục, đồng thời anh cũng thấy lúng túng khi họ nhìn anh chờ đợi.
Người phục vụ thì thầm, “Anh nên nói, ‘Bọn tôi rất muốn cua, nhất là khi được ăn cùng các bạn
Lần này thì anh bật cười, cả Elizabeth cũng cười, rồi cả hai nói câu đó, vui vẻ hưởng ứng cái nghi thức mà mọi người ở đây vẫn tuân theo.
Họ ngồi đối diện nhau. Elizabeth ngồi cạnh Steve, người không hề che giấu việc cậu ta thấy cô cực kỳ hấp dẫn, trong khi Thibault ngồi cạnh Megan, người chẳng hề đoái hoài một tí gì đến anh bởi cô nàng đang bận chú ý đến Matt.
Một cô phục vụ mập mạp hối hả lao qua, chỉ dừnglại đủ để kêu to, “Thêm cua không?”
“Bất cứ lúc nào cô có” các sinh viên đồng thanh trả lời.
Xung quanh đó, Thibault nghe thấy những câu trảlời y hệt lặp đi lặp lại. Câu trả lời kiểu khác mà anh nghe được là, “Không thể tin được là cô lại mang thêm cua ra đấy!” chắc có ý là không cần thêm nữa. Nó nhắc anh nhớ đến The Rocky Horror Picture Show, trong đó người nào hay tham gia thì thuộc lòng mọi câu đối đáp chính thức, còn người mới thì học dần.
Đồ ăn ngon số dzách. Thực đơn chỉ có một món, chế biến theo một cách, và mọi cái xô đều kèm thêm khăn ăn và yếm. Vỏ cua được vứt ra giữa bàn, đây là một phong tục, rồi thỉnh thoảng, các thanh thiếu niên đeo tạp dề lại tới dọn chúng đi.
Đúng như hứa hẹn, đám sinh viên cực kỳ huyên náo. Những câu chuyện cười không dứt, rất nhiều sự quan tâm vô hại dành cho Elizabeth, và sau khi mỗi người uống thêm hai ly bia thì họ càng thêm bốc. Ăn xong, Thibault và EIizabeth vào phòng vệ sinh công cộng để rửa tay. Khi trở lại, cô khoác tay anh.
“Anh sẵn sàng nhảy shag chưa?” câu hỏi của cô mang tính gợi ý nhiều hơn.
“Tôi không chắc. Nhảy như thế nào?”
“Học nhảy shag cũng giống như học cách để trở thành người miền Nam. Đó là học cách thả lỏng, lắng nghe tiếng sóng biển và cảm nhận âm nhạc.”
“Tôi cá là cô đã từng nhảy rồi hả.”
“Một hoặc hai lần gì đó,” cô làm bộ khiêm tốn.
“Và cô sẽ dạy tôi chứ?”
“Tôi sẽ là bạn nhảy của anh. Nhưng chín giờ bài học mới bắt đầu.”
“Bài học ư?”
“Các đêm thứ Bảy. Đó là lý do vì saođông thế. Trong khi những người thành thạo nghỉ giải lao thìngười ta sẽ dạy cho người mới bắt đầu, và chúng ta sẽlàm theo những gì họ bảo. Chín giờ là bắt đầu.
“Mấy giờ rồi?”
Cô liếc đồng hồ trên tay. “Đến giờ anh học nhảy rồi đấy.”
* * *
Elizabeth là một vũ công giỏi hơn nhiều so với cô tự nhận, nhờ đó mà anh cảm thấy dễ dàng hơn. Nhưng phần tuyệt nhất khi khiêũ với cô là “điện tích” anh cảm nhận được mỗi khi họ chạm vào nhau và mùi hương của cô khi anh xoay cô ra ngoài vòng tay của mình, một hỗn hợp giữa mồ hôi và nước hoa. Tóc cô rối tung lên trong không khí ẩm ướt, làn da cô lấp lánh mồ hôi, trông cô thật tự nhiên và cuồng nhiệt. Cứ thỉnh thoảng cô lại nhìn xoáy vào anh khi cô xoay tròn, môi cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, như thể cô biết chính xác mình có ảnh hưởng thế nào đến anh vậy.
Khi ban nhạc quyết định nghỉ một lát, phản xạ tựnhiên của anh là rời sàn nhảy cùng mọi người, nhưngElizabeth đã ngăn anh lại khi bản nhạc “Unforgettable” của Nat King Cole vachiếc loa. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, và anh biết mình phải làm gì.
Anh im lặng đặt một tay lên thắt lưng cô, tay kia nắm lấy tay cô nâng lên. Anh nhìn cô chăm chú trong lúc kéo cô lại gần, và chậm râi, họ bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc, xoay những vòng thật chậm.
Thibauit không nhận thy quanh họ các cặp đôi khác đang tiến lại sàn nhảy. Khi nhạc nền cất lên, Eikabeth ngả vào người anh thật gần đến nỗi anh có thể cảm thấy từng nhịp thở chậm rãi của cô. Anh nhắm mắt lại khi cô tựa đầu lên vai mình, và trong khoảnh khắc đó, cả thế giới này chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Không bài hát, không sàn nhảy, không người xung quanh. Chỉ còn cô đang tựa đầu trên vai anh. Anh cảm nhận cơ thể cô đang ép vào người anh, và họ di chuyển chậm rãi thành từng vòng tròn nhỏ trên sàn gỗ lấm tấm mùn cưa, đắm chìm trong cái thế giới tưởng như được tạo ra chỉ để cho hai người.
Khi họ lái xe về nhà trên con đường tối đen, Thibault cầm tay Beth và cảm nhận ngón tay cái của cô mân mê da anh trong bầu không khí lặng yên.
Lú xe tiến vào sân nhà mình thì đã gần mười một giờ, Zeus vẫn đang nằm ngoài hiên và nghểnh đầu lênkhi Thibault tắt động cơ. Anh quay lại nhìn cô.
“Tối nay thật tuyệt vời đối với anh,” anh thì thầm.Anh nghĩ cô sẽ nói điều tương tự, nhưng câu trả lời của cô lại khiến anh bị bất ngờ.
“Anh không định mời em vào sao?” cô gợi ý.
“Có chứ,” anh nó
Zeus ngồi dậy khi Thibault mở cửa xe choElizabeth và đứng yên khi cô bước xuống. Đuôi nó bắt đầu lúc lắc.
“Ê, Zeus,” Elizabeth gọi.
“Ra đây nào,” Thibault ra lệnh, và con chó nhảy phóc từ hiên nhà xuống, chạy lại phía họ. Nó chạy vòng quanh hai người, sủa mà nghe cứ như đang rít. Mõm nó không há hẳn mà giống kiểu đang nhe răng cười toe toét để lôi kéo sự chú ý của cả hai vậy.
“Nó nhớ chúng ta,” cô vừa nói vừa cúi người xuống thấp. “Phải vậy không, cậu bé lớn xác?” Khi Beth cúi xuống, Zeus liền liếm liếm mặt cô. Đứng thẳng người lại, cô chun mũi rồi lau mặt. “Ghê quá.”
“Cu cậu không thấy ghê đâu,” Thibault nói. Anh bước lại chỗ bậc thềm. “Sẵn sàng chưa? Anh phải dặn trước là đừng trông đợi quá nhiều đấy.”
“Tủ lạnh nhà anh có bia chứ?”
“Có.”
“Vậy thì đừng lo.”
Họ bước lên cầu thang. Thibault mở cửa và bật công tắc. Một chiếc đèn cây tỏa ánh sáng mờ mờ qua cái ành nom rất thoải mái gần cửa sổ. Ở giữa phòng là bàn uống nước chỉ được trang trí bởi một cặp nến; đối diện là một cái đi văng. Cả ghế bành và đi văng đều được bọc vải xanh nước biển tiệp màu với nhau, và đằng sau là giá sách với một bộ sưu tập sách nho nhỏ. Ngoài những thứ đó ra, trong phòng chỉ còn một cái giá để tạp chí trống không cùng với một cái đèn cây khác.
Và nó rất sạch sẽ. Thành quả của buổi sángThibault hhụi hút bụi, lau sàn gỗ, rửa sạch các cửa sổ. Anh ghét sự lộn xộn và bẩn thỉu. Bụi bặm triền miênở Iraq đã làm tăng xu hướng ưa ngăn nắp và trật tự của anh.
Elizabeth nhìn phòng khách một lượt rồi mới bướcvào.
“Em thích căn phòng này đây,” cô nói. “Anh mua mấy thứ đồ đạc này ở đâu vậy?”
“Nó có sẵn trong nhà luôn.”
“Điều này giải thích cho những tấm vải bọc ghế.”
“Chính xác.”
“Không ti v
“Không.”
“Không đài?”
“Không.”
“Thế anh làm gì khi ở đây?”
“Ngủ.”
“Và?”
“Đọc.”
“Tiểu thuyết?”
“Không,” anh nói, rồi nghĩ lại. “Thật ra cũng có vài cuốn. Nhưng chủ yếu là sách về các danh nhân và về lịch sử.”
“Không có về nhân loại học?”
“Anh có một quyển của Richard Leakey,” anh nói. “Nhưng anh không thích những cuốn nhân loại học mang phong cách của chủ nghĩa hậu hiện đại đang tràn ngậ thị trường; và dù sao thì cũng khó mà thấy những cuốn sách như vậy ở Hampton.”
Cô đi quanh các đồ đạc, di ngón tay dọc theo thành ghế. “Ông ấy viết về cái gì?”
“Ai? Leakey ấy hả?”
Cô mỉm cười. “Vâng. Leakey.”
Anh mím môi, sắp xếp lại suy nghĩ. “Nhân loại truyền thống chủ yếu đề cập đến năm lĩnh vực: con người bắt đầu được sinh ra khi nào, họ bắt đầu đi ở tư thế thẳng khi nào, vì sao lại có rất nhiều tộc người, những tộc người này vì sao lại phát triển và phát triển như thế nào, và tất cả những cái đó có ý nghĩa như thế nào đối với lịch sử tiến hóa của con ời hiện đại. Sách của Leakey hầu như chỉ nói về bốn vấn đề cuối, đặc biệt nhấn mạnh việc sản xuất công cụ lao động và vũ khí đã tác động thế nào đến sụ tiến hóa của người thông minh.”
Cô không giấu nổi sự thích thú, và anh có thể thấylà cô bị ấn tượng.
“Thế còn bia thì sao nhỉ?” cô hỏi.
“Anh sẽ quay lại ngay, cứ tự nhiên nhé.”
Anh trở lại với hai chai bia và một bao diêm. Elizabeth đang ngồi trên chiếc đi văng; anh đưa cô một chai rồi ngồi xuống cạnh cô, để bao diêm lên
Ngay lập tức cô cầm bao diêm lên châm một que,ngắm nghía ngọn lửa nhỏ lung linh. Bằng một cử động khéo léo, cô châm lửa vào bấc nến, thắp sáng cả hai ngọn nến, rôi thổi tắt que diêm.
“Hy vọng anh không phiền. Em thích mùi thơm của nến.”
“Không hề.”
Anh tắt đèn đi. Căn phòng giờ đây chỉ còn sáng lờmờ nhờ ánh nến. Khi quay lại đi văng, anh ngồi xuống gần cô hơn, ngắm cô lúc ấy đang chăm chú nhìn ngọn lửa, khuôn mặt nửa sáng nửa tối. Anh nhấp một ngụm bia, tự hỏi cô đang nghĩ gì,...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ