…………….
“Róc rách…rì rào…”
Tiếng nước thánh vang lên như một bản hòa ca du dương và êm ái, lại một lần nữa đôi mắt đỏ hoe cay xè của đứa con gái thiếu ngủ dần dần nhắm chặt lại. Hai bờ mi ôm lấy nhau quyến luyến, đưa tôi vào một giấc ngủ thật sâu từ bao giờ không biết. Trước khi ngủ tôi nhớ mình vẫn còn tự nhủ.
“Thề! Khi nào tè xong thì sẽ dậy! Thề! Không ngủ quên! Tranh thủ một tí thôi. Thêm năm phút nữa…”
Thề…cá trê chui ống…
...
7 giờ 30.
“Don’t tell me… you’re sorry… cause you’re not…”
Tiếng hát của Rihanna lại một lần nữa làm tôi giật bắn cả mình, vội vàng bật dậy khỏi cái bồn cầu. Tôi phũ phàng nhận ra một sự thật vô cùng nghiệt ngã là mình vừa “đang ẻ lăn ra ngủ”.
Vội vàng rửa ráy cho sạch sẽ thơm tho, tôi chạy ngược lại về phía giường, phi lên như bay rồi vồ vào cái điện thoại. Màn hình hiện lên hai chữ “Mai Bé” to tướng đang gọi đến.
- Ơi em!- Ép cái điện thoại vào tai, tôi vừa trả lời, vừa khua tay tìm quần áo.
- Chị chưa đến à? Thầy sắp điểm danh rồi đấy! (Thầy giáo điểm danh bằng cách kí tên vào giấy vẽ của từng sinh viên nên không thể trá hình được).
- Hả! Cái gì! Thôi chết rồi! Chị vừa mới đang “ẻ” thì lăn ra ngủ em ạ! Hu hu hu…- Tôi vừa khóc, vừa vội vã luồn cái cóc-sê vào người.
- Đến nhanh nhé! Bọn em chờ chị đi ăn sáng.
- Ừ được rồi!
Cúp máy, Mai bé quay sang nhìn Hiền rồi hai đứa rung người cười nham hiểm. Cứ phải chém thế thì bà này mới dậy đi học được.
…….
Mếu máo phi như bay đến trường, thậm chí còn liều mình vượt cả đèn đỏ, lúc dừng lại ở nhà gửi xe trong sân trường, tôi mới chợt ngớ người nhận ra… thì ra hôm nay đi vội quá mà quên mang mũ. Còn đang lúi húi nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc xe bên cạnh để chỉnh lại đầu tóc thì giọng của hai đứa con gái cùng lớp chợt vang lên sau lưng tôi.
- Chị ơi xinh rồi! Thầy đang kí đấy, mau vào đi nhanh lên!
Gặp cạ đi học muộn, tôi liền vội vàng xách bảng chạy theo hai đứa nó, nhoắng cái đã vượt lên dẫn đầu. Chạy như một con trâu đến đầu cầu thang tầng ba, mấy đứa con gái chạy chậm dần rồi thở dốc…
- Ơ Giang ơi, sao ngực bà hôm nay xóc kinh thế!- Tiếng cái Vân cất lên từ đằng sau khiến tôi phải dừng khựng lại để bắt sóng.
- Tại hôm nay đi vội quá nên tôi không kịp mặc áo lót.
- Ui! Thôi không sao. Dù gì chắc cũng chả ai để ý được đâu mà!
- Chị để ý rồi đấy nhé!- Như bắt được thóp, tôi đứng chống nạnh ở phía đầu cầu thang tầng ba, hất hàm nhìn xuống, cười dọa nạt tụi nó.
- AAAA!!! Chị Maiiii! Chị đừng nói với ai nhé!!!
- Không nói là thế nào? Mình đứng lù lù ở đây mà nó lại bảo yên tâm không ai nhìn thấy! Quá bằng bảo mình là người vô hình à! Được lắm! Tốt thôi!- Vừa nói, tôi vừa kéo dài cái giọng đanh đá của mình ra đe dọa.
- Ui bọn em không để ý mà chị…- Cái Vân nhăn nhó.
- Thôi chị đùa đấy! Bạn bè cả nhau ai lại làm thế.
Nghe tôi nói xong, Giang và Vân liền thở phào nhẹ nhõm. 7 giờ 50, ba đứa vẫn ung dung vào lớp.
- Ôi bọn mày ơi! Con Giang hôm nay không mặc áo lótttttttt!!
………
Vừa thấy tôi, Hiền và Mai bé liền thu dọn đồ nghề rồi rủ nhau đi ăn sáng. Nhưng việc đầu tiên mà tôi cần phải làm bây giờ là kiểm tra chữ ký, ngó sang bài mấy đứa, tôi đều thấy giấy trắng trơn. Ngớ người, cảm giác đau điếng khi biết mình vừa ăn phải một quả lừa, tôi gào lên ầm ĩ.
- Mai Bé!!! Thế này là thế nào? Thầy đã kí đâu! Sao không để yên cho chị ngủ nốt. Có biết hôm qua mấy giờ chị mới ngủ không hả!!!
- Đã thức khuya lại còn lý do lý chấu!
- Đứa nào nói đấy!
Tôi hằn học quay lại phía sau trừng mắt lườm.
- Tôi nói đấy!
- Dạ… em chào thầy ạ! Hôm nay thầy đẹp trai thế ạ…
…….
- Chừa cái tội phát ngôn bừa bãi đi nhé!- Hiền nguýt dài.
- Híc! Chị với thầy như phải vía ý. Mấy lần lỡ mồm rồi toàn bị thầy bắt thóp. Trụy tim mất… Hu hu…
- May mà vẫn được điểm danh đấy. Không phí công đi học.
Cái Hiền đang an ủi tôi, bỗng, nhạc chuông điện thoại của nó lại vang lên réo rắt, con bé liền rút điện thoại ra nghe. Nhìn khuôn mặt có vẻ hớn hở lên hẳn.
Cúp máy, nó quay sang nhìn chúng tôi, ánh mắt rung rinh vui sướng nhưng giọng lại đầy lo lắng.
- Chị ơi! Hoàng mua đồ ăn sáng đến cho em chị ạ!
- Uôi! Sướng thế! Gato chết mất!!!- Bọn tôi rít lên hớn hở.
- Ui… em không biết đâu! Trông em thế nào hả chị?!- Cái Hiền vuốt tóc, chần chừ mãi không dám đi ra cổng trường.
- Vẫn xấu như mọi ngày. Tại sao hôm nay em lại mặc bộ đồ màu ghi trông như siêu nhân Gao thế này?- Tôi thở dài phũ phàng nhận xét.
- Thì hôm nay em định chụp bộ ảnh năm anh em siêu nhân đi học mà! Ôi zời ơi! Không biết đâu! Em run quá! Hay thôi em không ra nữa nhé!
- Mày điên rồi! Mau ra đi! Đừng để nó phải chờ. Trời đã đang lạnh thì chớ.
Nói rồi, tôi và Mai bé liền xốc ngược tay cái Hiền lên, kéo thẳng ra cổng trường.
…
- Đâu? Thằng ấy đâu?
- Kia kìa… Ôi thôi chết! Nó thấy em rồi!
Vừa nhìn thấy Hiền, cậu bé cao tầm mét 65 liền vui vẻ nhảy xuống xe, cầm hộp bánh hiệu Paris Gateaux hồ hởi tiến đến đưa cho Hiền. Thấy cái Hiền cứ rối rít, miệng thì liến thoắng:” Sao Hoàng lại mang bánh đến đây! Tớ đi ăn sáng bây giờ mà!” nhưng tay thì đã giật lấy từ lúc nào.
- Ừ! Thì Hoàng tưởng Hiền chưa ăn. À! Mà bộ truyện hôm trước Hiền bảo còn thiếu ba quyển Hoàng mua được rồi này.
Nói rồi, cậu ta liền thoăn thoắt mở cốp xe rồi đưa cho Hiền cả bộ gồm hai mươi cuốn lại còn mới toanh. Quá sức bất ngờ, Hiền không kiềm chế nổi cảm xúc, vẻ phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt nó khiến cho Hoàng phải bật cười còn hai cô gái kia thì không khỏi ghen tị.
Vậy đấy… Tại sao cặp tình nhân trẻ này lại làm ba cái trò yêu đương “nhăng nhít” để xát muối vào trái tim đang chằng chịt những tổn thương của tôi như thế này? Cô gái bị bỏ rơi là tôi đang đứng ngay đây mà chúng nó cũng nỡ làm như thế… Thiệt tình! Chị với chả em!
Tôi vừa nghĩ, vừa lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng mà thật ra thì tôi cũng chẳng có ý xấu gì đâu… Chỉ là một chút ghen tị, còn phần lớn thì vẫn thầm mừng cho tụi nó.
Một câu hỏi thắc mắc chợt hiện lên trong đầu :”Chuyện tình cảm của tụi nó có thể trở nên tốt đẹp như vậy… Còn mình, tại sao lại không?”. Sau cuộc nói chuyện với Linh ngày hôm qua thì tôi lại càng thêm bối rối. Có lẽ việc mà tôi tuyên bố rằng bắt đầu cưa anh ta chỉ là nói miệng, còn thực hành thì vẫn chẳng ra đâu vào đâu hết. Những ngày qua tôi đã quá ngớ ngẩn, nhắn tin hời hợt như một con ngốc, tình cảm thật sự của mình thì vẫn chưa được giãi bày.
Tôi nghĩ, chắc đã đến lúc mình nên làm một điều gì đó bứt phá… Giả dụ như tỏ tình chẳng hạn!
Có thể kết quả sẽ không được như tôi mong muốn, hoặc là ngoài sức tưởng tượng. Nhưng dù sao thì tôi cũng không nên giấu trong lòng mãi như thế này. Cảm giác ngột ngạt và khó chịu đang ngày ngày thiêu đốt tâm tư của tôi. Chỉ cần một lần thôi, tôi sẽ cố gắng nói ra cho bằng hết… những tâm tư thật sự trong lòng mình…
Anh hãy chờ nhé!
…….
Chiều hôm ấy trở về nhà, sau khi wechat tâm sự về chuyện tình cảm một lần cuối cùng với cô bé có nickname Mẹ Mìn quen trên facebook, tôi quyết định lôi máy điện thoại ra, thu âm nói hết tình cảm thật sự của mình, rồi muốn đến đâu thì đến. Thà bị phũ một lần cho xong, chứ không thể để thứ tình cảm này cứ khiến tôi nhức nhối mãi được.
Đi ra phía ngoài ban công, tôi hồi hộp đến mức khó thở để ấn vào nút record và cố gắng nói liền một mạch tất cả những suy nghĩ đan xen cảm xúc mà mình đã giấu kín trong suốt thời gian qua. Khi đoạn thu âm kéo dài 4 phút 56 giây kết thúc cũng là lúc tôi thở phào nhẹ nhõm. Được rồi! Gửi đi thôi!
Sau khi load file thu âm lên soudcloud, tôi hồi hộp ngồi chờ nick anh online rồi rụt rè inbox, send cho anh dòng link, xong đâu đó lại vội vàng out ngay lập tức cho đỡ xấu hổ.
Quãng thời gian chờ đợi sự hồi âm của anh thật đúng là tra tấn. Tôi cứ đi vòng quanh trong phòng, hết tới lại lui, tay chân bủn rủn lo lắng vô cùng. Lần đầu tiên tỏ tỉnh, nếu bị từ chối thì thật mất mặt. Nhưng dù sao tôi vẫn sẽ đặt phương án đó lên hàng đầu để chẳng may sự thật có phũ phàng thì tôi vẫn bình tâm chấp nhận được.
Đoạn thoại được send từ lúc 6 giờ tối mà mãi đến 8 giờ vẫn không thấy anh trả lời lại. Tôi buồn rầu, ủ rũ ngồi vào máy tính, bần thần truy cập facebook anh ấy xem thế nào thì gần như chết cứng khi dòng status anh mới đăng từ lúc 6 giờ 30 phút đập ngay vào mắt tôi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ