- Ừm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà. Nhà tao thì cũng không đến nỗi như nhà mày, nhưng cũng chẳng phải hạnh phúc gì cho cam. Chắc mày không biết mãi gần đây tao mới được gặp mẹ đẻ đâu nhỉ!
- Mẹ mày đi đâu mà không được gặp?
Chưa bao giờ được nghe cái Linh kể chuyện gia đình nên tôi cũng có chút ngạc nhiên.
Sau này nghe Hải kể mới biết, Linh rất ít khi tâm sự chuyện gia đình với người khác. Vì con bé có sự mặc cảm lớn nên nhất định phải là người nó thật sự tin tưởng và yêu quý thì Linh mới chịu sẻ chia.
- Mẹ tao bỏ bố tao theo một người đàn ông khác sang nước ngoài từ khi tao còn nhỏ. Bà ấy cũng chẳng muốn nhận tao, còn chưa bao giờ thèm gọi tao là “con”. Tao không giống mày, vì tao thèm hơi của mẹ. Từ bé tao đã không biết hơi ấm của mẹ là như thế nào, nên khi nhìn thấy bác Minh mắng mày, tao thật sự ghen tị lắm. Ít ra thì mày còn có mẹ để mà nghe mắng, tao thì không. Mặc dù bà ấy vẫn lo cho tao đầy đủ vật chất. Ở bên kia bà ấy lấy được chồng giàu lắm! Hôm nọ bả về nước, có tặng cho tao một sợi dây chuyền vàng. Tao nâng niu và cảm thấy hạnh phúc lắm. Lúc nào cũng đeo, cảm giác như có mẹ ở bên cạnh. Nhưng không ngờ, vào cái ngày mà bà ấy quyết định ra đi, khi bị mọi người trách móc thì bà ấy lại lôi cái cớ là đã lo cho tao đầy đủ vật chất ra để mà chống chế. Còn nói rằng chỉ cần như thế là hết trách nhiệm, hết phận sự đối với tao. Lúc đó tao đứng trên cầu thang chứng kiến, nghe thấy câu ấy mà chân tay chỉ muốn rã rời. Không biết phải nói như thế nào nữa… Cảm giác chỉ muốn dứt tung sợi dây chuyền trên cổ ra nhưng cũng thật nặng nhọc. Như thể nó đang thắt chặt vào cổ họng của tao ý, nghẹn không thở được… Chắc bà ấy cũng chẳng muốn được tao gọi là “mẹ”.
Linh vừa nói, nó vừa cười nhạt, nụ cười đắng ngắt xót xa. Khẽ rít một hơi dài rồi lại phả ra những làn khói xám mờ đục, che đi khuôn mặt bất cần đang mỉm cười nhưng khóe môi thì đã mặn chát từ bao giờ. Nụ cười của chúng tôi vốn vẫn cứ chua chát đến như thế! Không thể hồn nhiên, cũng không thể vô tư vô lo như những đứa con gái đồng trang lứa khác… Không có lòng tin vào bất kỳ ai, cũng chẳng dám yêu thương ai hết lòng… Vì sự phản bội mà chúng tôi nhận được từ chính gia đình mình.
Có lẽ, giữa Linh và tôi chỉ khác nhau duy nhất có một điều, đó là nó vẫn còn được gia đình lo cho đầy đủ vật chất, còn tôi, nếu không tự lăn ra ngoài mà bươn trải kiếm sống, chắc chỉ có nước cạp đất mà ăn.
Chúng tôi cứ ngồi hàn huyên tâm sự với nhau đủ chuyện như thế cho đến khi cô nhân viên phải lên nhắc khách rằng quán sắp đóng cửa đến lần thứ ba thì hai đứa mới chịu rời ghế kéo nhau ra về.
…………
Nghe nói tối nay gió mùa về, phóng xe trên con đường bạt ngược chiều gió, tôi cảm nhận được rõ cái lạnh thấu xương đang cố gắng cào cấu vào da mặt mình, rát buốt. Vội vàng vòng tay lên phía trước ôm chặt lấy bụng của Linh để sưởi ấm cho cả hai, bỗng, tôi giật nảy mình, sững người khi nhận ra có gì đó thiếu thiếu. Người đàn bà đang mang thai ba tháng sao bụng lại có thể nhỏ như thế này?
Phải mất vài giây để trấn tĩnh lại mình, tôi mới rụt rè hỏi.
- Linh… Sao bụng mày…
Thấy tôi đang nói lại tự dưng im bặt, chắc Linh đoán tôi cũng đã tự hiểu ra chuyện gì, nên nó chỉ mỉm cười chua chát.
- Nhỏ không? Một tháng qua mà tao sút gần chục cân đấy!
Linh nói rành mạch, nhưng giọng nó nghe nhỏ lắm, đục dần theo hơi thở…
- Chắc mày đau lắm…
Nghe Linh nói mà tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Từ bỏ đi đứa con mà Linh vô cùng yêu quý, chắc là nó đã đau đớn lắm. Tôi dám chắc điều đó bởi Linh đã đặt hẳn nickname cho đứa bé là Sữa, rồi còn mua sẵn rất nhiều vật dụng cá nhân dành cho trẻ sơ sinh, tự nhủ lòng quyết tâm sẽ phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để làm một bà mẹ đơn thân kiên cường cơ mà. Tôi biết Linh có đủ khả năng để nuôi thêm một đứa bé với tình hình tài chính của nó. Linh là đứa có tài, không giống bọn con gái nằm ngửa ăn bám khác, nó cặp kè với nhiều đàn ông nhưng chỉ để đổi lấy tình cảm trong những lúc cô đơn, còn tiền bạc thì lại hoàn toàn tự chủ. Bởi vì nó là nhà báo, phóng viên cho một tạp chí ô tô của nước ngoài, rồi còn hoạt động trong thị trường chứng khoán vàng. Con bé luôn luôn tự tin và năng động. Chính vì điều đó mà mặc dù cách sống khác nhau nhưng tôi cũng không bao giờ dám coi thường nó.
Nhưng có lẽ đối với tương lai của một đứa bé, đầy đủ vật chưa hẳn đã phải là tất cả. Tương lai nếu chỉ có mẹ mà không có ba, rồi một ngày nó sẽ cảm thấy vô cùng mặc cảm vì sự thiếu sót quan trọng ấy. Bản thân tôi và Linh đều là những đứa bé không may mắn đã phải sống trong hoàn cảnh này, vậy nên chắc bản thân Linh cũng không muốn con gái mình sau này cũng phải sống trong cảm giác thiệt thòi như thế. Còn chưa nói đến phận đàn bà đơn thân tự nuôi con, sẽ phải chịu biết bao sóng gió rè bỉu của người đời… Thật sự chỉ nghĩ tới thôi tôi cũng đã thấy não cả lòng rồi.
- Đau chứ! Nhưng không đau bằng nỗi đau tinh thần mày ạ. Từ bỏ nó đối với với tao… mày không biết tao đã phải quyết định khó khăn như thế nào đâu… Nhưng còn tương lai của tao…
Linh nói, giọng nó nghẹn lại trong cay đắng…
Tôi cảm thấy nếu như để cho nó cô đơn thêm một lúc nữa thôi, chắc con bé sẽ rơi nước mắt mất! Vội vàng siết chặt vòng tay mình ôm lấy bụng Linh, tôi vỗ nhẹ và an ủi.
- Ừm. Được rồi. Tao hiểu mà. Chuyện cũ qua rồi không cần phải nhắc lại nữa…
Nhắc lại làm gì…
Đau lòng lắm!
Đàn bà đặt nhầm niềm tin vào thằng đàn ông không đáng để hy vọng…
Kết cục nhận được chính là sự đớn đau như vậy đây…
nguồn zingtruyện.com
Tối hôm đó trở về nhà, vẫn như thường lệ, tôi lại mở máy tính lên để vào facebook như một con nghiện. Chẳng biết từ bao giờ mà tôi trở nên cuồng facebook, đi chơi lúc nào cũng phải kè kè cái điện thoại, về nhà là nhảy ngay vào máy tính.
Vẫn ngồi gõ lách cách, hoàn thành nốt câu chuyện đang viết dở như một con cú đêm đến tận hai giờ sáng. Dạo này do thức khuya mà khuôn mặt búng ra sữa luôn khiến tôi tự hào ngày trước nay đã nhăn nheo đi mất mấy phần rồi. Ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn vào new feed, dòng status mà cái Linh mới cập nhật được một phút đập ngay vào mắt tôi.
“Mỗi ngành, mỗi nghề đều có cái giàu của riêng nó..
Làm ông chủ thì giàu tiền, làm hiền nhân thì giàu thơ từ ca phú, làm vũ nữ thì giàu son phấn, vải vóc ngắn dài, làm nghề đóng quan tài thì giàu xác chết…
Còn tôi? Tôi làm kẻ cô đơn nên giàu sự tự do vốn có. Khốn khó không ai lo và ốm ho không người chăm bẵm. Nhưng chẳng sao. Tôi hạnh phúc vì mình độc thân và hài lòng vì điều đó. Độc thân không phải vì tôi ế, chỉ là tôi chưa tìm được người tử tế để yêu mà thôi.
Bác Hồ đã dạy rồi: "Không có gì quý hơn độc lập tự do."
Vậy thì việc quái gì phải yêu đương làm gì cho mệt?”
Khẽ gật gù trước những lời lẽ sắc sảo của con bạn già, tôi lặng lẽ click “like” một cái rồi cũng lạch cạch để lại comment.
“Tao là hiền nhân độc thân. Hề hề hề!”
“Mày là vũ nữ độc thân thì có! Bố tổ sư con váy ngắn!”
......
Quả thật đêm mùa đông mà chui vào chăn bông thì chẳng còn gì sướng bằng! Cảm giác rúc ráy trong tấm mềm được ấp đầy hơi người ấm áp, tôi quằn quại hết bên này sang bên nọ, mắt cứ thao láo mở to mà nhoắng một cái hết đêm đã đến giờ gà gáy.
6 giờ 30 phút, màn hình điện thoại rung lên tiếng chuông báo thức nhạc bài “Ma Boy” của Sistar kéo dài điên đảo. Thề là chưa bao giờ tôi cảm thấy căm ghét bài hát mà hình yêu thích đến vậy. Mắt nhắm mắt mở nhìn vào dòng chữ “Em yêu ơi! Dậy đi!” mà tôi đã tự cài đặt trên nền chuông báo thức, tôi tức tối lia tay một cái, Hyorin lập tức im re. Quyết định đặt lại chuông báo thức thêm mười lăm phút nữa, tôi hậm hực kéo chăn trùm kín lên tận đầu rồi nhắm chặt mắt lèm bèm tự nhủ: “Ngủ thêm một lát nữa cho nó tỉnh, hôm nay học hình họa của thầy Hà Tễu, không đến muộn được đâu!”.
Ấy vậy mà chỉ sau mười lăm phút, tôi chỉ muốn đập tan cái máy khi giọng hát của Hyorin lại một lần nữa vang lên dai dẳng. Cố gằng nhắc mình oằn oại thêm một chút rồi nhất định phải bật dậy.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy giấc ngủ 15 phút lại trôi qua nhanh và quý báu đến thế. Lăn lộn trên giường thêm vài cái nữa một cách vô cùng khổ sở, gần 7 giờ, cuối cùng tôi cũng nhấc được cái xác nhũn như bún thiu vào phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu để xử lý hết nỗi buồn đã hành hạ tôi suốt tối hôm qua mà chỉ vì lạnh tôi đã cố nhịn cho bằng được chứ quyết tâm không chịu rời khỏi anh Chăn Bông yêu quý....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ