“Quyết định rồi! Sửa xong cửa hàng mới mình sẽ tỏ tình với một người”.
Rất nhiều người like, cũng rất nhiều người hỏi thăm. Một cảm giác sung sướng ngập tràn trong tâm hồn, tôi bủn rủn cả người, không biết nên vui hay nên buồn, cảm giác vừa mừng, vừa lo lắng. Rồi vội vã inbox ngay cho Hiền sau khi thấy nó cũng like status đó.
- Hiền! Chị tỏ tình rồi!
- Như thế nào???
- Chị send qua file thu âm. Chưa thấy rep! Chị run quá! Hu hu hu!
- Sặc! Không nói trực tiếp à? Thế mà em cứ tưởng cái status trên facebook là viết cho chị.
- Chị không biết. Status đăng sau khi chị send 30 phút. Nhưng chị không dám hy vọng đâu, chị sợ thất vọng lắm. Hu hu hu!
- Đâu? Bản thu âm đâu? Send em nghe với nào.
- Đây! Nghe xong cấm cười nhé!
Nói rồi, tôi liền nhanh chóng copy dòng link ném sang cho Hiền, một chút xấu hổ chợt rấy lên trong lòng.
Tầm năm phút sau, Hiền hớn hở inbox lại.
- Ha ha ha ha haaaaa!!!! Dễ thương quá!!!
- Có được không? Chị sợ là dở hơi quá ý! Tại lúc nói chị không tập trước nên cứ như con điên ý.
- Điên gì! Đáng yêu mà! Thế này thì chắc là kết luôn rồi. Đến em còn thấy thích cơ mà. He he!
- Ai mà biết được! Em khác, ông ý khác chứ!
Tôi cong môi lên cãi mặc dù lòng vô cùng hy vọng. Nếu những điều Hiền nói trở thành sự thật và cái status ấy đúng là dành cho tôi thì tốt biết mấy.
Đang huyên thuyên tám đủ thứ chuyện với cái Hiền thì đột nhiên, mặt bàn máy tính rung lên kịch liệt. Tôi vồ vào cái máy như một con điên, thục mạng click vào wechat. Tôi căng mắt ra đọc những dòng chat, rồi run rẩy đến mức ngồi thụp xuống một góc phòng, hoang mang cực độ.
“Anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Thật sự chính bản thân anh cũng không hiểu nổi mình nữa. Đợt này anh đang bận xây cửa hàng mới. Mà mỗi khi anh làm gì thì anh thường có thói quen xấu là quên hết tất cả mọi chuyện xung quanh. Có lẽ anh sẽ chờ đến khi mọi việc xong xuôi thì anh sẽ nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Đây ko phải là 1 câu trả lời rõ ràng, đây là một đáp án đi nước đôi. Ko phải chấp nhận, cũng không phải từ chối. Vậy nên, tôi chẳng biết mình nên vui hay nên buồn. Bặm môi một cái, tôi đánh đành liều mạnh dạn hỏi.
- Anh đã bao giờ có tình cảm với em chưa? Tại sao tự dưng anh lại biến mất như thế?
- Tất nhiên là anh cũng phải thích em thì anh mới gặp gỡ em. Anh cũng giống em thôi, anh ko dành thời gian của mình vào những việc dư thừa. Nhưng anh muốn mọi chuyện bắt đầu tự nhiên như những người bạn đã.
Đây là một đáp án khiến tôi cảm thấy tạm thời an tâm, nhưng vẫn không thể chắc chắn rằng cái status kia là dành cho mình, sự nghi hoặc tăng lên gấp bội.
- Ừm! Ban đầu thì em cũng nghĩ thế đấy! Nhưng cách anh nói chuyện lại chẳng giống như thế chút nào!- Ý tôi là anh ta đã từng chúc tôi mơ về anh trong ngày đầu tiên nhắn tin, rồi lại còn hát cho tôi nghe nữa. Những sự quan tâm chẳng giống một người chỉ-muốn-làm-bạn chút nào.
- Thật sự thì em cũng không phải là một người giỏi quan tâm, càng không phải một người kiên trì. Vì khi sự quan tâm của em mà không được đáp lại thì em sẽ thấy vô vọng lắm >”
- Haiz… hành động và lời nói của anh trước sau chẳng ăn nhập với nhau gì cả! Anh khiến em bị quay như chong chóng ý. Chóng mặt lắm! Tính em hay nghĩ nhiều mà càng nghĩ thì lại càng rối. Em đã nghĩ đơn giản chỉ là em nghĩ gì, em cảm thấy ra sao thì em phải nói. Nếu không sau này em sẽ thấy hối hận vì sự nhút nhát của mình. Còn anh có đáp lại hay không thì điều đó tuy thuộc ở anh. Em cũng không muốn làm phiền khi anh bận rộn.
- Em chỉ muốn có thể lặng lẽ ở bên cạnh anh thôi!
- Nói chung là em cũng chẳng biết phải làm gì đâu T.T. Tự nhiên anh xuất hiện, quan tâm em đột ngột khiến em cảm động rồi lại lặng lẽ biến mất khiến em hụt hẫng như thế. Em chỉ muốn biết anh thật sự nghĩ gì, cảm thấy như thế nào về em thôi. Nói thật là em chưa bao giờ cư xử “manh động” như thế này đâu. Em thấy sợ vì những gì mình đang làm lắm. Nhưng mà em không thể ngăn mình lại được. Nếu anh không thích em thì em sẽ thích anh đơn phương cho đến khi nào cảm giác này tự biến mất. Vậy thôi .
Tôi nói một lèo, nói hết, nhắn tin với tốc độ nhanh khủng khiếp khiến anh chàng đó chỉ còn biết đần mặt ra đọc, rồi ngồi cười ngẩn ngơ.
- Này… em đang làm anh xao xuyến rồi đấy .___.!
Tôi nói một tràng, mà chỉ được đáp lại đúng một câu. Nhưng chỉ một câu này thôi cũng khiến tôi như muốn hét ré lên, đỏ mặt tía tai xấu hổ vô cùng.
- Yaaaaa!!! Đừng có nói một đằng rồi lại làm một nẻo như thế! Em điên mất!
- Ha ha! Anh xin lỗi. Nhưng mà hiện giờ anh đang có nhiều việc phải lo nghĩ quá, nên không muốn mình bị phân tâm. Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ và trả lời em một cách nghiêm túc.
Haiz… Tại sao đi tỏ tình mà lại như đàm phán công việc thế này. Gì mà suy nghĩ với trả lời nghiêm túc cơ chứ! Trong phim Hàn Quốc tôi xem có cảnh nào căng thẳng như thế này đâu. Đau khổ quá! Nghẹt thở muốn chết mất! Hu hu hu!
Tôi mếu máo, không biết mình phải nói gì nữa.
- Công việc của anh bận rộn lắm à? Em có thể giúp gì anh không >”
- Toàn việc nặng chịch! Em không làm được đâu )!
- Đừng coi thường em! Em khỏe lắm, em có võ đấy! Mà cửa hàng dự tính sửa trong bao lâu?
- Tầm một tháng là ổn em ạ!
- Chắc thời gian biểu của anh kín mít luôn ý nhỉ. Thật sự em muốn ra giúp khi em rảnh rỗi nếu có việc gì em làm được.
- Thì anh ở cửa hàng suốt mà. Thời gian này anh mới bắt tay vào làm việc. Nên thường ở từ sáng tới tối.
- Anh tự làm hết à .__. ?
- Ừm! Hì hì!
- Wow… Anh cứ như thợ mộc ý nhỉ!
- Kiêm cả thợ điện nữa ^^!
- Em đã nghĩ rằng em rất muốn gặp anh, nhưng vì lâu không gặp thì em sẽ thấy ngại. Kiểu như lâu không nhắn tin thì cũng chẳng biết lấy lí do gì để mà nhắn tiếp, tự dưng sẽ tạo nên một cảm giác gượng gạo ý.
- Em có một nhược điểm rất lớn là không bao giờ dám chủ động đến gặp người mà em thích, kể cả người yêu. Nhắn tin trước đã là một cái gì đó quá sức rồi! Nhưng bây giờ em lại muốn thử làm tất cả những gì trước kia em chưa dám. Em cũng không thích nghĩ vồ vập về chuyện này đâu. Chỉ là em muốn biết rằng anh đã bao giờ có tình cảm với em chưa thôi. Cách anh hành động khiến em không thể hiểu nổi. Anh làm em bị mất tự tin vô cùng.
- Em thật sự không phải một người giỏi quan tâm người khác đâu. Nhưng kể từ bây giờ hãy để em được tập cách quan tâm anh và anh cũng đừng từ chối nó. Em sẽ chỉ lặng lẽ đứng một bên khi anh bận rộn thôi. Và hãy dành cho em một chút thời gian rảnh rỗi nếu anh có thể. Chỉ như vậy là đủ rồi! Đừng làm em thấy hụt hẫng khi anh đã trót reo hy vọng vào em . Vì em là một Song Ngư, mà Song Ngư thì hay suy nghĩ linh tinh lắm.
- Híc! Em suy nghĩ nhiều như bà cụ non vậy! Già là xấu lắm không ai yêu đâu )!
- Thế em xem cung Cự Giải như thế nào đi!
- Anh thuộc cung Cự Giải à! Cự Giải sống nội tâm và hay suy nghĩ cho người khác :”>…
- Cũng khá đúng đấy! Nói chung là em đừng suy nghĩ phức tạp nữa. Anh có thể chắc chắn một điều là ngoài em ra anh đang không gặp gỡ với bất kỳ một cô gái nào khác đâu. Hiểu chưa?!
- Haiz… Em nghĩ là từ bây giờ em sẽ quan tâm anh như một cô em gái với ông anh trai đã…
- Làm em gái là mất cơ hội đấy /?
- Thế thôi!!! Không làm em gái nữa! Anh mà đi với người khác chắc em khóc mất! Chỉ là tự trọng của em quá cao nên em không dám nói ra thôi …
- Em yên tâm. Nếu anh không thích em thì anh đã từ chối em ngay từ đầu rồi. Anh cũng thẳng thắn lắm.
“Vâng, thẳng thắn nhưng anh toàn trả lời không rõ ràng và đi nước đôi khiến tôi còn phải suy nghĩ nhiều hơn. Anh thật là cáo già chứ hiền lành gì ở đây!”- Tôi thầm nghĩ.
Nhìn vào đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng, tôi giật mình nhớ ra ngày mai mình phải dậy sớm để đi thi thể dục, mà chính anh cũng cần ngủ sớm để còn ra cửa hàng làm “thợ mộc”. Thế là tôi liền giục anh đi ngủ trước. Sau khi tạm biệt, tôi vẫn còn nằm bần thần suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định lôi điện thoại ra thêm một lần nữa, liều mình nhắn cho anh một cái tin nhắn thoại.
“Bắt đầu kể từ ngày mai… Để em cưa anh nhé?”
Sau 1 phút, một tin nhắn thoại khác lập tức được gửi tới hồi âm.
“Anh nhắc trước là thân anh “cứng” lắm đấy! Nhưng em cứ thử xem ^^!”
….
Bạn biết không! Sau cuộc nói chuyện lần ấy, tôi đã từng giữ khư khư cái suy nghĩ: ”Chắc rằng anh ta phải là một kẻ lạnh lùng, kiêu chảnh” lắm! Nhưng thật ra không phải, anh ấy đúng là tuýp đàn ông trưởng thành. Có một người bạn trai đã nói với tôi rằng: “Người đàn ông biết bận rộn vì công việc là người đàn ông có giá trị. Bởi vì anh ta biết lo lắng cho tương lai.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ