Teya Salat
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Cưng à, anh xin lỗi. Hôm nay thật sự là anh rất bận. – Tinh thần Tô Mạch cũng không được tỉnh táo như hồi sáng, có chút chán nản và mệt mỏi.

- Ngày nào anh chẳng bận. Ngày nào anh chẳng bắt em chờ đợi như vậy. Anh nói lời mà có giữ lời đâu. – Giọng Văn Hạ oang oang. Dù sao cô cũng không vui. Bản thân anh cũng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Tô Mạch ngồi xuống giơ tay ra định kéo cô. Cô gạt mạnh tay anh ra, giận dữ nhìn anh nói:

- Đừng động vào em.

- Em là của anh. Anh không động vào em thì động vào ai chứ? Ngoan nào! Sau này, anh sẽ không thế nữa. – Tô Mạch kiên nhẫn dỗ dành cô nhưng vấn đề là lòng kiên nhẫn của anh cũng có hạn.

- Anh đừng nhắc đến sau này nữa. Lần nào anh cũng nói như vậy. Em không tin anh nữa đâu. Anh đi đi, đi đi. – Văn Hạ vừa nói vừa đẩy anh ra. Cô không nghe không hiểu cứ thế đẩy anh ra khỏi giường.

- Được rồi.Anh cũng mệt rồi. Ngày mai, anh còn phải đi làm. – Tô Mạch đã mệt mỏi cả ngày. Anh vốn định dỗ dành cô ngủ nhưng thấy cô còn ầm ĩ như vậy nên lòng cũng thấy giận.

- Anh thì có lý rồi, còn em thì không. Anh ra ngoài đi. Đừng có ngủ với em. Người anh bốc mùi đấy. – Văn Hạ đứng trên giường nhìn Tô Mạch. Cô cũng có thể chiếm thế thượng phong một lần chứ.

- Được rồi. Em nói đấy nhé. Không ngủ thì không ngủ. – Tô Mạch tức giận. Ngày ngày, anh vất vả như vậy là vì ai? Bên ngoài thì không được kêu mệt, về nhà cô cũng không hiểu, không ủng hộ thì thôi, động một tí là nổi giận. Tô Mạch quay đầu cầm áo ngủ của mình bước ra ngoài đóng cửa lại. Anh ra phòng khách ngủ. Đây là cách cãi nhau của họ ngủ riêng.

Văn Hạ tức phát khóc. Anh chàng Tô Mạch chết tiệt này cũng không thèm chạy đến an ủi cô. Cô càng khóc to hơn, khóc to hơn, khóc đến lúc mệt nhoài thì lăn ra ngủ. Tô Mạch ở ngoài phòng khách thì sao? Không phải anh không an ủi cô mà là anh quá mệt, đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi luôn. Anh không hề nghe thấy tiếng khóc nên Văn Hạ đã lãng phí mấy bát nước mắt uổng công rồi.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Tối qua, Văn Hạ khóc hồi lâu sau đó ngủ thiếp trên giường. Cô nàng vô tình này, sáng sớm thức dậy còn mơ hồ theo thói quen quờ tay tìm hơi ấm, kết quả là trống không. Lúc này cô mới nhớ ra là hôm qua mình đã đuổi Tô Mạch ra phòng khách ngủ.

Cô nàng đi chân trần rón rén mò ra ngoài, hai bàn tay nắm lại để trước ngực, trông giống như chú chuột đang định lấy trộm thức ăn. Nhưng Tô Mạch không phải là thức ăn còn Văn Hạ thì lại sợ chuột nhất thế nên chúng ta hãy dùng từ này để chỉ cô nhé. Chuột, nói cô giống chuột nhé, nếu không thì gọi là chuột đồng cũng được.

Cô vừa rón rén kéo cửa phòng khách thì cánh cửa đã bị người trong phòng mở ra. Văn Hạ bị hụt nên ngã nhào vào lòng Tô Mạch.

- Muốn ôm anh cũng không cần phải như vậy đâu. Không phải em luôn rất yểu điệu thục nữ sao? – Khi không nổi giận, con người Tô Mạch thật tốt, khi nổi giận thì cũng thật kinh khủng, hết cách luôn. Thế nên Văn Hạ không muốn gây chuyện với anh. Hơn nữa, tối qua ai sai chứ? Thử làm rõ đi xem nào.

Văn Hạ đẩy tấm ngực trần của Tô Mạch ra, bĩu môi đứng nghiêng đầu nhìn anh nói:

- Anh xem đi, tội chứng của anh đấy. Hôm nay, em sẽ đến nhà bà nội.

Tô Mạch nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng anh giơ tay ra sờ bụng cô, nghi ngờ hỏi:

- Không đâu. Anh luôn rất cẩn thận mà.

- Tô Mạch, anh thôi đi. Đừng nghĩ em là con ngốc. Anh xem đi, anh xem mắt em đi. Sưng húp rồi đây này. Đây là chứng cứ anh bắt nạt em. Hôm nay, em sẽ không rửa mặt. Lát nữa, em sẽ đi mách tội anh. – Văn Hạ bị Tô Mạch làm cho tức đến vậy. Cô ưỡn ngực, ngẩng đầu, giậm chân, giơ tay chỉ vào đôi mắt sưng húp của mình mà quát anh.

Tô Mạch nhìn Văn Hạ cằn nhằn như vậy, cổ anh cũng muốn vẹo sang một bên. Anh chau mày, nhẹ nhàng nói:

- Văn Hạ, nếu em nói như vậy thì anh cũng phải đi mách. Hằng ngày, nhà mình ai nấu cơm, ai dọn phòng, ai giặt quần áo? Còn nữa, hồi đó ai nói tuy mình không biết làm gì nhưng sẽ học? Ai vỗ ngực nói với mẹ anh là sẽ làm một người vợ tốt? Em nói đi.

- Là em đấy, thì sao nào? Là em đấy, thì sao nào? Ai bảo vợ tốt thì phải làm việc nhà. Em nói em học, dù sao em đã học rồi nhưng em không học được. Điều này cũng không thể trách em được. Trời sinh ra em ngốc như vậy thì sao nào? Anh muộn như vậy mới về nhà lại còn toàn thân nồng nặc mùi rượu, thế mà còn cãi lý. Anh làm em tức phát khóc nhưng không dỗ em. Anh để em khóc cả đêm, anh có biết không? Vừa rồi em vẫn còn khóc đấy. – Văn Hạ nói mà chực rơi nước mắt. Ai không biết doạ dẫm, ai không biết giả vờ đáng thương chứ? Rượu mời không uống, cô sẽ cho anh uống rượu phạt.

- Được rồi, được rồi. Hôm qua là anh sai nhưng em cũng đừng có như vậy. Anh làm vậy cũng là vì hai chúng ta, đúng không nào? Chuyện này đã qua rồi. Bỏ qua đi. – Tô Mạch tổng kết chiến dịch lần này một cách trượng nghĩa. Rõ ràng anh đang cố tình chọc giận Văn Hạ. Vì lúc này trong mắt cô không phải là nước mắt mà là lửa đang bốc lên.

- Haizzz! Câu này của anh là ý gì? Anh nói như thể là lỗi của em thế hả. Rõ ràng là anh sai, đúng không?

- Bà cô ơi, được rồi. Anh sai, anh thật sự sai. Em mà không cho anh đi rửa mặt thì anh sẽ muộn làm mất. Chúng ta cãi nhau sau nhé. – Tô Mạch nói phải đi khiến Văn Hạ tức giận nhìn anh. Sau đó, cô giẫm mạnh lên chân anh một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Tô Mạch nhìn bóng lưng Văn Hạ không nhịn được cười. Cô nàng đó thật là ngốc! Cô đi chân trần dẫm lên dép ở nhà của anh chắc là đau lắm, thế mà vẫn phải cố chịu. Haizzz, đến bao giờ thì cô bé này mới có thể thông minh lên một chút được đây?

Vì thức dậy sớm nên Văn Hạ và Tô Mạch cùng ngồi ăn sáng. Cô không ngốc, con người chứ không phải sắt thép, việc gì phải không ăn chứ? Không thể làm khổ mình được. Thấy Tô Mạch ăn cơm một cách ngon lành như vậy, cô cũng thấy mềm lòng. Anh nói cũng đúng. Rốt cuộc là vì họ nên anh mới phải đi làm, chứ có đi chơi bời đâu. Có thể mình cũng hơi quá đáng!

- Tối nay, anh có về ăn cơm không? – Văn Hạ chần chừ lên tiếng. Lúc này, ai lên tiếng trước, chứng tỏ người đó cúi đầu trước.

- Ừm! Để xem đã. Anh cũng chưa biết. – Tô Mạch trả lời lấp lửng.

- Ờ! Hay là em đến đón anh rồi chúng ta ra ngoài ăn nhé.

- Cũng được. Em đợi điện thoại của anh nhé.
- Ơ! Vậy…anh vẫn chưa xin lỗi em mà.

- Hả? Ờ, anh xin lỗi.

- Ừm! Vậy em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Thực ra, em cũng sai. Em không nên ngang bướng như vậy. Sau này, em sẽ không thế nữa. Em sẽ không giày vò anh nữa.

- Không không, em không ngang bướng. Em làm như vậy cũng không có gì là sai cả. Hơn nữa, em đừng nói là em sẽ không như vậy. Em không giày vò anh, em sẽ không vui đâu. Vả lại, anh đã quen bị em giày vò rồi. – Tô Mạch thật lòng nói.

- Tô Mạch, anh là đồ tồi. Anh cút đi cho em… - Văn Hạ cười nói. Ánh nắng mùa hè chiếu trên hai khuôn mặt trẻ, nụ cười hạnh phúc có thể dung hoà mọi thứ. Đây chỉ là một trong chuỗi những ngày ồn ào của họ. Chẳng ai rõ tương lai sẽ thế nào, chỉ cần biết hôm nay nên làm gì để người mình yêu thêm hạnh phúc.

Tô Mạch đi làm rồi, ở nhà chỉ còn lại mình Văn Hạ. Chán quá đi mất! Văn Hạ đi ra ban công, tựa vào lan can hướng về phía nhà hàng xóm gọi:

- Mèo con, ra đây đi.

- Đến đây, đến đây. Chị gái, em đến thỉnh an chị đây. Có chuyện gì thế ạ? – Mèo con cười hì hì chạy ra khiến Văn Hạ chẳng hiểu gì. Thường ngày, cậu ta chỉ vui vẻ vào buổi tối, còn ban ngày thì khá trầm lặng. Chẳng lẽ thời gian bị điều chỉnh ngược lại rồi sao?

- Con gấu xui xẻo nhà cậu trúng xổ số hay cổ phiếu của hai người tăng giá mà phấn khích thế?

- Hì hì! Chị đoán đúng rồi. Cổ phiếu của bọn em kiếm được. Trưa nay, chị sang nhà em ăn cơm nhé. Em sẽ nấu cơm cho chị. Con gấu xui xẻo nhà em đi vắng rồi. Có cả một cậu em học khoá dưới em đến nữa. Đẹp trai lắm! – Mèo con biết điểm yếu của Văn Hạ nằm ở đâu nên câu cuối cùng của cậu ấy thật ấm áp, ánh mắt cực kỳ phiêu du.

- E hèm! Vậy sao? Được. Khi nào ăn cơm thì gọi tôi nhé. Lúc nấu cơm thì đừng gọi tôi đấy. Tôi đi chơi điện tử một lát. – Văn Hạ vui vẻ chạy vào phòng làm việc của Tô Mạch và bắt đầu chơi game online.

Thực ra, trình độ game của cô cũng chẳng có gì là ghê gớm. Cô cũng từng là kẻ hâm mộ trò Audition nhưng sau đó Tô Mạch xem trên mạng thấy có người chơi trò này rồi bỏ đi cùng người khác thế nên anh đã nghiêm cấm cô chơi. Sau đó, tải về trò đảo mạo hiểm, đảo cầu vồng, những trò chơi giải trí vui vẻ nhưng Văn Hạ chẳng biết chơi. Cuối cùng trò đảo mạo hiểm lại thành trò chơi của chính Tô Mạch. Còn trò đảo cầu vồng thì sao? Văn Hạ cũng đã cố gắng lắm rồi.

Mèo con thường nghe Văn Hạ gào to từ nhà hàng xóm:

- Chồng ơi, chồng đợi vợ một lát. Vợ không nhảy qua được… Á… Lại chết rồi… Á… Tô Mạch đáng ghét! Chồng đợi vợ với. Vợ lại hết máu rồi… - Mèo con đã quá quen với thần, nếu Văn Hạ muốn chơi điện tử với cậu thì nhất định phải từ chối. Nếu không thì cậu sẽ chết rất thê thảm....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...272829»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt