“Như vậy cũng được, bánh bích quy, bánh ngọt em đều đã làm qua.” Nhưng chuyện này với chuyện danh dự thì quan hệ gì với nhau?
“Thật tốt quá”, anh vẫy tay bảo nàng lại gần
Chậc, ra vẻ thần bí! Nếu biện pháp của anh rất…nàng liền….nàng sẽ cho anh một trận ,vì dù sao cũng đã đắc tội với mẹ anh. Bạc Khả Di ngồi xổm bên chân anh, tai sát lại gấn phìa anh.Anh cúi đầu nói, thanh âm có phần giống tiếng đàn violon xen trong hội diễn âm nhạc ngày hôm nay, khiến cho người ta không tự giác thả lỏng, hơn nữa khi anh nói chuyện , hơi thở không ngừng phả vào tai nàng, khiến đôi tai vốn mẫn cảm của nàng trở nên ngứa ngáy. Bọn họ dựa vào gần nhau như vậy, nàng chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp, có thể nghe được hơi thở của anh, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.
“…….” Nàng còn đang đắm chìm trong bầu không khí thì thầm ái muội,đôi mắt trở nên mơ hồ. “Rốt cuộc nghe rõ rồi hay không?” Thấy nàng không hề đáp lại, anh không kiên nhẫn vỗ vai nàng một cái tuy không mạnh nhưng cũng đủ làm cho nàng hoàn hồn.
Nàng liền lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, nàng lập tức chột dạ đỏ mặt, ngay cả đôi tai cũng đỏ cả lên.
“Em….. Em mệt rồi, muốn đi ngủ”
Nàng chợt hoang mang, tâm trí trở nên rối loạn, muốn đứng dậy, rời khỏi chỗ này, bởi vì trong lòng quá mức lung tung, nhất thời không có chú ý, vấp phải chân anh, lảo đảo liền hướng phía người anh mà ngã. Thiệu Chi Ung hảo tâm muốn đỡ nàng, cư nhiên một phen ôm nàng vào trọn trong lồng ngực của anh.
Cái này, nàng không chỉ đỏ mặt, đầu nàng nóng lên tới độ muốn bốc hơi, mà Thiệu Chi Ung cũng không có ý định buông nàng ra, mới vừa rồi cảm nhận được phong mềm mại, còn mãnh liệt kích thích lý trí của nàng.
Trầm mặc giằng co nửa ngày, Bạc Khả Di mới mở miệng “Ngươi—Sắc lang”. Nàng vừa ảo não, ại vừa thẹn, nhanh chóng hướng về phía phòng ngủ mà bỏ đi.
Gì,sắc lang? Anh hảo tâm mới đưa tay ra đỡ nàng, giờ lại tự nhiên bị oan, hơn nữa hình như nàng quên rằng bọn họ hiện tại là vợ chồng, anh đáp ứng cho nàng hai tháng để thích ứng, cũng không có nuốt lời, chính là không hy vọng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, bằng không trong đên tân hôn, anh có thể đem nàng làm chuyện đó, đừng nói là bộ ngực của nàng, mà ngay cả nàng, hết thảy mọi thứ đều thuộc về anh, nàng rốt cuộc có hiểu điều này hay không a?
Thiệu Chi Ung bất chợt cảm thấy khó chịu, hận không thể mở đầu nàng ra xem bên trong là cái gì, đậu hoa sao?
Càng làm cho anh dở khóc dở cười hơn, đêm hôm trước mắng anh là sắc lang nam nhân, hôm sau lại giống chi tiểu Ma tước, không nghừng nói lời cảm ơn anh, nguyên lai là vì mẹ chồng thích ăn đồ ngọt, nhất là mật bánh ngọt.
Vừa vặn là mẹ chồng mỗi tuần một lần mời bạn bè tới Thiệu gia đánh bài uống trà. Bạc Khả Di nghe theo lời đề nghị của Thiệu Chi Ung , thể hiện tài năng của người con dâu hoàn hảo, tự tay làm bánh ngọt để bà chiêu đãi khách, lại ở bên cạnh tiếp trà mỗi khi bà đánh bài, làm cho bạn bè của bà hết mực hâm mộ.
May mắn là toàn bộ buổi chiều, Thiệu mẫu đánh bài tanhg, tâm trạng thật tốt nên bỏ qua chuyện cũ cho Bạc Khả Di.
Vừa thấy Thiệu Chi Ung tan làm trở về, nàng lập tức vọt tới bên người anh,kể cho anh nghe chuyện xảy ra hôm nay. “Mẹ cười rất vui vẻ,khen em ngoan ,còn nói em là phúc tinh của bà”. Nàng đảo qua vẻ lo lắng, không nghừng ghé vào tai anh nói, giống như một đứa trẻ gặp được chuyện vui vẻ, hoa chân múa tay vui sướng.
Bất quá nàng rất đắc ý, không giữ trọng tâm,Thiệu Chi Ung vòng tay qua thắt lưng nàng, “Cẩn thận một chút”. Khẩu khí rất nhẹ nhàng.
Nàng nhìn lên anh, không tự chủ được hai má lại đỏ lên, nàng đột nhiên cảm thấy giờ phút này nhìn anh trông thật mê người, cặp mắt đen sâu không thấy đáy, nàng bất tri bất giác trở nên như mất hồn, đầu óc trống rỗng.
Trong chôc lát, nàng thật muốn được như thế này, được ngắm nhìn anh, cho tới khi bất giác nghe được hai chữ Khả Vân từ miệng anh,nàng mới nhớ tới thân phận của chính mình,nàng vội vàng phục hồi lại tinh thần.
Người anh gọi tên không phải là nàng, mà là chị của nàng, nhưng là lúc đó, anh gọi tên chị nàng thật nhưng cặp mắt kia rõ ràng là đang nhìn nàng nha…
“Ngươi suy nghĩ cái gì, vì sao nghĩ đến nỗi thất thần như vậy?” Mỉm cười hỏi.
“Ta……” Nàng tưởng cái gì, có thể tưởng cái gì? Nàng thầm nghĩ phải cố gắng chống đỡ trong hai tháng này, thoát khỏi cuộc sống giả trang này càng sớm càng tốt, nàng lắc đầu: “Không có việc gì”, Nàng đẩy anh ra, đi thẳng về phòng, lúc này tâm tình của nàng hết sức trầm trọng…
Thư kí riêng đi vào ăn phòng,Thiệu Chi Ung vừa chấm dứt cuộc thảo luận qua điện thoại một cách tốt đẹp. “Phó tổng, đây là bản báo cáo chuyên an mới vừa được gửi tới, mời ngài xem”.
Ngoại trừ một trợ lý giúp đỡ nhũng công việc nhỏ, bên ngoài Thiệu Chi Ung còn có một thư kí giúp đỡ nhũng công việc lớn. Dựa vào sự giúp đỡ của ba trợ lý thư ký, công việc của anh diễn ra hết sưc thuận lợi.
Thư kí riêng, bởi vì kết hôn muộn nên ,nên tới bốn mươi tuổi mới muốn sinh con, nhìn cô hiện tại bụng rất to, nên mọi người ai cũng lo lắng, đề phòng.
“Những người khác đâu,vì lại lại để ngươi tự mình đi đưa văn kiện?”
Thiệu Chi Ung vốn là người hết sức nghiêm khắc trong công việc, bởi vì bản thân là một người làm việc hết sức nghiêm túc nên nhân viên cửa anh cũng phải vậy nhưng không có nghĩa anh là một kẻ nhẫn tâm, không để ý tới tình trạng của người khác.
Fiona tay chống thắt lưng, cười cười “Tất cả mọi người đều có việc, ta là đang mang thai nên tương đối nhàn, hơn nữa bác sĩ cũng khuyên ta nên vận động đi lại , cho nên ta liền xung phong nhận mang văn kiện tới đây, phó tổng không ví chuyện ta đang mang thai, mập mạp giống con chim cánh cụt mà ghét bỏ ta chứ?”
Thiệu Chi Ung có tiếng là khắc nghiệt trong công việc ,trong công ty từ trên xuống dưới chỉ có nàng là người đi theo anh đã nhiều năm và dám nới giỡn cùng anh.
“Dự tính thì bao giờ sẽ sinh?”
“Ngài yên tâm, còn hai tháng nữa ta mới sinh”
“Cân nhắc chút đi, nếu cảm thấy không tiếp tục công việc được nữa thì trước tiên mang công việc bàn giao cho người khác, rồi ngươi xin nghỉ phép sớm một chút , ở nhà mà dưỡng thai”. Anh thực sự lo lắng cho cái bụng của nàng, dù sao cũng đã cao tuổi mới có thai, nên không thể có chút sai lầm.
“A,phó tổng cư nhiên đối sử với ta tốt như vậy!”. Nàng trêu trọc
“Đừng nói như kiểu bình thường ta ngược đãi ngươi”. Anh tức giận trả lời
“Ta không có ý nói là phó tổng ngược đãi, nhưng đối với những người khác, phó tổng làm ơn nể tình ta một chút mà khoan dung với tiểu trợ lý, không tới khi ta nghỉ sinh trở lại , không còn một ai thì lúc đó ta đúng là khóc không ra nước mắt.”
“Ngươi hiện tại là đang yêu cầu ta sao?” Anh nhíu mày, liếc nhìn nàng một cái.
“Ta có như vậy sao?”
“Đúng như vậy” Anh nhìn đồng hồ, thả người nói : “Ta đang bận, nếu không có việc gì quan trọng thì ngươi nên về nhà đi.”
Chương 3.2
“Đây là phó tổng sao? Muốn một mình ở lại tăng ca? Ngươi xác định ngươi đã muốn kết hôn sao?”
Thiệu Chi Ung không một chút do dự ,giơ tay trái lên, chìa nhẫn ra, chứng minh rằng mình đã kết hôn. Không có tuần trăng mật cũng không, không có hôn lễ hoành tráng, có vẻ rất bận rộn với hành trình công tác, tân hôn ngày hôm sau liền đi công tác, trở về cũng không có gì thay đổi,vẫn tăng ca tới khuya. Cùng là nữ nhân, Fiona có phần cảm thấy đáng thương cho tân nương tử.
“Phó tổng, ngươi như vậy thực không có được, nữ nhân vốn muốn được yêu thương, sẽ cùng chung sống và bầu bạn với ngươi cả đời, ngươi hôm nay có phải hay không nên về nhà sớm một chút?”
“Ngươi vốn là nhận tiền lương của ta hay của vợ ta?”.
“Ta là đứng ở lập trường của nữ nhân, ngươi không về, những người khác cũng không dám tan tầm, ngươi đã kết hôn, còn những người khác cũng chưa có kết hôn đâu, ngươi coi như làm điều tốt, hôm nay cho mọi người tan tầm sớm đi, đừng để cho họ tương lai giống ta, tới 40 tuổi mới sinh con đầu lòng, cao tuổi mà sinh con thực sự rất vất vả, còn…….”
Nói còn chưa xong, mặt nàng trở nên căng thẳng, có chút khó chịu , lấy tay sờ bụng.
“Làm sao vậy, có phải cảm thấy không thoải mái?” Thiệu Chi Ung khẩn trương hỏi.
Fiona cười khổ: “Không có việc gì, chỉ là đứa trẻ đang đạp thôi”.
“Ngươi chờ một chút, ta kêu lái xe đưa ngươi về, không phải đi tàu điện ngầm nữa.”
“Phó tổng có thành ý như vậy , hay là ngài đưa ta về nhà thì tốt hơn” Cả công ty có mình nàng không sợ anh.
Thiệu Chi Ung nheo nheo đôi mắt lai: “Ngươi rốt cuộc đã nhận hối lộ của bao nhiêu người?”
“Không nhiều lắm, mỗi người cho con ta một tá sữa bột mà thôi” Thư ký riêng cười khai.
Thiệu Chi Ung bất đắc dĩ lắc đầu cười, quên đi, dù sao công việc trong tay xử lý cũng đã gần xong, hôm nay nể mặt bà bầu, anh thu thập mọi thứ, cầm áo khoác và chìa khóa lên : “Đi thôi, ta đưa ngươi về”.
“Được thôi, được thôi, tăng ca nhiều chán lắm, về nghỉ ngơi sớm một chút không tốt hơn sao?”.
“Ngươi rốt cuộc được phái tới đây làm gian tế hay sao?”.
Nàng không phải gian tế, nàng chính là cảm thấy anh rất vất vả,về sớm một chút không khí gia đình ấm áp, nói không chừng tâm tình tôt lên , bọn họ mới có ngày yên lành. Vì mọi người, nàng hôm nay chấp nhận hy sinh một chút. Trời ạ, nàng làm sao có thể tốt như vậy, thật sự không thể nào nói nổi....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ