Bạc Khả Di mắt mở to, vội vàng kêu to,” Không được, như vậy làm A Di mất việc! Tuổi của bà đã lớn như vậy, bởi vì sợ hãi không có việc làm, rõ ràng đau lưng còn muốn cứng rắn quét dọn.Em không đành lòng, cho nên bắt bà ấy nghỉ ngơi vài ngày. Bà ngay từ đầu cũng không chịu, là em cam đoan sẽ khôngnói với công ty. Bà ấy mới yên tâm, dù sao chính là một chút việc nhỏ thôi, em chính mình làm tốt được rồi. Anh cũng không nên nhiều chuyện mắng quản lý viên, như vậy sẽ liên lụy A Di.” Nàng dặn dò.
Lại còn nói anh nhiều chuyện ba?! Thật sự là không biết tốt xấu. “Tùy em thôi. Nếu như vậy em phải dọn rửa cho thật sạch..”
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ, cam đoan không thua cấp chuyên nghiệp quản gia.” Nàng cười tủm tỉm vỗ ngực cam đoan, vẻ mặt thật sự tự hào.
Chậc, đầu óc của nàng thật đúng là khác hẳn với thường nhân, ít nhất tính đến trước mắt mới thôi. Anh còn chưa biết đến thiên kim đại tiểu thư làm nữ giúp việc như vậy vui vẻ, trừ nàng ra.
“Anh hôm nay sao về sớm vậy? Hiện tại mới bảy giờ a!” Ngày hôm qua anh đều nhanh lắm nửa đêm mới về nhà, hôm nay sao lại sớm như vậy.
“Anh là sợ vạn nhất làm việc lao lực, hại em tuổi còn trẻ liền phải thủ tiết, Anh sẽ không đành lòng.” Anh buông lời trêu chọc.
Bạc Khả Di mặt mày co rúm, người này nói chuyện làm nàng căn bản không có cảm giác ngượng ngùng, bất quá anh suy nghĩ nhiều quá, anh làm cho nàng cảm thấy không cần ở trong này giả làm hiền thê.
“Xong chưa? Anh nghĩ anh đi tắm trước.”
“Nha.” Nàng thuận theo.
“Đi giúp anh lấy quần áo.” Anh cởi xuống caravat, cởi cả dây lưng, toàn bộ trong nháy mắt.
(Á anh ơi anh làm chị Di và tụi em mù mắt hết rùi. Hahah)
Đương nhiên thái độ làm cho Bạc Khả Di nhịn không được, phải liếc nhìn anh chồng đang thật tự nhiên cởi đồ kia.
“Có ý kiến?”
“Không có.” Ngữ khí của nàng hèn mọn, chỉ kém không quỳ trên mặt đất lời nói tạ chủ long ân.
Biết nàng vừa mới bước ra phòng tắm, anh lại lập tức bồi thêm một câu, “Anh còn chưa ăn bữa tối.”
“Anh không nói anh về nhà ăn cơm, em không có kịp chuẩn bị bữa tối.”
Anh khi mới sống chung đã rõ ràng nói là về sau không cần giúp anh chuẩn bị bữa tối, hiện tại lại đột nhiên nói muốn ăn cơm, báo hại bây giờ nàng phải làm sao? Cho dù hiện tại lập tức nấu, chỉ sợ anh không có kiên nhẫn chờ.
“Hiện tại không phải theo như ý em muốn sao?” Nàng không tiếp điện thoại, anh muốn cho nàng luống cuống tay chân.
Ngô, đúng là đáng đánh đòn khẩu khí! Bạc Khả Di một phen tức giận xông lên đầu, mâu quang cũng trở nên lợi hại vài phần, nhưng là khi con ngươi đen kia nhìn chăm chú, nàng vẫn nhịn xuống cơn tức. Anh căn bản muốn làm phiền toái, may mắn tỷ tỷ có mắt, trước khi kết hôn liền chạy trước, bằng không mỗi ngày phải hầu hạ đại thiếu gia kiểu này, không nổi điên mới là lạ!
“Em đi chuẩn bị bữa tối.” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng không biết đã vụng trộm muốn đá anh vài cái.
Nàng vừa đi, Thiệu Chi Ung đứng trước cửa phòng tắm, không khỏi âm thầm suy tư……
Anh vẫn nghĩ đến Bạc Khả Vân là cô gái được nuông chiều từ bé. Anh hẳn là không đến mức nhìn lầm chứ, vừa mới nàng thật sự muốn phát hỏa, chính là không biết nguyên nhân, nàng lại cố nén.
Thực đáng tiếc, anh kỳ thật có điểm chờ mong nhìn nàng phát hỏa, xem coi nàng có giả bộ đoan trang thục nữ chăng?
Anh mở vòi hoa sen, dòng nước mát nhanh tẩy đi một thân mỏi mệt, đến khi thần khí sảng khóai đi vào bàn ăn, chỉ thấy trên bàn một dĩa đồ ăn hình thức cũng thực tinh xảo, không khó đoán ra đây là mua ở nhà hàng “cơm chỉ” dưới lầu. 0.
Về phần nàng……
Trên tay bưng cơm rang vừa được hâm trong lò viba, chậm rãi đi đến bàn ăn ngồi xuống. “Không kịp nấu cơm, cho nên em mua dưới lầu nhà hàng cho tiện.”
Anh nhìn chằm chằm cơm rang trong tay nàng, tuy rằng không phải vừa mới nấu, nhưng là hạt cơm no đủ rõ ràng, mỗi một hột đều nhìn hấp dẫn lòng người. “Đó là cái gì?”
“Đây là buổi trưa ăn thừa cơm rang trứng.”
“Lại là chính mình sao?”
“Đối.” Nàng gật gật đầu, không rõ anh vì sao hỏi thật cẩn thận.
Thiệu Chi Ung không chút nghĩ ngợi, đem cơm chỉ nóng hầm hập trước mặt, đổi lấy của nàng cơm rang, “Em ăn cơm hộp đi.” So với đồ cơm chỉ, anh hứng thú với đồ ăn nàng nấu hơn.
“Nhưng là –” Đó là cơm buổi trưa ăn thừa mà…… Nàng còn không kịp đem nói cho hết lời, chỉ thấy anh tống mấy muỗng cơm rang nhét vào miệng, sảng khoái ăn.
Thiệu Chi Ung mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, mỗi ngày ở công ty đều ăn cơm hộp, không có lý gì về nhà còn muốn ăn, cho dù phong phú mỹ vị và tiện lợi, anh chính là chán ghét ăn cơm hộp, như thế này, không được sao?
Chương 4.2
Bạc Khả Di cảm thấy không hiểu nổi, nghĩ ko ra tại sao anh lại thích ăn cơm rang thừa như vậy, nhưng là nhìn anh ăn như thế vui vẻ, một nỗi lo lắng nhất thời nảy lên trong lòng.
Thật sự là muốn làm quái dị nam nhân, đồ ăn mới không ăn, cư nhiên cùng nàng hưởng cơm thừa?! Sớm biết rằng anh như vậy thích ăn…… Hắc hắc, rõ ràng về sau liền làm cho anh ăn. Quên đi, Bạc Khả Di phúc hắc nghĩ, nhịn không được cười trộm đứng lên.
“Đầu óc cấu tạo có vấn đề sao?” Anh liếc mắt nhìn nàng đang ngồi ngây ngô cười.
“Ha, anh làm sao mà biết?” Từ nhỏ đến lớn, lão ba lão mẹ đều nói như vậy.
Bị nàng cười, người nào đó thực không không chịu được. “Khả Vân, không cần phải cười hoài như vậy.”.
Về phần vì sao anh sẽ có loại cảm giác này, anh kỳ thật cũng không biết rõ ràng…… Thật sự, lúc ấy anh thật sự không biết vì sao, về sau mới hiểu được, nguyên lai đó là bởi vì anh trong tiềm thức muốn dung túng nàng……
Bạc Khả Di le lưỡi, giả bộ nhu thuận yên lặng ăn cơm, lại dấu không được khóe miệng cười trộm….
Nàng đang làm cái gì?
Không biết là lần thứ mấy, Thiệu Chi Ung đang chuyên tâm làm việc, phân thần nhớ Bạc Khả Vân. Anh thật nhẫn nại, nhưng là đầu óc cũng không tự chủ muốn biết nàng đang làm cái gì, cuối cùng đơn giản buông công việc, đứng dậy rời đi thư phòng. Khi anh vừa đi ra thư phòng, nhìn thấy 1 cảnh tượng –
Bạc Khả Vân hoàn toàn không có khí chất của 1 tiểu thư con nhà giàu, nằm dài ở trên sô pha, bên chân nàng vừa hoàn thành trên thảm búp bê bằng lông dê, vừa ăn ổi, vừa xem TV vừa che miệng cười.
Có thể là sợ bị anh nghe thấy, xem nàng phải nhẫn nhịn không dám cười lớn, thật sự là làm khó nàng. Thiệu Chi Ung liếc mắt nhìn tiết mục trên TV, thật sự nghĩ không ra chương trình kia có cái gì mà buồn cười.
“Anh phát hiện sau khi kết hôn, khí chất của em đặc biệt thay đổi.”
Tiếng nói lạnh lẽo phía trên hạ xuống, nguyên bản đang vui vẻ Bạc Khả Di biến sắc, ngửa đầu xem, quả nhiên thấy người đang ám nàng.
Ngũ quan run rẩy, nàng chậm rãi kéo chân trên sô pha xuống, đem thân hình đang nằm dài ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, bộ dáng nghiêm chỉnh, giống như dáng vẻ mới vừa nãy mất hết do người khác có ảo giác.
Anh tiện tay cầm lên một búp bê bằng lông dê hỏi:” Vì sao phải làm nhiều như vậy?”
Thiệu Chi Ung mới đầu nghĩ đến nàng chính là nhàm chán, làm một hai cái chơi đùa, không nghĩ tới liên tục mấy ngày, anh đều thấy nàng đều làm nhiều búp bê như vậy, phi thường ra sức.
“Đây là trung tâm bảo trợ muốn mở hội chợ để bán hàng từ thiện gì đó.” Bạc Khả Di cầm tờ quảng cáo, tiến đến trước mặt anh, “Hoan nghênh anh có rảnh tới tham gia, phụ quyên tiền.”
Nàng biết Thiệu Chi Ung rất hào phóng tiền, quyên góp tiền đối với anh mà nói hẳn là giống như hô hấp không khí, nàng đương nhiên sẽ không khách khí mà hỏi.
“Em gia nhập hội bảo trợ khi nào?”
“Vừa gia nhập không lâu, bởi vì em thật sự có hứng thú muốn được giúp đỡ người khác. Mộng ước của em là được đi khắp nơi làm công việc từ thiện.”
Hứng thú? Giấc mộng? Anh nghĩ đến những tiểu thư khác hứng thú là mua sắm, trang điểm, uống trà, nàng làm sao có thể muốn đi làm việc từ thiện?
“Em thật có cái hứng thú thật đặc biệt, cũng như có giấc mộng không giống người khác.”
Nói chuyện đến hứng thú cùng giấc mộng, nàng tự nhiên mà vậy toát ra một chút nhợt nhạt mỉm cười.
“Anh biết không, kỳ thật em vẫn là không phải là người có chí lớn gì lắm đâu. Lúc kia ngẫu nhiên thấy có chỗ chiêu mộ người làm công tác công ích, vừa vặn khi đó nghỉ cũng đang nhàm chán, liền đi theo những người khác đến thị xã xa xôi trường học vùng núi làm từ thiện. Dạy mấy đứa bé biết tiếng Trung.”
Ánh mắt của nàng có chút nồng đậm hoài niệm……
“Không đi qua không hiểu, căn bản rất khó tưởng tượng điều kiện cuộc sống ở địa phương đó quá ác liệt. Vừa đi đến nơi, em thật sự khổ nãi, mỗi ngày đều ở trong lòng mắng chính mình ăn thứ gì mà chạy đến địa phương như vầy. Nhưng là hai tháng vừa đến, em lại luyến tiếc không muốn tách rời……”
“Vì sao?”
Nàng mím môi cười, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chắc chắc nói:” Bởi vì tâm linh và tình cảm thật sự giàu có.” Ánh mắt sáng rọi, nhìn phía Thiệu Chi Ung, “Đúng quả thật là những ngày khổ cực nhất trong đời em, nhưng cũng là lần làm lòng em vui sướng nhất! Nhìn bọn nhỏ xinh xắn, ý muốn trở về cũng bị tiêu tan mất.”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ