Sau khi quyết định đại hội sẽ được tổ chức tại Trung Quốc, Cố Chính Vinh đã gọi điện cho John McCain, rồi đưa một vài bản thiết kế cho ông xem để xin ý kiến.
Đó là những bản thảo tuyệt vời, nhưng hỏi tiếp, ngoài tên nhà thiết kế, Cố Chính Vinh không muốn nói thêm nhiều, cũng không muốn nhà thiết kế này tham dự triển lãm.
John McCain không rõ ý anh cho lắm, hôm nay được gặp người thật, sau cùng mới kinh ngạc.
Cô gái này thoáng nhìn không chút nổi bật, ăn mặc đơn giản tới khác thường, mỗi khi trở thành tiêu điểm lại tỏ ra sợ hãi đến cẩn trọng, nhưng chính vì điều này, lại khiến ta có cảm giác hình dáng ấy rất thu hút, khiến ta vô tình muốn được ngắm nhìn mãi.
Trong hội nghị hôm nay, John McCain biết Cố Chính Vinh phát hiện cô bị lạc mất trong đám đông, sau đó thản nhiên khiến tất cả mọi sự chú ý đổ dồn về phía đó, rồi tận dụng thời cơ tốt nhất giới thiệu cô với mình. Ông từng này tuổi, đương nhiên phối hợp rất tốt hòng thuận nước dong thuyền, hơn nữa ông cũng rất có hứng thú với cô gái bé nhỏ này.
Cố Chính Vinh chẳng mấy hứng thú với những bữa tiệc kiểu thế này, ăn uống rất ít, phần lớn thời gian dùng để nói chuyện với giáo sư John McCain về một vài nhà thiết kế có khả năng hợp tác mà anh đã gặp hôm nay. Nói một hồi, ánh mắt Cố Chính Vinh lại hướng ra xa rồi nhìn về phía khác.
John McCain thấy hơi buồn cười, thấp giọng trêu chọc, "Thấy lo rồi sao? Cô gái đó đã có người mới rồi kìa".
Xung quanh người biết tiếng Thụy Điển không nhiều, ngồi cạnh ông lúc đó còn có một nhà thiết kế Thụy Điển, vừa nghe được liền chêm vào một câu: "Người mới nào ạ?".
Không đợi John McCain mở miệng, Cố Chính Vinh khẽ cười, "Đúng là có người mới, nhưng không phải ai cũng được nhìn đâu".
Chương 4 - Không thể thế này cả đời
Lúc đó anh nghĩ gì thế không biết? Mới hai năm, giờ ký ức đã có phần mơ hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việc lại mỏi mắt, ở thành phố này chẳng có lấy một người thân, giờ đến nơi ở cũng không có. Nhưng anh lại thấy chẳng có gì là xấu, đối với anh khi đó còn là một cơ hội tốt.
Hóa ra anh đã đợi mãi cơ hội này, hóa ra anh cũng chẳng phải là người tốt.
*************************
Ăn vài miếng lấy lệ. Lăng Tiểu Manh đã muốn bỏ đi, ngó trước ngó sau, Cố Chính Vinh thực sự rất bận, cô chẳng thể tìm được cơ hội nói chuyện, nhưng cho dù có cơ hội cô cũng chẳng nghĩ được cách gì.
Bên cạnh chỉ có anh chàng Bùi Gia Tề mới quen, cô quay sang chào anh ta một câu, định bụng đi thẳng.
Lăng Tiểu Mạnh tuy chẳng có bản lĩnh gì nhưng khả năng biến mất rất tốt, Bùi Gia Tề khi đó đang nói chuyện với vài nhà thiết kế cùng bàn, chỉ nghe thấy bên tai vọng lại một câu: " Ngày mai còn phải dậy sớm, tôi đi trước nhé", quay đầu lại đã thấy bóng hình bé nhỏ của cô ở phía cổng sảnh hội nghị.
Ra khỏi trung tâm triển lãm, Lăng Tiểu Mạnh mới cảm nhận được tự do thoải mái biết bao, quay đầu nhìn lại nơi đem đến cho cô biết bao điều không thể ngờ tới, công trình kiến trúc cỡ lớn giữa đêm hè vẫn đứng đó trong ánh đèn người người qua lại, cảnh tượng ồn ã phồn hoa.
Tại sao người khác thích ứng rất nhanh, còn cô lại không tài nào chịu nổi? Nghĩ mãi không ra nên đành để đấy, bước chân cô thoăn thoắt hướng về phía trước, chẳng mấy chốc con đường đã trở nên yên tĩnh.
Trung tâm triển lãm mới được khánh thành, xung quanh hoang vu, giao thông công cộng gần đó rất ít, đại đa số những người tới tham gia đại hội đều có xe riêng hoặc xe chuyên dụng đưa đón. Lăng Tiểu Manh đi trên phần đường dành cho người đi bộ chậm rãi bước, chỉ thấy con đường lớn rộng dài bất tận, xe cộ qua lại vù vù, xung quanh chẳng có một ai, đến bóng một chiếc taxi cũng không thấy.
Cũng chẳng sao, cô biết qua một con đường nhỏ nữa sẽ có trạm tàu điện ngầm, thấy thời gian vẫn kịp đón chuyến xe cuối cùng, cô vung tay bước đi thật nhanh.
Qua ngã rẽ, con đường trước mặt bỗng trở nên gập ghềnh mấp mô, cô chỉ muốn thở dài. Công trình lớn của Thượng Hải, sao lại làm dở dang thế này, dưới chân đầy sỏi đá, cô bắt đầu đi cẩn thận, cuối cùng gặp phải một cái hố nhỏ, cô vội vàng ôm túi nhẹ nhàng nhảy qua.
Tại sao chẳng có người? Cô cứ đi cứ đi cho tới khi thấy chột dạ, ở đây nhà ở không nhiều, đèn đường lờ mờ, cô bắt đầu nhận thấy thật không sáng suốt khi một mình chạy ở nơi này, cô cúi đầu bước vội, chỉ mong cho chóng tới ga tàu.
Sau lưng bỗng vọng lại tiếng bước chân nặng nề, tóc tai cô bỗng chốc dựng hết cả lên, trong đầu Tiểu Manh thấp thoáng vô số những dòng tít trong mục Tệ nạn xã hôi rải đầy trên mặt báo: " Một thiếu nữ mất tích trong đêm, đến nay vẫn không có tin tức, nếu ai có thông tin xin vui lòng liên hệ..."
Đừng mà, cưóp của hãm hiếp cô đâu phải lựa chọn đúng đắn, người nào ở phía sau vậy? Xin đừng gây thêm rắc rối cho cô.
Bước chân càng lúc càng nhanh, cô bắt đầu đi như chạy, nhưng bước chân phía sau không rời nửa bước, chỉ cách cô đúng ba bước chân, trong phút chốc âm thanh ấy như nghiền nát đầu cô.
Trời đang là mùa hè, lúc này Lăng Tiểu Manh đầm đìa mồ hôi, cuối cùng cũng xuất hiện một chiếc taxi, cô dũng cảm lao ra, suýt chút nữa thì bị xe đâm.
" Tôi, tôi cần về phố Tây". Tiểu Manh thờ gấp, chui đầu vào cửa xe, tay túm lấy tay nắm cửa định kéo ra.
" Có người rồi có người rồi", lái xe hét lên.
" Không sao, tôi cũng đang tìm cô ấy đấy, để cô ấy lên xe". Từ ghế sau có người cất tiếng, đồng thời giúp cô mở cửa. Lăng Tiểu Manh nhìn thẳng, giờ mới nhận ra trong xe là người quen, là nhà thiết kế ngốc nghếch tham gia triển lãm ngồi cạnh cô khi nãy, Bùi Gia Tề.
Lái xe làu bàu mấy câu, chẳng nói thêm gì đợi cô ngồi vào rồi lái xe đi thẳng. Còn chưa kịp định thần, Lăng Tiểu Manh quay đầu cổ nhìn phía sau. Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy bóng dáng nào, chẳng lẽ mình thực sự gặp ma? Hôm nay gặp nhiều chuyện khác thường quá, về nhà nhất định phải cầu thần linh cho đỡ sợ.
Bên cạnh có tiếng cười, là Bùi Gia Tề, Lăng Tiểu Manh quay đầu nhìn, anh lại càng cười lớn.
Bị người khác bắt gặp bộ dạng thảm hại, Lăng Tiểu Manh có chút lúng túng, " Đùng cười nữa, vừa rồi có người theo tôi, thật đấy".
" Cô cũng biết sợ à? Con gái tối muộn thế này một mình đi lại lung tung, cẩn thận kẻo bị bắt cóc đấy".
Câu này sao nghe quen quá vậy? Lăng Tiểu Manh cúi đầu không nói.
Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, Bùi Gia Tề cũng thấy không đành lòng, cuối cùng không cười nữa, " Không ai tới đón cô sao? Sau này nếu gặp trường hợp tương tự, tốt nhất là gọi người tới đón".
Nhìn anh, cô tiếp tục lặng thinh. Cô phải gọi ai tới đón cô đây? Cố Chính Vinh chăng? Có cho cô trăm lá gan cũng không dám đưa ra yêu cầu vô lý đó.
" Xem ra không tìm được ai tới đón thật rồi". Bùi Gia Tề dài giọng, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt đăm chiêu, " Thôi được rồi, từ giờ tôi có thể gắng gượng nhận lấy nhiệm vụ này, có được không?".
Mới một ngày thôi, mới chỉ một ngày thôi mà...
Như bị sét đánh cho tê liệt, Lăng Tiểu Manh ngẩn người nhìn chàng trai ngồi cạnh mình, vẻ mặt bất lực.
" Sao thế?", anh vẫn cười, " đúng rồi, khi nãy thấy cô chẳng ăn gì cả, có cần đi ăn đêm không?".
Anh chàng đẹp trai à, anh đang đãi bồi với tôi sao? Anh đãi bồi với một người mà chỉ hướng cả đời là sống âm thầm lặng lẽ ở một xó, lấy sự nhạt nhẽo và không ai thèm chú ý làm thành công sao?
Thái độ trên mặt cô lúc này quá rõ ràng, Bùi Gia Tề không dễ gì nín cười bắt đầu không nhịn nổi, rồi tỏ ra đau lòng, " Không đồng ý sao? Cô có thể nói thẳng, tôi mạnh mẽ lắm đấy".
" Không phải, à, thật ra thì..." Cô rối trí.
" Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, cứ đưa cô về nhà trước, địa chỉ?"
Địa chỉ sao có thể nói cho anh ta được, Lăng Tiểu Manh giật mình, định thần hẳn.
Chiếc xe đã vào trong đường hầm, giờ có muốn xuống xe cũng không được, cô nhìn về phía trước rồi trả lời, " Không cần phiền vậy đâu, ra khỏi đường hầm tôi xuống xe rồi tự bắt xe về".
" Vẫn muốn về một mình? cô quên sự việc ban nãy rồi sao?"
" Vào thành phố là an toàn rồi, đông người mà".
Thấy anh ta trở về trạng thái bình thường, Lăng Tiểu Manh cũng thở phào nhẹ nhõm, câu nói lại kéo dài theo thói quen.
Bùi Gia Tề là diễn giả, công việc của anh chính là nói chuyện với người khác, Lăng Tiểu Manh đáng thương bình thường không mấy khi nói chuyện, huống hồ lúc này sao có thể nói lại được với anh, sau cùng vẫn phải khuất phục, để anh đưa mình tới nơi để xe lúc sáng.
" Tới rồi tới rồi, đó chính là xe của tôi, để tôi tự lái xe về nhà được rồi." Từ xa trông thấy chiếc Polo nhỏ xinh của mình cô thở phào, vội vã xuống xe, vẫn không quên lấy tiền trong túi ra đưa, " Cám ơn đã đưa tôi về, tôi đi trước nhé".
" Này!" Bỗng nhiên anh cũng bước xuống, chặn bàn tay đang rút tiền của cô lại, " Đồng chí Tiểu Manh, xin đừng hạ nhục tổ chức"....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ