Ai là tổ chức? Đã quen đứng ngoài đợi, Lăng Tiểu Manh nhất thời phản ứng không kịp, Bùi Gia Tề động tác cực nhanh, thêm chú lái xe phối hợp nhuần nhuyễn, anh vừa đưa tiền xong trong chớp mắt chiếc xe đã mất tăm mất dạng.
" Để tôi tự lái xe về nhá", cô nhắc lại.
" Tôi biết, thấy cô lên xe rồi tôi đi, nhỡ may đến lúc cô xảy ra chuyện gì, thì hành động nghĩa hiệp ngày hôm nay của tôi coi như đổ xuống sông xuống bể", anh nháy mắt mỉm cười.
Cô rất ít nói, nhung không có nghĩa cái gì cũng nhẫn nhục chịu đựng được, trực giác mách bảo người đàn ông này càng lúc càng lấn tới, trong đầu Tiểu Manh như hú còi báo động, sau cùng không chịu nổi liền phản bác, " có mấy bước chân thì nguy hiểm cái gì? Hơn nữa theo tôi thấy, nửa đêm thế này anh đi một mình mới gọi là nguy hiểm".
" Tôi là đàn ông, có cái gì mà nguy hiểm", anh vẫn nháy mắt, lần này không cười nữa, mà nói thẳng luôn.
" Tôi, với anh." Lăng Tiểu Manh nói, " Thằng ngốc cũng thấy ai đẹp hơn, chọn anh để hạ thủ cũng là chuyện rất bình thường".
Từ nhỏ tới lớn, vẻ ngoài của Bùi Gia Tề đã gây cho anh không biết bao nhiêu phiền toái, lúc này thấy cô nói vậy, anh lập tức cảm thấy nỗi đau càng thêm giày xéo, " Ai dám? Nếu là một tên không thiết sống thì cỏ trên mộ hắn cũng phái cao từng này rồi". Nói rồi anh còn dùng tay ra dấu độ cao, dí sát trước mặt Tiểu Manh.
Con người này thật biết pha trò, Lăng Tiểu Manh không nhịn nổi phì cười.
Bùi Gia Tề rất thích nhìn cô cười, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên con trẻ, chiếc răng nhỏ khẽ lộ, khiến người nhìn không cầm nổi chỉ muốn dưa tay xoa lên đầu cô. Anh cứ nhìn cô cho tới khi cũng bật cười theo, quên cả khi nãy còn hơi bực mình.
Thật ra anh đâu nói bừa, bởi tướng mạo của anh quá đẹp, từ nhỏ ba mẹ đã đề phòng đưa anh đi học Taekvvondo, mười năm liền, hồi học cấp ba anh đã có đai đen, giờ đã lên hàng tứ đẳng, việc tự vệ vốn chẳng thành vấn đề.
Con đường này không một bóng người, Lăng Tiểu Manh không đứng lâu, dù gì cũng tự anh ta xuống xe, không gọi được taxi thì tự đi mà giải quyết, cô không muốn nói nhiều, quay đầu rồi lên xe.
Phía cuối đường có chiếc xe vòng lại, ánh đèn sáng choang, tốc độ cũng nhanh, tới gần liền giảm tốc độ, từ từ đỗ lại phía trước quán ăn vẫn sáng đèn bên đường.
Mắt lướt qua chiếc xe. Lăng Tiểu Manh đang ngồi trong xe lúc này bỗng thần người mất một giây, rồi vội vàng đóng cửa nổ máy, tay giơ ra vẫy, " Tạm biệt, tạm biệt". Không đợi anh trả lời, cô nhấn ga phóng thẳng.
Mắt thấy tốc độ biến mất vô cùng diệu kỳ của cô, anh chàng Bùi Gia Tề, người phải một mình lẻ bóng sau khi rẽ vào lề đường, ngẩn người mất một lúc mới cười khổ sở, so vai, hai tay đút túi quần rồi chậm rãi bước đi, rất nhanh sau đó đã ra khỏi con đường nhỏ.
Sau cùng tất cả lại yên tĩnh trở lại, một lúc sau chiếc Polo nhỏ màu đen lại xuất hiện từ chính nơi nó vừa biến mất, tốc độ không nhanh, lúc đi lúc dừng, hệt một chú chuột dang thò đầu ra do thám.
Chiếc xe dừng phía bên đuờng vốn trước giờ không có động lĩnh, lúc này cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng vẻ cao ráo bước xuống, anh đóng cửa xe lại, đưa mắt nhìn về phía trước.
" Tiểu Manh, đỗ xe rồi lại đây", Cố Chính Vinh nói thật khẽ, không có cảm xúc gì đặc biệt, trên con phố nhỏ không một bóng người, vẫn nghe thấy rõ từng từ từng chữ.
Như thường lệ, quán ăn chẳng có một ai, trên bàn vẫn là những món ăn quen thuộc, nhưng ông chủ, người đã quá quen với những câu chuyện thường ngày của họ cũng phát hiện không khí có gì đó không bình thường, rất biết ý ông ngồi trên chiếc bàn nhỏ phía sau quầy tính tiền cầm tờ báo trên tay giả bộ chăm chú.
Rõ là già vờ, cầm tờ báo nửa ngày trời mà không lật một trang, chốc chốc lại đảo mắt nhìn về phía họ.
Cố Chính Vinh ăn rất chậm, chỉ ăn và ăn. Tuy vừa đi ăn tiệc trở về, nhưng trường hợp đó đối với anh ăn hay chưa cũng như nhau, nên giờ mới là lúc dùng bữa thực sự.
Nhưng anh chỉ chăm chú ăn mà thôi, không nói một lời cũng không đút thức ăn như vẫn thường làm với cô, cảm giác không khí nặng nề, Lăng Tiểu Manh bưng bát mấy lần định nói, nhưng lời đến miệng lại theo nước bọt nuốt xuống.
Một bữa cơm kéo dài lê thê, sau cùng cũng thấy anh gác đũa, Lăng Tiểu Manh lập tức hạ bát xuống, hai tay còn đặt trên thành bát, mắt nhìn đăm đăm vào nó, như thể trong đó đụng toàn gan rồng mật phượng.
" Không ăn nữa à?", Cố Chính Vinh cất lời đầu tiên trong cả bữa cơm.
" Khi nãy ở trung tâm triển lãm em ăn rồi, giờ không ăn nữa", Lăng Tiểu Manh khẽ nói.
" Vậy dừng miễn cưỡng, em về đi".
Anh nói rất ngắn gọn, nhung sao cô lại chẳng hiểu gì? Lăng Tiểu Manh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Chính Vinh đón lấy ly trà từ tay cô phục vụ, nghiêng mặt rồi cười với cô gái.
Ở nơi công cộng anh rất ít khi cười, nếu có cười cũng hết sức tiết kiệm, anh hoàn toàn không phải túyp người thân thiện, lúc này tuy không phải cười với mình, nhưng cô vẫn cảm thấy gai người, thà anh không cười còn hơn.
Trong đầu Lăng Tiểu Manh lúc này chỉ có đúng một suy nghĩ, chết rồi, Cố Chính Vinh đang rất tức giận, còn hậu quả, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được.
Trong lòng vốn thấp thỏm không yên, giờ toàn thân lạnh toát, nhưng anh đã nói thế, theo bản năng cô vâng lời như một người thư ký tận tụy, vừa nói một tiếng đã đứng dậy bước ra ngoài, bước chân gần như loạng choạng.
Thấy cô đi, ông chủ không kìm nổi liền chạy lại ngồi xuống phía trước Cố Chính Vinh, " Đừng bắt nạt Tiểu Manh, cô ấy nhát gan, chắc giờ sợ hãi lắm".
Cố Chính Vinh đang uống trà, nghe thấy liền đặt cốc xuống nhìn sang, " Ông cũng biết?"
" Đương nhiên tôi biết, chẳng phải vì khi nãy có tên tiểu tử đưa cô ấy tới đây sao?" Đây chính là điểm lợi của việc quanh năm ngồi bên cửa sổ ngắm trời ngắm đất, trước sau đều rất tỏ tường, ông chủ lộ vẻ đắc ý.
Chiếc cốc đặt trên bàn, phát ra tiếng động nhẹ, Cố Chính Vinh không nói gì, nhìn ông một cái rồi đứng dậy bước đi.
" Haizz, đừng giữ bộ dạng thất bại đó chứ? Tôi trông thấy rất rõ, không có gì đâu, trông kiểu đó đến bạn bè bình thường cũng chằng bằng. Tối muộn thế này cô ấy về một mình, cậu cũng yên tâm được sao? Có người đưa về thì đã làm sao, chứng tỏ Tiểu Manh nhà ta rất có sức hấp dẫn đấy chứ."
" Cô ấy thành người nhà các anh từ lúc nào vậy, sao tôi không biết?"
" Thế thì nhà cậu chắc? Lâu đến vậy rồi nhưng cũng không thấy cậu cho cô ấy một danh phận, không thể trách người khác được, xì!"
Vốn đang định bước ra ngoài, nghe thấy vậy bước chân Cố Chí Vinh dừng hẳn, quay người lại đi thẳng về phía ông chủ.
Tuy là bạn thân đã nhiều năm, nhưng thấy bộ dạng anh như vậy ông chủ không khỏi kinh hãi, ôm ngực nói: " Cái gì? Tôi bị bệnh tim đấy, thế đã được chưa?".
Vỗ vỗ lên vai ông, Cố Chính Vinh lại cười, " Đến cả anh cũng nghĩ như vậy, xem ra đúng thật là lỗi của tôi".
Ông chủ bị dọa phát hoảng, không dám đùa tiếp, khó khăn lắm mới thành thật nói, " Cũng không thể thế này mãi, có phải không?".
" Đúng, không thể để cô ấy cả đời thế này được", Cố Chính Vinh đanh mặt lại, thấp giọng trả lời, tuy rõ ràng đứng đối diện nhau, nhưng ông chủ hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt anh đang đặt ở chỗ nào.
Giữa hè, trong đêm khuya mà vẫn thấy ngột ngạt giống như đang đánh vật với không khí nóng nực, hai bên đều là nhà ở, lúc này mỗi một chiếc diều hòa đều dang chạy với công suất cao nhất, cánh quạt quay tít không ngừng, trong đêm khuya tĩnh lặng như nghe thấy rõ tiếng hàng trăm hàng nghìn chiếc điều hòa đang chạy ù ù.
Cảm giác ngột ngạt khó thở đó một lần nữa lại ập tới, thực ra nó còn dễ chịu hơn giây phút đột nhiên nhìn thấy cô cùng người đàn ông ấy đứng đó cười vui chuyện trò rất nhiều, lúc đó anh ngồi trong xe gần như nghẹt thở, nào cảm nhận được những thứ khác.
Giây phút cô nhoẻn miệng cười thật thoải mái, vẻ mặt hồn nhiên như con trẻ, khẽ lộ chiếc răng nhỏ xíu, cười thật sảng khoái.
Rõ ràng hai năm nay lúc nào cũng có thể gặp cô, rõ ràng là gương mặt thân thuộc nhất, nhưng cứ mỗi khi cô nở nụ cười ấy, anh lại thấy nó thật xa lạ.
Đương nhiên anh sẽ thấy xa lạ, trước mặt anh Lăng Tiểu Manh rất ít khi cười như vậy, lúc nào cũng thận trọng, đến cả cười cũng cười theo kiểu yểu điệu thục nữ.
Từ lúc trưởng thành, anh không hề tin vào nlũmg câu chuyện thần thánh rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Anh tin rằng chỉ khi nào trở thành người đàn ông mạnh mẽ mới có đủ tư cách nói chuyện tình cảm, mới có tư cách có được cũng như giữ được một người con gái.
Đương nhiên anh giữ được cô, nhưng khoảng cách có được, vẫn còn rất xa.
Thời gian trôi đi, cảm giác thất bại mà Lăng Tiểu Manh mang lại cho anh ngày càng lớn. Đã lâu như vậy, trước mặt anh, cô vẫn không phải là chính mình.
Nói không chừng đến bản thân cô, cũng đánh lạc mất chính mình, vậy thì còn đâu nữa cho anh đạt được?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ