Lần trước cô hoảng loạn bỏ chạy, vẳng bên tai là lời anh nói xin lỗi, từ đó tới giờ, chẳng biết cái gi đã khiến mình thay đổi, cô chẳng thể nhận ra anh nữa.
Mới chỉ hai năm thôi, kỳ thực anh không thay đổi nhiều, vẫn ăn nói rất lịch sự, cười dịu nhẹ như gió mây, khi đứng theo thói quen tay phải đút trong túi quần, ngón tay cái lộ ra, ngón tay thon dài.
Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi? Sự can thiệp mạnh mẽ của Tô Ngưng đã giải thoát giúp cô, Lăng Tiểu Manh không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi một bên ngắm nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông thấy anh, như chưa từng biết đến con người này.
Thực sự xa lạ mà, cảm giác lạ lẫm đến cái gật đầu xã giao khi lướt qua nhau cũng không bằng, mỗi một khe hở dù là nhỏ nhất trong tim cũng dần tràn ra cảm giác xa lạ, rồi đột nhiên chúng ùn ùn kéo đến, trào dâng ngập tràn mọi ngóc ngách.
Sau cùng Lăng Tiểu Manh gần như bị Tô Ngưng kéo đi, Đồng Diệc Lỗi trước khi đi vẫn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, cảm giác bị nhìn sau lưng có phần không thoải mái, cô cúi đầu, bước chân nhanh dần.
Ra khỏi cửa Tô Ngưng còn nói: " Cô nhớ giữ kỹ bản thảo, đừng tùy tiện cho người khác trông thấy. Còn nữa, nếu có người lạ tới tìm, tốt nhất là đừng để ý".
Lăng Tiểu Manh vừa gật đầu đồng ý, vừa đưa mắt nhìn Tô Ngưng, bỗng nhiên thấy cô thật giống người bạn cùng bàn với mình khi nhỏ, một cô bé vô cùng kiên cường. Có hôm cô ấy ôm trong lòng một chú chim nhỏ tới trường, nó nhỏ xíu màu vàng nhạt, cứ véo von chích chích suốt, có mấy cậu học sinh cướp mất đem chơi, cô bé ấy không khóc cũng không mách cô giáo, mà bộp một cái cướp lại, trợn mắt lườm đám con trai đó, rồi quay đầu bỏ đi, vô cùng mạnh mẽ.
Khi ấy cô cực kỳ thần tượng cô bạn đó, về nhà còn âm thầm luyện tập động tác giống như thế, tuy không ai trông thấy, nhưng một khi vung tay lên mặt vẫn đỏ. Lúc ăn cơm ba má còn lo lắng, con bé này bị bệnh rồi chăng, sao tai lại đỏ hết lên thế này?
Tới khi hoàn hồn Tô Ngưng đã kéo Tiểu Manh tới bên xe, đã quen với việc lên kế hoạch, Tô Ngưng nói năng và làm việc đều rất thẳng thắn, " Tiểu Manh, tôi đưa cô về nhà được không? sắp tới cô sẽ rất bận, phải giữ gìn sức khỏe, chịu khó nghỉ ngơi một chút".
Sao thấy như mình có thêm một bà mẹ trẻ? Lăng Tiểu Manh nhìn cô cười bẽn lẽn, " Không cần đâu, hôm qua tôi đỗ xe ở bên đường, còn phải đi lấy xe, cô đi trước đi, tôi gọi xe tới đón".
" Ở đâu? Tôi đưa cô đi", Tô Ngưng nói giọng dứt khoát, cô lên xe và lái thẳng tới chỗ đỗ xe.
Lăng Tiểu Manh chỉ đường cho cô theo trí nhớ, vừa nhìn thấy căn nhà kiểu tây Tô Ngưng vừa đánh tay lái vừa liếc mắt nhìn cô, nhạc nhiên thấy rõ.
" Sao vậy?" Lăng Tiểu Manh không nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu lấy chìa khóa.
" Đến cả người của Bùi gia cô cũng biết sao?"
"Bùi gia? Làm gì có, tôi chỉ gặp anh ta có một lần, hôm qua một người bạn mới quen kéo tôi tới dự party mà thôi." Vụ việc ghê gớm kia, còn cả Bùi Gia Tề và Tề Cách Cách càng ghê gớm hơn nữa, Lăng Tiểu Manh không muốn giải thích nhiều, nói đại một câu.
Nghe giọng điệu của Tiểu Manh, đến Bùi gia danh tiếng lẫy lừng cô ấy cũng không mấy bận tâm. Tô Ngưng lặng người, nghệt mặt vẫy tay chào, đưa mắt nhìn theo cô bước tới chiếc Polo nhỏ màu đen chẳng có gì đặc biệt.
Bùi gia là gia đình có truyền thống làm thiết kế, phần lớn gia đình họ đã định cư ở nước ngoài, trên thế giới những công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của rất nhiều thành phố trong nước chỉ có cháu đời thứ ba, người vừa về nước chưa đến một năm, tuy khá kín tiếng, ở trong nước cũng chưa lâu, nhưng trong giới tin tức không ai là không biết.
Hơn nữa căn biệt thự này lả nơi sinh sống cũ của Bùi gia ở Thượng Hải, Bùi tiên sinh trước khi ra nước ngoài vẫn thường sống ở đây, nếu nói đây chính là thánh địa của kiến trúc sư cũng không ngoa, là kiến trúc sư của Thượng Hải có ai là không biết đến?
Tô Ngưng đầu óc rối bời, ánh mắt dõi theo dáng Lăng Tiểu Manh, chân đạp trên phanh xe, hoàn toàn quên mất phải nổ máy.
Bốn bề không một tiếng động, con đường này dù là buổi sáng cũng rất đỗi yên tĩnh, người qua lại thưa thớt không một bóng xe, khung cảnh vắng lặng đúng như con đường của một tư gia. Nhìn quanh bốn phía, cũng chỉ có chiếc xe của Lăng Tiểu Manh nằm lẻ loi ngay ngắn đầy khí phách, chỉ riêng cô là mất hết cảm giác, vung tay bước đi khoan thai. Cô bước tới bên xe mở cửa, đột nhiên vòng lên đằng trước nhìn chăm chăm cần gạt nước, rồi rón rén nhặt thứ gì đó lên xem.
Khoảng cách khá xa, Tô Ngưng nhìn không rõ, có vẻ là một tờ giấy, Lăng Tiểu Manh nhìn nó rất lâu rồi mới đứng thẳng người, quay đầu nhìn Tô Ngưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay lần nữa, ý tạm biệt rất rõ ràng.
Đành phải nhấn ga dời đi, Tô Ngưng vừa lái xe vừa ngoái lại, cô dụi mắt, thật đặc biệt, cô Lăng Tiểu Manh này, quá đặc biệt!
Tô Ngưng không nhìn lầm, thứ được kẹp dưới chiếc cần gạt nước đúng là một tờ giấy, ngay lúc này cô đang cầm nó trên tay,chăm chú nhìn.
Thực ra trên đó chỉ có vài chữ, viết rất rõ ràng, thoáng nhìn là hiểu ngay, nhưng sao cô đọc mà chẳng hiểu gì cả, thế nên cứ đọc hết lượt này đến lượt khác.
Đồng chí Tiểu Manh!
Bữa tiệc tối qua rất cảm ơn cô đã ghé thăm, khiến tôi vui mừng khôn xiết, đồng thời hết sức hiếu kỳ với những thiết kế được giáo sư đề cao của cô, không biết liệu tôi có được vinh hạnh chiêm ngưỡng. Thật bất kính nếu không đền đáp, định hôm nay đến nhà thăm hỏi, hy vọng cô không tiếc lời dạy bảo.
Bùi Gia Tề
Chữ viết rất đẹp, tuy được viết bằng bút chì, nhưng đường nét lưu loát, thấp thoáng có cốt cách thể chữ Liễu, từ ngữ chọn lọc cũng khách khí, lễ nghĩa, rất mô phạm. Nhưng cô thấy thật khó lý giải, trợn mắt nhìn một lúc lâu rồi thở dài, định hôm nay đến nhà thăm hỏi? Đến nhà ai thăm hỏi đây? Nhà Cố Chính Vinh sao?
Anh chàng đẹp trai này đúng thật là, haizz, đúng là cái họa hồng nhan, là cục nợ trời giáng mà!
Lăng Tiểu Manh toan tìm anh ta nói cho rõ ràng nhưng vừa ngoái đầu liền thấy Tô Ngưng vẫn đứng nguyên chỗ đó nhìn mình, cô vẫy tay chào tạm biệt lần nữa, tới khi chiếc xe mất hút cô mới hoàn hồn, thở phào một hơi, mục tiêu thật rõ ràng, cô đi thẳng vào trong ngôi biệt thự.
Cánh cửa sắt trạm trổ hoa văn đóng chặt, cỏ mọc xanh um trên những bờ tường quanh đó, không một tiếng động, đến bóng dáng một người đang bước đi cũng không có. Căn biệt thự cổ được bảo tồn nguyên vẹn dường như lặng thinh dưới ánh nắng, hoàn toàn trái ngược với không khí náo nhiệt tối qua.
Lăng Tiểu Manh nhất thời kích động, sau khi bấm chuông mới lưỡng lự, thấy mình thật lỗ mãng, lại lo lắng, cô bấm chuông lần nữa, không có ai trả lời, Lăng Tiểu Manh rụt tay, bước chậm rãi về phía sau.
Mới lùi một bước đã có người đỡ lấy vai, cô kinh ngạc quay đầu lại, sau lưng là nét xuân chúm chím với ánh nắng làm nền, Bùi Gia Tề tinh nghịch nháy mắt, nói nhanh, " Đồng chí Tiểu Manh, cô tới sớm vậy".
Cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay cô, Bùi Gia Tề khẽ đưa tay lấy lại, " Cô đọc rồi à, thế nào? Có thể cho tôi cơ hội được thưởng thức tuyệt tác không?"
Trông thấy ngón tay anh đưa ra, theo bản năng Lăng Tiểu Manh rụt tay lại, nhưng tờ giấy đã bị anh cầm gọn trong tay, rồi mỉm cười với cô.
Người đàn ông này thật kỳ quái, khiến cô nhớ tới một bộ phim châu u đã từng xem cách đây rất lâu, một nhà ảo thuật dung mạo lòe loẹt, động tác cực kỳ tinh vi, nhưng chỉ cần xòe tay là có thể lấy được tất cả những gì mình muốn thật kỳ lạ.
Đã quen một mình nghĩ ngợi mông lung, ngay trước mặt anh ánh mắt Lăng Tiểu Manh bắt đầu chạy nhảy, vừa nhớ là phải từ chối, nhưng từ chối vẫn luôn không phải là sở trường của cô, miệng mở rồi nhưng không thốt được lời nào.
Cũng bởi Lăng Tiểu Manh.
Ngay lúc anh và cô đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên đám đông tụ lại, ánh đèn flash nháy liên hồi, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh tay chân luống cuống, ánh mắt thất thần, lơ lửng hồi lâu mới ngừng lại, sau cùng đặt xuống một điểm nhìn đăm đăm không chớp mắt.
Tất cả mọi người đều tập trung vào cô, còn anh dõi mắt theo hướng cô nhìn.
Tuy có rất nhiều người, nhưng Cố Chính Vinh vẫn rất nổi bật trong đám đông, như hạc giữa đàn gà, vẻ mặt điềm đạm, nhìn theo hướng đó khẽ mỉm cười. Khi ấy anh chỉ lấy làm lạ, cũng không nghĩ nhiều, giờ nhớ lại, tình huống ấy hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Lăng Tiểu Manh là người rất thu hút được người khác yêu thương che chở cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng theo như anh biết, chẳng phải Cố Chính Vinh là người đàn ông đã có gia đình rồi sao?
Đó chỉ là việc riêng của người khác, tuy rất có cảm tình với cô, nhưng cũng chưa tới mức phải soi mói đời tư của họ, chỉ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô dưới ánh nắng sớm, anh bỗng thấy cô như ngọc vùi trong cát, không người khai sáng, nếu thật là như vậy thì thực rất đáng tiếc.
Em phải ở bên anh sao...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ