Đại dương, phía trước là biển lớn, một vầng trăng sáng chiếu rọi xuống mặt nước, dưới chân là sóng biển muôn trùng. Cũng bởi khoảng cách quá xa, sóng biển rì rào như tiếng gọi tự nhiên, tĩnh lặng, bao la, tráng lệ, mọi thứ đều mơ hồ, chỉ trong chớp mắt tất cả đã đột ngột xuất hiện, cô xúc động gần như rơi nước mắt.
Cảnh vật thật đẹp, Cố Chính Vinh vẫn trầm ngâm, rồi đưa mắt nhìn vẻ mặt cô, anh cười, "Đẹp không?"
Bảo cô phải trả lời thế nào đây? Lăng Tiểu Manh vừa gạt khóe mắt vừa nói: "Anh, cảm ơn anh nhiều lắm, vì đã đưa em tới chốn thần tiên này!"
Đâu có được, chỉ thêm một từ cũng là sỉ nhục tới cảnh đẹp.
Tuy vẻ mặt ngước nhìn thật ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt cô rất sinh động, nhìn sâu trong đó như thấy một anh chàng đang giả bình tĩnh nhảy nhót, thật thú vị, sau cùng Cố Chính Vinh cũng không để cô phán đoán nữa, mở miệng giải thích: "Ở đây trước kia vốn là một tòa biệt thự, nhưng còn chưa xây dựng xong, cái em vừa trông thấy là bản mẫu duy nhất."
"Bản mẫu?"
"Ừ, chủ công trình gặp chút vấn đề, miếng đất bị thu hồi, thế nên chỉ còn duy nhất căn này thôi."
"Hả? Không xây được? Chẳng lẽ phá đi? Phong cảnh đẹp thế này, thật tiếc quá", cô đập tay tiếc nuối.
"Đúng là rất đáng tiếc, nhưng căn nhà này sẽ không bị dỡ bỏ, nhà nước thu hồi, rồi lại có người mua lại."
"Oa, ngưỡng mộ chết mất!" Cô không kìm nổi, mắt nhìn biển lớn, bàn tay nắm chặt, "Nếu em mà có tiền..."
Cố Chính Vinh lại cười vang, đưa tay ôm lấy mặt cô, Lăng Tiểu Manh ú ớ xin thôi.
Tiếng cười vừa dứt, anh cúi đầu nhìn cô, "Không phải ngưỡng mộ đâu, là anh mua đấy."
Căn biệt thự được bài trí hết sức đơn giản, phòng ngủ trên tầng hai rộng thênh thang, chỉ có giường và một chiếc ghế tựa kiểu cổ điển, ban công phía ngoài cửa sổ rộng rãi, vầng trăng tròn vành vạnh trên cao.
Chiếc ghế đó xem ra đường nét rất tinh tế, dưới ánh trăng lại càng mang vẻ hấp dẫn vô cùng, Lăng Tiều Manh không kìm nổi chạy tới quan sát tỉ mỉ, rồi lấy tay vuốt nhẹ, tay vịn bằng gỗ tếch nhuốm màu thời gian vẫn sáng bóng ánh dầu, cảm giác lành lạnh sượt nhẹ qua lòng bàn tay, ram ráp.
"Ở đây thật tuyệt!", không cầm lòng, cô cất lời xuýt xoa.
Cố Chính Vinh bước lên, mở tung cánh cửa sổ dài, rèm cửa màu trắng rủ xuống đất, cửa sổ mở đột ngột khiến tấm rèm tung bay trong gió, lay động như đang nhảy múa.
"Mới mua không lâu lắm, còn chưa trang trí, nếu em thích, sau này có thể tới đây bắt cứ lúc nào cũng được."
Anh đứng trước cửa sổ, giọng rất khẽ, nhưng từng từ từng chữ lọt vào tai cô không sót một từ, cô lặng người một lúc rồi mới trả lời: "Em?"
Cố Chính Vinh ngoái đầu nhìn cô, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, "Đương nhiên là em rồi."
"Còn việc phải làm nữa."
"Cứ nhất thiết phải ở trong phòng Thiết kế ngồi đợi sao?"
"Không ở phòng Thiết kế, vậy em phải đi đâu?"
"Đi tới đâu chẳng được, chỉ cần một chiếc bàn là có thể vẽ, không phải sao?" Anh thôi nhìn cô, nhấc ghế kéo ra ban công, rồi ngồi xuống vẻ thư thái.
Thế này là ý gì? Sao cô chẳng hiểu gì hết?
Cô thấy kinh hãi trước một mớ ngôn từ không tài nào nắm bắt được ý nghĩa... đi tới đâu chẳng được, vậy cô phải đi đâu? Anh nói vậy, có phải ám chỉ cô có thể rời đi?
Căn phòng tuy không một tiếng động, anh quay đầu lại nhìn cô, tuy không thắp đèn, nhưng ánh trăng chiếu lên gương mặt cô trong veo sáng rõ, đôi mắt cô mở to, hàng lông mày cũng theo đó nhướn lên, vẻ mặt mơ màng vô tận.
Cố Chính Vinh mỉm cười, đưa tay vẫy cô lại, chiếc ghế rất rộng, cô đứng phía trước do dự, rồi bị nét mặt anh mê hoặc, liền buột miệng hỏi, "Vậy em phải đi đâu? Có phải anh muốn em tới Hạ Môn làm việc không?"
"Cũng không hẳn, nhưng sau đó anh sẽ phải thường xuyên đi đi lại lại giữa Thượng Hải và Hạ Môn, anh ở đâu thì em ở đó."
Cô đã hiểu, nhưng vẫn không thể lý giải, "Thế nhưng còn vợ anh?"
Anh dang đôi tay, Lăng Tiểu Manh không sà vào lòng anh rồi nằm cuộn tròn như thường lệ, cô lùi lại một bước.
Dưới ánh trăng Cố Chính Vinh nheo mắt, "Nhã Tư Mãn? Đang ở Thụy Điển, lâu lắm rồi anh cũng không gặp cô ấy. Nhưng hôm nay ở sân bay anh có gọi điện, có vài việc cần nhờ cô ấy, đợi khi nào trở về cô ấy sẽ gặp em."
Cái tên này không phải điều cấm kỵ, nhưng họ chưa từng bàn đến, từ lần gặp mặt trước tới nay cũng chưa từng thấy anh nhắc tới, cô láng máng nhận ra hóa ra là vậy, chẳng trách hôm đó ở buổi party không gặp được cô ấy. Nhưng gặp mặt... lại phải gặp cô ấy nữa sao? Tại sao phải gặp cô ấy?
Lăng Tiểu Manh lại thấy mơ hồ, đầu óc rối bời, cô không muốn nghĩ nhiều, chân nhấc lên, rồi tiếp tục hơi lùi về sau.
Tại sao lại nói với cô những điều này? Những thứ này cô không biết có được không? Cô không muốn biết nhiều đến thế.
Bên tai Lăng Tiểu Manh vẫn vang lên giọng nói của anh, rất nhẹ, nhưng rõ ràng, "Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?"
Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?
Câu nói này mười năm trước đã có người từng nói với cô, rồi sau đó cô như mơ một giấc mơ dài, trái tim cô như chú chuột cả đời chỉ sống dưới mặt đất, trong hang tối tăm mịt mù, sống thanh thản an nhàn, tràn ngập yêu thương, những tưởng nó vốn thế. Tỉnh mộng mới phát hiện trên đời này thật ra sáng rõ như ban ngày, ai ai cũng tường tận rõ ràng, chỉ mình cô là người khác biệt, chẳng biết phải đi về đâu.
Em có muốn ở bên anh không? Chẳng phải cô đã ở bên anh rồi sao, gần như ngày nào cũng gặp, thậm chí gần đây có thể gọi là đêm đêm quấn quýt, nếu như thế này còn không gọi là ở bên, vậy rốt cuộc phải như thế nào mới đúng?
Loạn rồi, cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào, phải phản ứng ra sao nữa? Tại sao cô chẳng có phản ứng gì hết?
Cố Chính Vinh đã nỗ lực rất nhiều, để đổi lại cô đứng trơ như thế này sao? Không đợi cho tới khi cô hoàn hồn, Cố Chính Vinh đưa tay, ngón tay đặt trên bàn tay cô, không phải hơi lạnh, mà là hơi ấm.
Không hề phòng bị, cả người Lăng Tiểu Manh rơi thẳng vào lòng anh, gáy chạm vào ngực anh, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.
Trăng to tròn, thấp thoáng được tô điểm bởi những đường vân xám nhạt, càng lúc càng rõ ràng.
Trên đầu nghe thấy tiếng của anh, lần này anh hỏi lại: "Lẽ nào em không muốn ở bên anh sao?"
Ruột gan cô rối bời, có thứ gì đó như muốn nhảy ra, nhưng cô lại thấy nó giống như thác lũ và mãnh thú, cố gắng kìm xuống thật khó khăn.
Kết quả của sự nỗ lực chính là không có câu trả lời, giống như chẳng hiểu gì hết.
Không phải nghe không hiểu, chỉ là cô không dám, không dám nghĩ nhiều đến thế.
Im lặng quá, rồi nơi cơ thể Tiểu Manh tựa vào khẽ động đậy, cô bị đẩy ra, Cố Chính Vinh đứng lên đi vào trong nhà.
Bước chân anh không nhanh, cũng không ngoái đầu lại, bỏ lại mình cô đứng trơ trọi ở ban công.
Rất ít khi cô nhìn thấy bóng anh, những lúc không ở bên nhau họ mỗi người một việc, còn khi ở bên cô vẫn luôn đi bên cạnh hoặc sau lưng anh, nhưng lần nào cũng không biết mình đang nhìn đi đâu, ánh mắt lạc lõng.
Thế nên ở góc nhìn này, ký ức rất mơ hồ, mà thực ra chẳng hề có ký ức.
Sự việc xảy đến trong hai năm nay cô không nhớ nhiều, không phải cố gắng để quên, mà chỉ là không muốn nhớ nhiều.
Nhưng mỗi sáng tỉnh dậy lại thấy quá trống trải, bóng anh kéo dài trùm lấy cô; ánh mắt mọi người sắc như dao, cô quỳ xuống dưới đất nhặt đồ vung vãi, bàn tay anh xuất hiện ngay trước mắt; cô đợi một mình trước xe, anh dúi hộp thức ăn còn nóng vào tay cô... những ký ức đó cô vẫn còn nhớ.
Thực ra lúc đó cô muốn bỏ đi, muốn về nhà, đã từng gói ghém đồ đạc để rời đi, trong đêm tối chầm chậm bước trên con đường không biết điểm dừng. Những thực sự tới giao lộ, con đường lớn tráng lệ với những ngọn đèn sáng tỏ trước mặt, cô không tài nào nhấc nổi chân.
Trở về, trở về để rồi lại kết hôn sinh con, trở về rồi lại sống cuộc sống như đã định, trở về rồi chẳng thể khẳng định mình, trở về là từ bỏ ước mơ, trở về là nghiền nát ước mơ thành tro bụi và bỏ lại sau lưng tất cả những thành quả cô đã nỗ lực trong suốt quãng thời gian qua.
Cô không muốn nói bản thân là bất đắc dĩ, không muốn nói chẳng còn cách nào khác, là cô tự mình chọn ở bên người đàn ông này. Bởi cô đã từ bỏ tình yêu, nhưng không muốn từ bỏ ước mơ, những lúc cô hoang mang trong bùn lầy giữa rừng hoang, chỉ có anh đến bên.
Quãng thời gian hai năm, cô không lãng phí một giây, một phút, cô thực sự đã đáp đền, nhưng người đàn ông này đối với cô rất tốt, cô chưa từng phải chịu tủi hờn, những cái có được còn hơn cả mong đợi, nếu vì những điều này mà bị đóng đinh trên cây thập tự, cô cũng sẽ không phản kháng.
Cũng từng nghĩ sẽ có một ngày anh chán ngấy cô, sau cùng là bỏ đi, giống như bài học cô có được từ Đồng Diệc Lỗi, chẳng ai là cùng trời cuối đất của ai....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ