Chàng thường trông thấy Minh Lệ đi mua thuốc, nhưng không dám để nàng phát hiện ra mình, chỉ nấp trong xó tối lặng lẽ theo dõi, lặng lẽ lắng nghe. Nghe nàng nói chuyện với hàng xóm, chàng mới biết mẹ nàng bị bệnh. Hai tháng sau, Dương Thụ lại trông thấy vòng hoa trước cửa nhà Minh Lệ. Mẹ nàng qua đời. Rồi nàng chuyển đi, không biết cuộc sống ra sao. Dạo ấy, Dương Thụ như người mất hồn, chàng thường lang thang khắp đường lớn ngõ nhỏ của huyện Ngũ Dương, tựa hồ muốn tìm kiếm một thứ gì đó.
Sang xuân, lớp chúng tôi hầu như đều đã lãng quên Minh Lệ thì nàng bỗng lại xuất hiện. Nàng vẫn ngồi bên cạnh tôi. Một người bạn học thạo tin kể rằng, gia đình nàng cũng có ít nhiều thế lực, nhà nàng vốn là một nhà danh giá ở huyện Ngũ Dương, mẹ nàng là thanh niên trí thức chuyển từ Thượng Hải đến rồi bám rễ lại đây. Lẽ ra nàng sẽ lên Thượng Hải học, nhưng vì lo cho cha mẹ nên đành tiếp tục học ở vùng này. Sau một học kỳ không lên lớp, nàng đâm chán học, cũng không thích môn Làm văn nữa. Nàng đã thay đổi. Nàng bỏ chiếc váy liền áo, chuyển sang mặc đồ jeans. Nàng cười đùa ầm ĩ với các bạn nam, điều này khiến tôi rất khổ tâm. Tiếng nàng vang to hơn trong lớp, có lúc khiến người ta giật cả mình, khác hẳn với nàng trước đây. Nàng bắt đầu cười, nhưng tiếng cười sằng sặc rất ồn ào. Những lúc ấy, tôi luôn quay sang nhìn nàng, tiếng cười của nàng vụt tắt, nàng nhìn trả tôi với ánh mắt khinh khỉnh rồi mím môi ngoảnh mặt đi, không bận tâm tới tôi.
Mấy năm tôi ở bậc trung học, phim ảnh đồi trụy nước ngoài lặng lẽ tràn vào Trung Quốc, rất nhanh, chúng lần mò đến huyện Ngũ Dương hẻo lánh, khiến nơi đây bỗng chốc trở nên xốn xang, rạo rực. Đông Minh Lệ là vật hiến tế cho sự đổi thay ấy. Bọn choai choai học kém mau chóng trở thành khách thường xuyên của các tiệm phim ảnh quanh trường, chúng hay gặp Minh Lệ ở đó cùng với Lưu Diêu Vĩ. Diêu Vĩ là con trai Trưởng Công an huyện Ngũ Dương, học trên tôi một lớp, là đội trưởng đội bóng đá của trường, đồng thời cũng là chúa trùm trong huyện. Nghe nói, y đã từng nốc rượu rồi chặt đứt tay phải một bạn học, song vẫn bình an vô sự. Dạo ấy, tôi đang sáng tác một bài thơ cho Minh Lệ của lòng tôi, lúc nghe tin hai người cặp kè với nhau, tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai, không tin nổi đó là sự thực. Ba ngày sau, vào một chiều cuối tuần, trên đường đạp xe về quê, tôi gặp Lưu Diêu Vĩ cưỡi xe máy lướt vù qua, mang theo tiếng hét và tiếng cười rất quen tai, rồi tôi nhìn thấy Minh Lệ đang ôm chặt eo Diêu Vĩ. Phía sau bọn họ còn một đống người nữa, trông như một lũ rồ. Họ đang trên đường đến chỗ trượt patin. Gió hất tà váy nàng lên, để lộ cặp đùi đang độ nảy nở. Thấy tôi, nàng chỉ thoáng liếc qua một cái. Tôi không biết mình về được nhà bằng cách nào, song còn nhớ rất rõ lúc đó tôi đau đớn cùng cực, nước mắt cứ chảy ròng ròng ở một nơi sâu kín. Khóc kiểu ấy khổ sở hơn khóc than bình thường nhiều.
Tôi bắt đầu coi thường Minh Lệ. Khi nàng thi thoảng lên lớp và ngồi cạnh tôi, tôi cảm thấy mùi của nàng khác hẳn trước kia. Tôi không thích cái mùi đó. Thậm chí tôi còn thầm khinh bỉ, nàng đâu phải là cô gái thanh khiết như thuở nào, nàng đã trở thành một người đàn bà xa lạ. Tôi không muốn nàng ngồi cạnh tôi nữa, nhưng tôi cũng thiết tha mong mỏi nàng suy nghĩ lại để trở về là nàng ngày xưa. Khi nàng đến, tôi thôi quay sang nhìn. Nàng cũng thôi chuyện trò với các bạn trong lớp. Đúng vào dịp cuối học kỳ cùng năm, Diêu Vĩ bị người ta giết chết trong một vũ trường. Kẻ giết y là một tên lưu manh không nghề ngỗng gì. Nghe kể, hắn vào sàn nhảy, trông thấy Minh Lệ thì thích mắt, muốn khiêu vũ với nàng. Minh Lệ thấy sống sượng quá liền từ chối. Tên nọ nổi giận, cứ thế kéo nàng đi. Đúng lúc đó, Diêu Vĩ cầm chai bia đập lên đầu hắn, nhưng đầu thằng cha cứng quá, hắn quay phắt lại, vớ luôn một chai bia khác dộng thẳng xuống đầu Diêu Vĩ. Diêu Vĩ liền ngã vật ra đất, sau đó được đưa tới bệnh viện, nhưng không tỉnh lại nữa
nguồn ziongtruyen.com
Phần 5
Đùi nàng để hở hoàn toàn bên cạnh tôi, có lúc còn lơ đãng đụng vào tôi một cái. Mười tám tuổi, nàng quả thực sắp nổi loạn rồi.
Lớp Mười hai là thời kỳ vất vả, tôi hầu như chỉ vùi đầu vào học, không còn nghĩ được đến chuyện gì khác. Tôi hiểu, muốn rũ bỏ hết bần cùng và tự ti thì chỉ có con đường này thôi. Tôi vẫn vương vấn Minh Lệ, thường nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình. Cả lớp đều tưởng cái chết của Diêu Vĩ sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý, ai ngờ nàng chẳng hề thay đổi tí ti. Có lúc, cả tuần liền, nàng không ló mặt đến lớp, nhưng rất nhiều người lại trông thấy nàng ở những quán bia gần khu quảng trường. Nàng vạ vật thâu đêm suốt sáng trong các phòng chiếu phim đêm. Về sau, nàng còn ăn mặc hở hang, quái gở khi xuất hiện trên lớp. Đùi nàng để hở hoàn toàn bên cạnh tôi, có lúc còn lơ đãng đụng vào tôi một cái. Mười tám tuổi, nàng quả thực sắp nổi loạn rồi.
Sắp nổi loạn, không chỉ có nàng, mà còn có tôi. Song cái nổi loạn của tôi khác của nàng, tôi vẫn miệt thị nàng hiện tại, vẫn cực lực mong nàng nên thuần khiết, kín đáo, kiềm chế và mơ mộng hơn, song mỗi đêm nhắm mắt ngủ, vẻ nổi loạn của nàng lại nhen nhóm trong người tôi. Cơn mộng tinh lần đầu của tôi có hình ảnh nàng, lần thủ dâm đầu tiên của tôi cũng liên quan đến nàng. Thầy cô phê bình nàng, các bạn nữ hắt hủi nàng, các bạn nam căm ghét nàng, nhưng nàng chẳng mảy may đếm xỉa. Cũng nhờ ông nàng quản chế nghiêm khắc, bằng không nàng đã thả mình ra xã hội từ lâu rồi. Có một lần, trường tổ chức đại hội ở sân vận động, đủ mặt tất cả các giáo viên và học sinh. Trong lúc răn giảng, thầy hiệu trưởng đã nhắc đến tên Minh Lệ, chửi nàng là loại đê tiện hạ cấp, mèo mả gà đồng, vừa đúng hôm nàng có mặt ở đấy. Nàng đứng phắt dậy. Trên sân khấu, hiệu trưởng ngẩn người. Chúng tôi đều tưởng nàng sẽ bước lên làm ra ngô ra khoai với thầy, song nàng không hề nhìn hiệu trưởng mà quay mình bỏ đi giữa hàng nghìn người, dáng vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ. Hôm sau, chúng tôi nghe đồn, hồi tối, thầy hiệu trưởng đi dạo đến quảng trường thì bị mấy thanh niên hành hung một cách bí ẩn, thầy cho rằng Minh Lệ gây ra, bèn gọi ông nàng đến. Ông nàng biết đâu được những chuyện ấy. Sau đó, Minh Lệ đi gặp cô chủ nhiệm, thú nhận rằng sự việc ít nhiều liên đới đến nàng, vốn dĩ nàng chỉ thuật lại với mấy tay bạn bợm cho đỡ bực rằng nàng đã bị sỉ nhục công khai trước mặt bao nhiêu người chứ không hề nghĩ đến chuyện trả thù. Bọn thanh niên đánh hiệu trưởng là tự ý họ, không can hệ gì đến nàng, cuối cùng nàng đề nghị:
- Em không muốn đi học nữa, xin các thầy cô hãy đuổi em, nếu không ông em sẽ còn bắt em đến lớp.
Cô chủ nhiệm kể lại với hiệu trưởng. Hiệu trưởng đầu quấn băng, nghe xong nói:
- Không được, nhà giáo chúng ta không thể vứt bỏ thanh thiếu niên hư hỏng cho xã hội. Đừng có nhận lời nó, cứ thu xếp để nó tiếp tục đi học.
Cô chủ nhiệm hỏi, thế còn vết thương của anh thì sao, thầy nói không sao. Thực là quái lạ, chúng tôi đều không hiểu nổi thầy đang suy tính điều gì.
Tuy vậy, không lâu sau, Minh Lệ cũng ra lăn lộn với đời. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, nàng đột ngột mất tích, dĩ nhiên cũng bỏ thi luôn. Vụ nghỉ hè, tôi vơ vẩn nghĩ đến nàng, đi lòng vòng khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm nàng, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu cả. Tôi rời huyện Ngũ Dương lên Bắc Kinh trong trạng thái suy sụp cực độ. Dạo mới vào đại học, tôi vẫn nhớ nàng da diết, nhưng không lâu sau tôi đã gạt nàng ra khỏi vùng nhớ của tôi. Nàng và tôi chẳng còn chút dây dướng nào nữa.
Dịp Tết, tôi trở về huyện Ngũ Dương, việc đầu tiên nhắc đến khi tụ tập bạn bè là hỏi thăm Minh Lệ. Một người bảo tôi, có lẽ nàng đã đi làm gái nhảy rồi. Tôi nghe đau như dao cứa, nhưng vẫn làm bộ bình thản. Tôi hỏi họ xem có gặp nàng không, nhưng chẳng ai gặp hết. Suốt một kỳ nghỉ đông, tôi luôn kiếm cớ vào thị trấn, ngấm ngầm kiếm tìm tung tích nàng nhưng chẳng thu được kết quả gì. Tôi còn suy nghĩ rất ngây thơ là phải cứu nàng khỏi vực sâu cuộc đời. Cuối cùng, tôi ôm một mối thương cảm mờ mịt rời xa huyện Ngũ Dương. Về trường chẳng bao lâu, tôi lại gạt nàng ra khỏi trí óc.
Vụ nghỉ hè năm thứ hai đại học, khi trở về, tôi bỗng biết được tin tức của Minh Lệ. Nghe nói học kỳ trước nàng đã quay về trường dự kỳ thi tốt nghiệp tú tài, kế đó thi vào Trung cấp Sư phạm. Dịp ấy, tôi sắp tham gia một hoạt động thực tế xã hội nên phải về Bắc Kinh sớm, thành ra vẫn chưa gặp được nàng....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ