80s toys - Atari. I still have
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


- Ánh mắt anh đã nói với tôi. Tôi chú ý đến anh một lúc lâu rồi. Trên đường, anh im lìm, mắt trân trối dõi ra ngoài cửa sổ xe, thực tình anh chẳng nhìn gì hết, anh cũng không trò chuyện với ai, đủ biết anh rất cô độc và đang ôm nỗi sầu không sao giải tỏa được. Vừa rồi, tôi thấy anh đăm đăm nhìn mãi ra hồ, tôi nghĩ có lẽ anh sắp quyên sinh. Tôi nói đúng không?

Tôi chẳng mảy may quan tâm đến lời cậu ta, trông tôi ủ rũ thế này ai mà chả biết, tôi bảo:

- Đúng thì sao nào? Chẳng ai cứu nổi tôi đâu.

Chàng thanh niên không nói gì ngay mà nhìn chằm chằm vào mặt tôi hồi lâu, tôi vẫn tiếp tục nhìn ra mặt hồ. Cuối cùng, cậu ta nói:

- Thế này vậy, tôi tặng anh một cuốn sách, mỗi ngày anh đọc hai trang, đọc hết rồi tôi tin rằng anh sẽ không tự sát và cũng không chán nản thất vọng như thế này nữa.

Nói đoạn, cậu ta lấy ra một quyển sách, tôi nhìn xem. Đó là một quyển Kinh Thánh. Tôi suýt phá lên cười. Thế nào nhỉ? Hồi đại học tôi đọc quyển này mấy lần rồi, vẫn còn chưa quên nội dung cơ. Cậu ta khăng khăng bắt tôi cầm lấy và bảo:

- Tôi cũng từng muốn chết nhưng một sứ giả của Thượng Đế đã cứu tôi, người ấy tặng tôi cuốn sách này, bảo tôi mỗi ngày đọc hai trang. Tôi không chỉ tiếp tục sống mà còn sống rất lạc quan. Bây giờ tôi tặng nó cho anh, mong rằng anh tìm thấy ở nó nhiều điều hữu ích.

Nghe những lời ấy, thực lòng, tôi cũng hơi cảm động, bèn nhận lấy. Tôi không hỏi tên hay lai lịch cậu ta, cậu ấy cũng không nói cho tôi biết. Sau khi chia tay, tôi đi về hướng Tây, mỗi ngày đều y lời cậu ta đọc hai trang. Kỳ tích đã xảy ra. Tôi không những không tự sát mà còn bắt đầu sáng tác. Nói cho đúng, cuốn Kinh Thánh đó là một tập thơ, nó khiến người ta rung động, khiến người ta bất giác cũng muốn thổ lộ một chút gì.

Khi bắt tay vào viết thật, tôi chỉ nghĩ đến mình, nghĩ đến những ngày xưa đau khổ. Tôi thì chẳng đáng gì đâu, nhưng tôi vẫn viết tiếp, viết để hoàn thành một tâm nguyện, đồng thời trong khi viết, tôi cảm nhận được khoái cảm của cuộc sống, một thứ khoái cảm xót xa.

Tôi đang sáng tác một cuốn tiểu thuyết , nội dung là câu chuyện có thật của chính tôi. Chuyện bắt đầu từ một phụ nữ xinh đẹp, nàng có nước da mịn màng tự nhiên, vừa thấp thoáng bên dưới những đồ trang sức lộng lẫy đập ngay vào mắt người nhìn, vừa dập dờn trong cái bóng mờ tối của áo quần làm chết điếng bao con tim mẫn cảm. Nàng có ánh mắt cao ngạo, chỉ nhìn bản thân hoặc bầu trời chứ không nhìn ai hết, nàng lại có một trái tim phóng túng, đã từng trải qua một quãng đời bí ẩn, à, nghe nói nàng còn phá hoại lối sống đẹp ở một thị trấn, tất cả đàn bà con gái nơi đó sẵn sàng dùng những ngôn từ thô bỉ nhất để nhục mạ nàng, nhưng nàng làm như không nghe thấy. Trong con người nàng còn ẩn chứa một hồn thơ, một tâm hồn bay bổng và một tình yêu diệu kỳ. Khi hồi tưởng lại chuyện cũ, tôi vẫn không thể tin nổi trên đời có người mang được hai loại sức mạnh và hình thức đối lập ấy trong cùng một tấm thân và biểu hiện nó tự nhiên, thoải mái như vậy. Tôi chẳng thể ngăn mình yêu nàng và khi bắt đầu yêu nàng, số phận của tôi cũng rẽ sang một bước ngoặt.

Tôi đã hoàn thành được hơn một nửa truyện ở rải rác dăm ba khách sạn trước khi đến ngôi làng này. Tôi đã viết nó dưới những ánh điện sáng trưng. Bây giờ, ngồi trong quán trọ cổ lỗ, bên ánh đèn dầu xưa cũ, tôi thấy những con chữ sao mà xơ cứng thế, sao chẳng còn một chút chất thơ nào. Tôi những muốn viết lại từ đầu, đúng, làng Tây Tây Bắc đã khiến tôi nhìn nhận theo chiều hướng ấy. Nhưng lúc viết lại thật thì tôi nhận ra mình phải quay về con đường cũ thôi, vì bản thảo mới tuy đầy chất thơ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, còn bản thảo cũ tuy nặng nề, ngôn ngữ vô vị nhưng tình cảm tha thiết, từng câu từng chữ đều chân thật. Xem ra với khả năng hiện tại, tôi chưa thể viết được một tiểu thuyết đủ độ thi vị bằng ngôi làng này. Đó là nỗi đau lòng sâu sắc của tôi. Vì vậy, tôi xé bản thảo mới, đặt lại bản thảo cũ lên bàn để nghiền ngẫm, sửa chữa.

Đầu tiên, tôi phải giải thích một việc, trong câu chuyện này, tôi dùng tên thật của mình, Dương Thụ. Không phải Dương Thụ là cây dương trắng hiên ngang Mao Thuẫn đã từng ca ngợi đâu, mà là cây dương trắng lắc lư trong gió tôi thường ngắm nhìn và xào xạc ru tôi vào giấc ngủ ấu thơ, nó là vị thần lừng lững đón gió dưới trăng, là bài thơ viết trên mặt đất. Tất nhiên, dùng tên thật có thể gây hại cho việc sáng tác vì nó tiềm ẩn khả năng cản trở trí tưởng tượng của người viết, nhưng tôi nhất định muốn dùng tên thật. Tôi hy vọng, nói đúng hơn là tham vọng, mai sau tôi chết rồi nhưng vẫn có người xuất bản tác phẩm của tôi, nếu thế thì mong rằng con trai tôi sẽ được hưởng phần nhuận bút ấy. Đó là điều cuối cùng tôi còn làm được trên thế gian này.

Hỡi những người tình cờ đọc văn của tôi, xin các vị đừng lấy bất cứ danh tác nào ra làm tiêu chuẩn đánh giá nó, sách tôi nhất định không vượt qua được bất kỳ một cuộc khảo nghiệm nào đâu. Những nhà đạo đức, cũng xin các vị tạm thời bỏ những cặp kính màu xuống và phân tích câu chuyện của tôi bằng tấm lòng chứ không phải bằng những luật lệ hà khắc. Tôi đã nếm trải đủ đau khổ rồi, giờ đây, tôi mong các vị dùng trái tim độ lượng, dùng tầm nhìn xa rộng giúp tôi mổ xẻ cuộc sống và tội lỗi “tiềm tàng” của tôi. Viết sách chỉ là một hành động giúp tôi nhận thức về sự tồn tại của bản thân, tôi mong ngay trong những năm tháng còn sống có thể sám hối về quá khứ hoang đường của mình, ngõ hầu giảm nhẹ tội lỗi ở kiếp này để đổi lấy hạnh phúc trong kiếp khác.

PHẦN 4

Chẳng rõ đạo đức thế gian có cho phép tôi kể chuyện nàng như kể câu chuyện về một người bình thường hay không, song dứt khoát tôi phải kể...

Viết về sự xuất hiện của nàng, tôi đã sửa chữa rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào vừa ý cả. Đến tận lúc này, nàng vẫn là một dấu hỏi đối với tôi. Chẳng rõ đạo đức thế gian có cho phép tôi kể chuyện nàng như kể câu chuyện về một người bình thường hay không, song dứt khoát tôi phải kể. Nói vậy không có nghĩa tôi ngụ ý phê phán hạnh kiểm nàng mà chỉ muốn nhấn mạnh rằng, nàng là một người đầy mâu thuẫn và phức tạp, một người đàn bà khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Nàng tên là Đông Minh Lệ.

Tôi nhớ rõ lắm một chàng thiếu niên tên là Dương Thụ, vừa từ nông thôn lên thành phố, trong một chiều gió nhẹ, gặp một thiếu nữ mặc bộ váy liền áo màu trắng lướt vụt qua hồn. Chàng run rẩy hồi lâu, không sao bình tĩnh lại được. Đến lúc thu được hồn vía, chàng mới nhận ra mình đã không còn là mình khi trước nữa. Lòng dạt dào như đồng cỏ, chàng ngơ ngẩn bước theo tà váy tung bay ấy. Phía trên thân váy là một cái cổ trắng ngần, quanh cái cổ trắng ngần ấy là một chuỗi vòng xâu từ những đóa hoa tươi, trông rất lộng lẫy. Mái tóc đen nhánh buộc túm đuôi gà đung đưa vui vẻ trong gió nhẹ. Mắt nàng to, nước da mịn màng, cánh tay thon thả quyến rũ, bắp chân vừa vặn, đôi tất trắng dài khiến phần da thịt hé lộ bên trên càng thêm mê hồn. Điều khiến Dương Thụ cảm thấy kinh ngạc nhất là giọng nói của nàng, giọng nói vang, đều đều, không thích hợp với vẻ tươi trẻ, nhất là khi nàng cười to, nghe càng già hơn so với tuổi. Ranh giới giữa giọng nói và lứa tuổi nàng cũng tựa như ranh giới giữa màu hồng phấn và tím nhạt. Giọng nàng trong suốt như lòng trắng trứng gà, rộn ràng như tiếng suối róc rách, nhuốm cả chút lộng lẫy khó tả, cộng với ngữ điệu Bắc Kinh rất chuẩn khiến Dương Thụ cảm thấy nàng và mình cách nhau một trời một vực. Nàng như một sợi dây đánh động, một lưỡi dao chích, lại như một trận hỏa hoạn, thình lình xuyên qua toàn bộ con người và trái tim chàng rồi trôi vèo đi mất.

Nhiều năm về sau, khi hồi tưởng lại buổi chiều xa xăm ấy, tôi vẫn còn cảm thấy một thứ gì đó như ngọn gió tạt qua hồn mình, và tôi vẫn run lên.

Chàng trai trẻ Dương Thụ từ chốn bùn đất ra đến thành thị phồn hoa chẳng bao giờ còn vui tươi được nữa, bởi chàng ý thức rất rõ rằng mình và chiếc váy liền áo kia không có một quan hệ gì hết. Chàng luôn đứng từ xa ngắm nàng, nghe giọng nói đầy hấp lực của nàng. Nàng học hành xao nhãng, chẳng đâu vào đâu, song nàng viết văn rất hay. Nàng không mô phỏng bài thầy cô hướng dẫn mà cứ một mình một phách viết ra những điều khiến người ta kinh ngạc, được thầy cô nhận xét là viết rất tốt, lần nào cũng được đọc làm mẫu trước lớp. Dương Thụ thì thấy văn nàng đẹp và lộng lẫy như chính bản thân nàng vậy. Trong một giờ làm văn, nàng viết nàng yêu ngòi bút của Trương Ái Linh nhưng không thích cái lạnh lùng của bà. Lúc ấy nữ văn sĩ họ Trương mới bắt đầu đăng đàn, ít người biết bà là ai. Minh Lệ trình bày rất khúc chiết và rành mạch. Tôi nghĩ khả năng cảm nhận của nàng khá cao, là lối cảm nhận của quá khứ hoặc vị lai chứ không thuộc về thời hiện đại. Lớp tôi thường nói sau này, nhất định nàng sẽ thành một nhà văn. Lúc ấy Dương Thụ cũng võ vẽ dăm ba bài thơ, những bài thơ tả cảnh ngụ tình vừa chớm thoát ly được các khẩu hiệu, thi thoảng cũng được thầy cô đọc mẫu, nhưng chưa bao giờ Dương Thụ thấy Đông Minh Lệ quay sang nhìn mình. Chàng nghĩ có lẽ nàng không thèm để vào tai cái thứ thơ như thế. Một năm sau, chàng nghe bạn học kể cha nàng bị bắt vì tội tham ô. Lúc đó, tôi với nàng ngồi cùng bàn. Dạo ấy, họa hoằn lắm nàng mới lên lớp, nhưng chỉ để nghe giảng ngữ văn, còn thì bỏ tiệt những giờ khác. Nàng im lìm ngẩng cao đầu bước đến bên tôi, ném cặp sách đánh bịch lên mặt bàn, sau đó ngồi thẫn thờ một lúc rồi chậm rãi lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp. Tôi rất ít khi nói chuyện với nàng, đôi lúc ngoảnh đầu sang nhìn xem nàng lấy sách gì thì nhận ra khá nhiều lần là truyện của Trương Ái Linh. Tôi muốn mượn xem một tí, nhưng tôi không nói. Nàng cũng không gợi chuyện. Vẻ tươi tắn của nàng đã tan biến. Một tháng sau, nghe nói cha nàng tự sát trong nhà giam. Học kỳ ấy, Minh Lệ hầu như không lên lớp. Dương Thụ hay nghĩ đến nàng, hay lảng vảng vơ vẩn quanh nhà nàng....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
1234...141516»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt