XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


9 giờ tối, thời gian biểu diễn kết thúc, trưởng nhóm đang ra hiệu cho mọi người chuẩn bị chào tạm biệt những vị khách đứng trong tiền sảnh như mọi lần thì Linh Vy chạy lại gần, nói thầm vào tai anh vài lời. Anh hơi chau mày lại, ngạc nhiên vì yêu cầu lạ lùng của cô gái nổi tiếng e dè này. Nhưng rồi anh cũng đồng ý, vì nghĩ đến cuối rồi, chắc cũng chẳng còn ai để ý nữa. Nói rồi anh ra hiệu cho những thành viên còn lại của bạn nhạc cầm nhạc cụ đứng lui lại phía sau.

Linh Vy kéo chiếc đàn tranh lại gần mình, cô ngẩng lên nhìn Duy Anh một chút rồi bắt đầu chơi. Khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên, cô lại ngẩng lên nhìn anh một lần nữa. Và cô mỉm cười, một nụ cười buồn. Anh đã hiểu ý cô. Linh Vy đang chơi cho Duy Anh nghe bản nhạc đã gắn kết cô và anh suốt thời gian qua. À không, thật ra là, cô đang nói lời tạm biệt với anh. Linh Vy đã được một trường ở Nhật Bản nhận sang học thanh nhạc. Cô chỉ mới biết mình được nhận ngày hôm qua. Cô nghĩ có lẽ lúc này ra đi là sự lựa chọn tốt nhất cho cô. Linh Vy cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, và hơn bao giờ hết, cô biết An Nhiên sẽ không bao giờ có đủ can đảm đến với Duy Anh nếu như cô vẫn còn ở đây. Vậy thì cô sẽ ra đi. Nhưng trước khi đi, Linh Vy vẫn muốn thực hiện lời mình đã từng hứa với Duy Anh. Cô biết giữa họ ngay từ đầu đã là một lời nói dối, có lẽ Duy Anh đã quên những gì anh đã nói với Linh Vy. Nhưng cô vẫn chưa quên. Và có sao đâu nếu họ nói lời tạm biệt nhau nhẹ nhàng như thế này. Suốt hai tháng tập miệt mài, bản nhạc này đã khắc sâu trong tâm trí của Linh Vy, đến mức cô có cảm giác bây giờ nhắm mắt lại vẫn có thể đánh trôi chảy được. Nhưng đồng thời cô cũng biết, suốt cuộc đời này, cô sẽ không chơi nó một lần nào nữa, sẽ không để ai nghe thấy một lần nữa.

‘Chỉ một lần này nữa thôi. Em cho phép mình nhớ đến anh một lần nữa. Và chỉ như thế thôi, rồi em sẽ cố quên anh đi’.
An Nhiên bồi hồi đứng tiễn Linh Vy ở sân bay, cô biết tin Linh Vy sẽ đi du học muộn quá. Cô chưa có sự chuẩn bị gì về tâm lí cả. An Nhiên nhớ lại, buổi tối hôm trước, Linh Vy bất ngờ tới nhà An Nhiên, chào mẹ cô xong, Linh Vy chạy ngay vào phòng An Nhiên, rút từ trong túi ra chiếc gối nhỏ có thể gập lại được rồi nhanh nhảu nói:

‘Chị à, tối nay hai chị em mình ngủ với nhau nhé. Giống như hồi trước ấy’.

Đêm đó, hai người nằm cạnh nhau, tự dưng cảm thấy gượng gạo như hai người xa lạ. Họ nói những chuyện linh tinh. Linh Vy kể cho An Nhiên nghe lớp cô mới có một giảng viên rất khó tính, rồi An Nhiên lại kể cho Linh Vy chuyện lớp trưởng vừa được nhận huy chương vàng trong một chương trình âm nhạc. Họ tránh không đề cập gì tới Duy Anh. Nửa đêm, đột nhiên Linh Vy quay mặt vào tường rồi nói bâng qươ:

‘Chị à’

‘Ừ, sao em?’

‘Em rất nhớ chị’.

An Nhiên không dám quay lại nhìn Linh Vy nữa. Cô cũng rất nhớ người em gái của mình. Đã từ lâu rồi, từ khi có Duy Anh xuất hiện, họ không còn thân thiết như trước nữa. Cô đã để một người con trai xen vào tình bạn của mình quá sâu.

Trong sân bay, khi mọi người xung quanh đều lần lượt ôm tạm biệt Linh Vy, An Nhiên vẫn đứng im. Rồi ánh mắt cô và Linh Vy chạm vào nhau. Vẫn giống như mọi lần, chẳng cần nói một lời nào, thì họ vẫn hiểu nhau. An Nhiên thở dài. Cả cô và Linh Vy, không biểu lộ một sự tức giận hay ganh tị nào. Nhưng cứ như thế, họ làm tổn thương nhau bằng chính những xúc cảm của mình, bằng chính sự im lặng của họ. Đã sắp đến giờ phải vào trong, Linh Vy bước lại gần An Nhiên, quàng nhẹ hai tay qua vai cô bạn rồi nói rất nhỏ, chỉ đủ cho An Nhiên nghe thấy:

‘Hãy sống vui vẻ chị nhé. Em rất thương chị’.

Trước khi đi hẳn vào cửa phòng đợi bên trong, Linh Vy quay lại một lần nữa, nhìn những người đang vẫy tay chào mình. Vậy là anh đã không đến. Cô đã mong anh sẽ đến. Nhưng bây giờ cô lại nghĩ, có lẽ anh không đến, là một lựa chọn đúng. Bởi nếu anh ở đây, cô sợ rằng mình sẽ ra đi mà mang theo cả hình bóng của anh tới một phương trời mới. Cô nhìn An Nhiên đứng lẫn trong mọi người một lần nữa rồi kéo vali đi thẳng vào trong.

‘Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh’.

An Nhiên nán lại sân bay một lúc sau khi Linh Vy đã vào trong. Mỗi lần tới đây, cô lại có những cảm xúc khác nhau. Tại nơi này, hơn một năm trước cô đã nói lời tạm biệt với người con trai đầu tiên cô yêu. Và hôm nay, cô lại phải nói lời tạm biệt với người bạn gái thân thiết nhất của mình. Sẽ có bao nhiêu người nữa cô phải nói lời chia tay ở nơi này, và sẽ có bao nhiêu người trong số họ sẽ quay trở lại ?.An Nhiên đếm từng bước chân của mình đi ra cửa, lẩm bâm: ‘Tất cả mọi người đều đi rồi, cả em, cả anh ấy, đều dời xa chị’.
Khi Duy Anh nói với An Nhiên anh sắp đi khỏi đây, và nếu không có ai chờ đợi anh, thì có lẽ anh sẽ chẳng có lí do gì mà quay lại đây nữa, Duy Anh thấy An Nhiên xoay nhẹ cốc trà trong tay. Anh thấy mình nín thở chờ đợi một lời hứa, một sự níu giữ từ phía cô. Và rồi cô ngẩng lên nhìn anh, nói chậm. Trong khoảng khắc đó, Duy Anh ước gì thời gian hãy ngừng trôi, đóng băng lại giây phút này mãi mãi để câu trả lời của cô không phải là thật.
‘Em…không thể chấp nhận tình cảm của anh được’.
Duy Anh nhìn cô, bất giác hỏi:
‘Linh Vy đã đi rồi cơ mà?’.
An Nhiên lắc đầu, cô nói tiếp, rõ ràng từng lời một như muốn dập tắt tia hi vọng trong lòng Duy Anh.
‘Không phải vì Linh Vy. Em vẫn chưa quên được mối tình đầu của mình’.
Duy Anh nhấp một ngụm trà. Hồng trà ngày thường anh đã uống bao nhiêu lần vốn rất ngọt nhưng sao lúc này lại trở nên đắng ngắt trong miệng anh. Anh biết mình không nên nói thêm gì nữa. Bây giờ dù anh có nghĩ ra một ngàn lí do thuyết phục cô thì cô cũng sẽ nghĩ ra một ngàn lí lẽ chống lại anh. Anh nhìn sâu vào mắt An Nhiên, cố ghi nhớ khuôn mặt cô một lần nữa. Có ai ngờ chỉ ba tháng ở cái thành phố này lại thay đổi cuộc đời anh nhiều đến thế. Nếu hôm đó anh không nhận lời người bạn tới khách sạn tham dự hội thảo, nếu hôm đó những tiếng đàn không nán anh lại tiền sảnh, nếu ánh mắt họ không tình cờ gặp nhau, thì chắc giờ anh có thể đi khỏi đây không chút vương vấn. Thỉnh thoảng Duy Anh tự hỏi bản thân mình anh có hối hận không?. Có ước gì họ đã không gặp nhau hay không?. Nhưng rồi anh luôn nhanh chóng câu trả lời cho mình. Không, ‘vì yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc’ nên anh sẽ chẳng bao giờ tiếc đâu.
Duy Anh sắp xếp nốt mấy quyển sách vào va li, anh nhìn lại vé máy bay một lần nữa, kiểm tra cẩn thận mọi thông tin chuyến bay. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, chưa tới giờ ra sân bay. Anh phân vân, không biết có nên gọi cho cô không. Anh thực sự muốn hỏi cô một lần nữa có chắc là cô không muốn chờ đợi anh không. Anh không hi vọng những giờ phút cuối cùng này có thể làm lay chuyển quyết định của cô. Nhưng anh không muốn ra đi mà không một lời từ biệt như thế này. Nghĩ là làm, anh kéo vali ra ngoài rồi bắt một chiếc taxi đi thẳng tới nhà cô.
‘Quen biết em là định mệnh của anh. Làm bạn với em là sự lựa chọn của anh. Nhưng yêu em chưa bao giờ là điều anh có thể tự quyết định’.
Gặp Duy Anh, An Nhiên không nói gì nhiều. Họ chia tay rất nhanh. Anh hỏi cô một lần cuối:
‘Em thực sự không thể chấp nhận tình cảm của anh sao?’.
Thấy cô lặng im. Anh thất vọng, đứng lại gần cô hơn một chút. Và rồi, anh từ từ lùi lại, nói lời tạm biệt nhẹ như cơn gió:
‘Tạm biệt An Nhiên’.
Cô nhìn theo chiếc taxi chở anh cho tới tận khi chiếc xe đi khuất bóng. Cô biết rõ, ngay khi xe bắt đầu chuyển bánh thì đôi chân cô đã như muốn chạy theo rồi. Lẽ ra cô đã có thể nói với anh rằng cô cũng có tình cảm với anh, rằng cô cũng không muốn hai người chỉ là bạn, rằng dù đã từng bị đau khổ một lần nhưng cô vẫn sẵn sàng chờ đợi anh. Nhưng rồi cô đã không nói được gì hết. An Nhiên thấy hai đầu gối mình như muốn khụy xuống lòng đường. Trước đây từng có người nói với cô những cái giông giống tình yêu thì có rất nhiều, nhưng tình yêu thực sự chỉ có một. Nếu Duy Anh là tình yêu thật sự của cô, thì phải chăng An Nhiên đã đánh mất anh rồi.
‘Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa hừng đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này-em biết, một mình em’.
Tháng 3, hoa anh đào nở khắp đường phố Tokyo, những sinh viên ngoại quốc tranh thủ thời gian này đi cắm trại, đi ngắm hoa. Còn Linh Vy lại thường ngồi đọc sách dưới gốc cây hoa anh đào trông sân trường. Gạt nhẹ những cánh hoa rơi trên trang sách của mình, cô nhìn dòng người đang đi lại trước mặt. Chủ nhật, các cặp đôi nắm tay nhau dạo bước trên phố. Linh
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...345
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Truyện Voz Ôi Cái Cuộc Đời Tôi ( phần1 > 4)
1234...717273»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Bức tranh tường thứ tám
» Chúng ta đã từng yêu trong hồi ức
» Kế hoạch... cưa trai
» Chỉ cần tin và yêu
1234...272829»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt