-Cô Yến!
Yến ngước mặt lên nhìn. Một chiếc xe quen quen đang đậu trước cửa nhà nàng. Một khuôn mặt khá quen thuộc đang nhìn nàng mỉm cười.
-Chào anh Khôi! Đi đâu vậy?
Khôi tắt máy xe, bước ra ngoài chào hỏi Yến. Chàng ngỏ lời mời:
-Tôi thấy buồn nên định lên phố ăn cơm. Nếu cô không bận gì thì mời đi ăn chung cho vui. Tôi tới vùng này chưa được lâu lắm nên ít có bạn bè. Nếu cô chịu đi chung cho có bạn thì tôi hoan nghênh hết mình. Trường hợp như cô có hẹn với ai rồi, hay bận chuyện gì thì cứ coi như tôi chưa hề hỏi qua.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô gái xinh đẹp người Trung-Quốc. Cô ta tự nói một mình trong thâm tâm:
-“Văn-Lang! Bộ anh tưởng không có anh là tôi ‘ế’ hả? Được lắm, anh đã cho tôi ‘leo cây’ thì tôi đi chơi với người khác cho anh ‘biết mặt’!”.
Nghĩ đoạn Yến liền tươi cười vui vẻ nói với Khôi:
-Được anh coi là bạn mà chiếu cố đến thế thì còn gì bằng!
-Cô bằng lòng?
-Dĩ nhiên!
-Vậy thì chúng ta đi thôi!
Đối với Khôi, đây là một cuộc vui bất ngờ không hẹn mà đến. Với Yến, đây chỉ là một hành động nhất thời để cho nàng thỏa mãn cái tự ái của mình để ‘trả thù người yêu’ đã thất hẹn.
Khôi hỏi Yến thích ăn tiệm nào thì nàng chọn ngay tửu lầu hôm được Văn-Lang dẫn đi. Khôi hết lòng chiều người đẹp, để mặc nàng tùy ý muốn gọi món nào thì gọi, muốn gọi bao nhiêu thì gọi. Ngoài thức ăn, Khôi gọi riêng cho chàng một ít bia rượu. Hai người vừa ăn vừa chuyện trò khá vui vẻ. Khôi vừa uống vừa nói:
-Trong cuộc sống, không mấy khi tôi tìm được những giây phút thoải mái an ủi như thế này.
Thấy chàng như ‘hó hé’ niềm tâm sự nào đó, Yến tò mò muốn tìm hiểu.
-Có lẽ anh có nhiều tâm sự buồn phải không?
Khôi gật đầu nói:
-Cô thật là hay! Mới gặp cô mà tự nhiên tôi có cảm tưởng như quen lâu lắm rồi. Xin đừng hỏi tôi tại sao. Có thể cô cho rằng tôi ‘đại ngôn’, nói ba hoa chích chòe để lấy lòng người đẹp, nhưng đây là sự thật. Tôi không có nói gian đâu!
Yến để ý từng lời nói, từng cử chỉ của Khôi. Nàng nhận thấy chàng trai trước mặt chắc chắn có nhiều tâm sự buồn như nàng đoán, nhưng là một người tốt, rất thành thật, nghĩ sao nói vậy.
-Nếu anh thấy có điều gì buồn bực thì cứ trút bỏ ra ngoài hết đi chứ đừng ôm ấp làm gì mãi trong lòng cho khổ thân.
Lời nói dịu dàng êm đềm kia có khác nào một giòng suối mát chảy vào bãi hoang mạc. Khôi cảm thấy rất thoải mái bên nàng. Chàng kể hết những đau buồn từ thời thơ ấu cùng những biến cố và những tâm sự nan giải gần đây của chàng cho Yến nghe. Yến ngồi chăm chú nghe chàng ‘nói chuyện đời’...
Khui thêm một chai bia, Khôi nhìn Yến hỏi:
-Cô Yến! Nếu mai đây tôi bị bắt về tội sát nhân thì cô nghĩ như thế nào? Cô có hối hận là đã từng ngồi cùng bàn với tôi không?
-Không!
-Tại sao?
Yến lấy ly, rót một chút bia của Khôi sang cho nàng rồi mới trả lời:
-Tại anh tốt với tôi.
-Cám ơn cô!
Kề môi nhắp chút bia, Yến nhìn Khôi nói tiếp:
-Nhưng tôi không nghĩ anh là một kẻ sát nhân đâu.
Khôi cười, giọng hơi lè nhè:
-Coi chừng cô lầm đó!
Khôi nốc một hơi cạn chai rồi lấy thêm một chai mới định khui. Yến thấy vậy giật phắt lấy chai bia trong tay Khôi nghiêm nghị nói:
-Thôi! Anh uống như vậy là đủ rồi. Đừng có uống nữa! Đừng quên còn phải lái xe đưa tôi về đó!
Cặp mắt Khôi như mơ màng nhìn Yến nói:
-Cô yên tâm đi. Tôi biết tửu lượng của tôi. Lúc nào tôi đủ thì tự động tôi ngừng chứ không đợi cô nhắc đâu. Vả lại, nếu tôi có chết thì cũng đưa cô về nhà an toàn trước rồi mới chết sau.
Yến phải phì cười trước những lời nói đó. Nhưng trong cái buồn cười đó cũng có một cái gì khiến cho nàng thấu được và cảm kích đôi phần. Nàng biết Khôi chưa say, nhưng vì có hơi men nên chàng ta có vẻ bộc lộ tâm sự hơi nhiều. Thường thì người ta bảo không bao giờ nên chấp nhặt những lời nói của một người lúc có bia rượu vào. Nhưng thông thường, khi có bia rượu vào thì con người lại hay có khuynh hướng ‘hiện nguyên hình’. Có kẻ uống vì quá vui, mượn rượu bia để ăn mừng; có kẻ mượn bia rượu giải sầu; nhưng cũng có những kẻ mượn bia rượu để nói người hay làm những điều gì mà khi tỉnh không bao giờ dám nghĩ tới. Yến nhìn được một điểm tốt nơi Khôi là anh chàng này uống bia thì thoát được tâm sự của mình chứ không phá phách hay tỏ ra điều gì xấu xa...
Cuộc vui nào thì cũng đến lúc tàn. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua thật lẹ. Đã hơn 11 giờ khuya. Khôi đứng dậy ra quày trả tiền rồi đưa Yến ra xe để chở nàng về. Khôi cố lái thật chậm. Chàng cố kéo dài thời gian để được nhìn người con gái này lâu hơn. Nhưng dù có cố kéo dài bao nhiêu thì cũng đến lúc phải chia tay...
Khôi nhìn nàng tha thiết quyến luyến nói:
-Liệu tôi còn được cơ hội gặp cô nữa không?
Không muốn để Khôi buồn nên Yến gật đầu trả lời:
-Miễn là anh vẫn coi tôi như bạn thì có gì trở ngại!
Khôi nở một nụ cười thỏa mãn. Chàng bỗng dang hai tay ôm chặt lấy nàng và khẽ hôn lên má.
-Sao anh lại thế?
Sự việc xảy ra quá bất ngờ và nhanh chóng làm khiến cho Yến không thể nào ngờ tới nên trở tay không kịp. Nàng toan vùng vẫy nhưng chưa có cơ hội kháng cự thì Khôi sau khi hôn xong cũng đã buông nàng ra. Yến phụng phịu ‘tặng’ cho Khôi một cái tát nẩy lửa vào mặt. Chàng giật mình, tỉnh người cúi gầm mặt xuống.
-Xin lỗi cô, tôi thật sàm sỡ đáng phỉ nhổ!
Yến lặng thinh không nói gì cả. Ngỡ là nàng đang giận mình, Khôi dịu giọng nói:
-Nếu cô chưa hết giận thì xin cứ đánh thêm mấy cái nữa, nhổ một bãi nước bọt ngay mặt tôi trước khi vào nhà rồi tha thứ có được không?
Ban đầu Yến giận thật. Nhưng trước những lời thành tâm chịu nhận lỗi và sẵn sàng chịu bị ‘trừng phạt’ của người trót lầm lỗi nàng cũng cảm thấy nguôi đi rất nhiều, và thấy không còn lý do nào phải hạch sách làm lớn chuyện thêm nữa. Nghĩ vậy, nàng thở dài nói:
-Xin lỗi anh, tôi quá nặng tay.
-Nghĩa là cô chịu tha thứ cho tôi?
Một phút trôi qua. Cả hai người đều im lặng. Sau cùng, Yến mở cửa xe khẽ nói:
-Thôi, tôi vào nhà đây. Anh về đi. Nhớ lái xe cẩn thận.
-Để tôi đưa cô đến trước cửa nhà.
Không cần đợi nàng có chấp thuận hay không, Khôi xuống xe đi chung với nàng đến cửa. Yến quay lại nhìn chàng một cái rồi mở cửa nhà vào trong. Chờ cho nàng khóa cửa lại đâu đó an toàn rồi, Khôi mới chịu lên xe nổ máy. Không hiểu tại sao đầu óc chàng bỗng lâng lâng, trong lòng đột nhiên mọc lên một cảm giác lạ lùng êm đềm và thốn thấu chưa từng xảy ra cho chàng bao giờ. Khôi gãi đầu, bứt tóc lẩm bẩm một mình:
-“Thế này là thế nào? Mình làm sao vậy? Chắc là mình đang ở trong cơn mơ? Hay là mình đã loạn trí?”...
*
* *
Trong khi đó tại nhà riêng của ‘thám-tử 008’, Văn-Lang giật mình mở mắt tỉnh dậy trên giường. Nhìn trời tối như mực ngoài cửa sổ, chàng hốt hoảng móc điện thoại ra định gọi. Nhìn màn ảnh tối đen trên điện thoại, chàng vỗ đùi một cái than:
-Hỏng rồi!
Đưa tay bấm nút bật điện thoại lên, nhìn thấy đã quá 12:00 giờ khuya, tức là đã sang ngày hôm sau, Văn-Lang thở dài, lắc đầu chép miệng. Chàng giận dữ cầm điện thoại ném lên giường, ngồi ôm đầu tư lự.
Hôm thứ sáu, lúc từ giã Louis Winston thì cũng là lúc vừa vặn Yến gọi nhắc Văn-Lang một lần cuối về cuộc hẹn hò. Chàng sau đó đang định đến nhà bà Hội thẩm vấn ba mẹ con nhưng gặp trời mưa lớn nên phải hủy bỏ chương-trình mà lái xe thẳng về nhà. Về đến nhà, Văn-Lang lăn ra ngủ một hơi đến sáng thứ bảy. Định thi hành công tác đang bỏ dở thì lại thấy choáng váng cả mặt mày khiến chàng lại phải tạm gác chuyện điều tra. Nhớ đến chiều có hẹn với người đẹp mà mình vẫn không được khỏe nên Văn-Lang ghé lại một bác sĩ gia đình chích một mũi thuốc trị cảm cúm để may ra xem có bớt được chút nào hay không.
Về nhà, chàng chuẩn bị thay quần áo sẵn sàng. Thấy còn sớm và hơi mệt vì chất thuốc quá mạnh bắt đầu hành nên chàng nằm ra giường định nghỉ một chút cho khỏe, cho lại sức phần nào. Nhưng có ngờ đâu chàng vừa đặt lưng xuống không bao lâu thì thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại chàng mới biết mình đã vô tình để thất hẹn với người đẹp vì giấc ngủ ‘oan nghiệt’ kia.
Mà cũng vì chàng quên không bật điện thoại nên mới xảy ra nông nỗi này. Giá mà chàng không quên mở điện thoại thì chắc chắn sẽ tỉnh giấc khi Yến gọi tới vì không thấy bóng chàng đâu. Nếu chuyện là như vậy thì cho dù có trễ chút đỉnh cũng không đến nỗi nào, chàng còn có thể tìm cách nói chữa với người đẹp được mà cùng lắm chỉ phải nghe vài tiếng cằn nhằn thôi. Nhưng giờ đây thì còn biết làm gì nữa! Lần tới gặp nàng phải giải thích sao cho ra lẽ?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ